Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ảnh Hậu Toàn Năng Vân Thiếu, Vợ Anh Lại Bay Rồi

Chương 68: Không phải con bị sét đánh à

Chương 68: Không phải con bị sét đánh à



"Cô ấy nói về nhà trước.

Trong nhà có người rất lo.

Còn chuyện hôm nay thì sau này hãy nói." Bạch Nhất Tiếu buông lon coca trống không xuống rồi xoa mặt.

Anh ta nói tiếp: "À, cô ấy còn mượn tôi năm trăm đồng.

Hai trăm đồng là để cô ấy gọi xe về nhà.

Ba trăm đồng là cho anh để mời dì Khiết quét dọn vệ sinh.

Cô ấy nói thiếu hai chúng ta một nợ nhân tình, sau này sẽ trả." Mặc Nhiễm suy nghĩ một chút rồi không nói thêm gì.

Anh ta vừa gọi điện thoại cho dì Khiết vừa đi vào một phòng vệ sinh khác để tắm.

Nếu sau này còn cơ hội gặp lại thì lần sau hỏi cô nhóc đó chuyện cái bút linh vậy.

Ngoài ra, hẳn đối phương đã luyện thể thành công.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ này thì cũng là người theo Đạo.

Mặc Nhiễm còn định hỏi đối phương có muốn tham gia với bọn họ không.

Kết quả khi anh ta tắm được một nửa thì bỗng nghe thấy một tiếng kêu rên của Bạch Nhất Tiếu truyền ra từ phòng khách.

"Á á á o [(]╥﹏╥ [)]o, tôi quên chuyện ông nội hẹn cô ấy tới nhà tôi rồi!" Mặc Nhiễm ngạc nhiên, đánh rơi cục xà phòng trên tay.

Anh ta vô cùng cạn lời.

Thực ra thiên phú tư chất của Bạch Nhất Tiếu không tệ lắm nhưng cái tính sợ bóng sợ gió của anh ta khiến Mặc Nhiễm chưa quyết định mời anh ta gia nhập vào nhóm nhỏ của anh.

Nhỡ may ngày nào đó lúc thi hành nhiệm vụ con hàng này bỗng sợ bóng sợ gió như vậy...

...

Bên này, Lâm Nhuế lên một chiếc taxi, kéo thấp vành mũ xuống.

Xem ra việc đi tìm A Hành phải muộn chút rồi.

Nghĩ tới chuyện này, Lâm Nhuế thở dài yếu ớt.

Chú lái xe nhìn cô qua kính chiếu hậu, sau đó nói lời thấm thía: "Cô bé này, không phải chú nói cháu chứ tuổi cháu còn trẻ mà sao lại ở cùng bạn trai qua đêm rồi? Chậc, cháu xem cháu còn chưa trưởng thành nữa.

Aiz, ba mẹ cháu hẳn là phải lo cho cháu nhiều lắm." Mặt cô không chút thay đổi.

Cái chú này nghĩ nhiều quá rồi.

Bây giờ suy nghĩ của cô là lúc nào đó lại tới Đế Thành tìm A Hành nên nhất thời không thèm để ý ông chú này.

"Tiểu khu kia vừa nhìn đã biết là tiểu khu hạng sang.

Người ở đó hẳn là rất giàu.

Nhưng cô bé này, cháu cũng không thể vì chút tiền mà bị đàn ông lừa được.

Aiz, chắc nuôi cháu ba mẹ cháu phải cố gắng rất nhiều, kiếm nhiều tiền một chút nếu không rất dễ bị đàn ông vì chút tiền mà..."

"Chú à, chú có nhớ địa chỉ cháu báo là ở đâu không?" Cô bỗng ngắt lời ông.

Chú đó vô thức nói: "Nhớ chứ, chú còn định vị rồi này.

Chẳng phải biệt thự XX à?" Biệt thự.

Chú lái xe bỗng im lặng, hơn nữa vẻ mặt phát quẫn.

Chờ tới nơi, cô trả tiền, bình tĩnh mà xuống xe.

Lúc này, đám Lâm Tử Khang vẫn chưa về, chỉ có bà cụ Lâm đã dậy, còn đang luyện Thái Cực Kiếm không quá nhuần nhuyễn.

Bà quơ lung tung khiến người giúp việc bên cạnh không dám tới gần, sợ bị bà cụ này chọc phải.

Lúc bà cụ Lâm thấy Lâm Nhuế đi tới thì ngạc nhiên tới mức đánh rơi cả kiếm xuống đất, suýt nữa thì nện vào chân bà.

"Nhuế Nhuế, chẳng phải con bị sét đánh à? Sao không có chuyện gì cả vậy?" Bà cụ vừa nhặt kiếm vừa ngạc nhiên mà nhìn cô.

Cô nhìn bà cụ, bình tĩnh mà nói: "Bà nội mong con có chuyện à?"

"Con nhóc này sao lại nói thế!" Cô mỉm cười: "Vâng, giọng điệu nói chuyện vẫn luôn là mỗi người một khác." Bà cụ Lâm không phản ứng kịp.

C69 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch