Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bất Hủ Đại Hoàng Đế

Chương 100: Người Xấu Chết Vì Nói Nhiều

Chương 100: Người Xấu Chết Vì Nói Nhiều

Shared by: epubtruyendich.com

=== oOo ===

Cuối cùng, Trạch Vương giãy dụa kêu rên dưới đất cũng được thân vệ kéo xuống. Có thể đoán được, với trình độ y học của Thương Quốc, cánh tay này của hắn xem như phế rồi, cả đời này đừng mong dùng được gì nữa.



Thủ đoạn của Hoàng Hậu coi như đã chấn nhiếp tất cả kẻ địch, nhất là một vài kẻ đầu lĩnh có thân phận tương đối cao, đã bắt đầu lùi bước.



Dương Mộc gật đầu hài lòng, tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn.



Mới đầu hắn chỉ muốn lệnh cho cấm vệ tử thủ cửa cung, chờ Thanh Long quân vào thành cứu viện. Nhưng sau khi được Hoàng Hậu khuyên bảo thì hắn đã đổi ý, quyết định chấn nhiếp thủ lĩnh quân địch đã. Tới khi thực sự đánh nhau sẽ giảm tổn thất tới mức nhỏ nhất.



Mà trong đó, nhân vật mấu chốt nhất chính là Hoàng Hậu. Mặc dù không thể để cho nàng một mình đối kháng với hai ngàn quân sĩ, nhưng nếu ám sát một thủ lĩnh nào đó bên địch thì hoàn toàn có thể.



Cái này, chính là chấn nhiếp!



Vậy là đủ rồi!



Dương Mộc chắp tay nhàn nhạt nhìn quân địch vây quanh ngoài cung rồi nói:



- Bàn Vương, ngươi còn muốn chấp mê bất ngộ sao?



- Có gì mà bất ngộ!



Bàn Vương đứng trong tầng tầng bảo hộ, hừ lạnh nói:



- Ngươi thân là Hoàng Đế một nước, không tìm cách làm chủ cho hoàng thân quốc thích, lại thiên vị bách tính dân đen khắp nơi, cũng cay nghiệt với ba vị Vương gia chúng ta. Thay thế ngươi là nguyện vọng của mọi người!



- Đây là lý do tạo phản sao?



- Đúng vậy! Ngươi đã cùng đường mạt lộ, đừng có đứng đây làm bộ làm tịch nữa, mau hạ chiếu thoái vị đi, chúng ta còn có thể giữ cho ngươi một mạng!



Bàn Vương sắp hết kiên nhẫn rồi. Vất vả lắm mới tấn công được vào Hoàng cung, không ngờ tiểu Hoàng Đế vẫn còn sống, còn bày ra tư thế khiến cho người ta tiến thối lưỡng nan, khiến cho hắn cảm thấy bất an mãnh liệt.



- Lừa mình dối người!



Dương Mộc cười lạnh nói:



- Trẫm rất tò mò, không có đất phong làm căn cơ, binh lực của ba Vương gia các ngươi cộng lại cũng chỉ được mấy trăm thân vệ. Nhưng tại sao đột nhiên lại xuất hiện quân đội đã được huấn luyện nghiêm chỉnh? Chẳng lẽ… là bị người lợi dụng sao?



- Nói bậy! Làm sao Bản Vương lại ngu ngốc như ngươi bị người khác lợi dụng được!



Bàn Vương tức giận và bực bội, chỉ Địch lão bên cạnh rồi nói:



- Đây là Đại Tướng Quân Trịnh Quốc, lần này tới tương trợ Bản Vương, chính vì để lật đột cái đồ bất nhân bất nghĩa nhà ngươi! Sau đó hai nước sẽ kết minh, cùng hưởng thái bình!



- Cùng hưởng thái bình?



Dương Mộc sững sờ, vừa tức vừa buồn cười. Năm nay quý tộc dễ lay động như vậy sao?



Hoặc có thể nói, Bàn Vương bị quyền lực làm cho choáng váng đầu óc. Để ngồi lên được bảo toạ Hoàng Đế, không quan tâm tới điều gì khác.



Nhưng mà, hắn ngồi được sao?



Rõ ràng, phần lớn quân đội đánh vào nội đình đều là quân tinh nhuệ của Trịnh Quốc. Đường đường là một Đại tướng quân, xuyên qua trùng điệp cảnh tuyến, mưu tính đủ kiểu, chỉ vì muốn giúp một Vương gia cướp được Đế vị sao?



Rất hiển nhiên, đây là mưu kế của Trịnh Quốc, đơn giản chỉ vì muốn diệt trừ một vị vua anh minh thần võ, hùng tài vĩ lược, trí kế vô song, tài hoa hơn người… khụ khụ… thiên cổ nhất Đế là mình. Sau đó, thừa cơ đảo loạn triều đường Thương Quốc. Không có một triều đình ổn định làm hậu thuẫn, bốn quân đoàn chắc chắn sẽ đại loạn, thậm chí xuất hiện cục diện hỗn loạn của ba mươi năm trước. Với Trịnh Quốc cực kỳ có mưu đồ thì đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở.



Tóm lại chỉ một câu, Bàn Vương bị lừa. Đừng nói đến ngồi vững trên Đế vị, chỉ sợ không tới mấy ngày sau sẽ bị lừa giết để tạo ra cục diện rắn mất đầu, hai vị Vương gia hoàng tộc Trạch Vương và Nghi Vương cũng sẽ bị giải quyết nốt.



Thấy Dương Mộc đang dồn chú ý vào Địch lão, hơn nữa có ý riêng, đám người đều đổ dồn ánh mắt chất vấn vào hắn, hy vọng Địch lão tỏ thái độ, sau đó đồng tâm hiệp lực giải quyết khốn cục trước mắt.



Thấy vậy, Địch lão vẫn trầm mặc không nói gì rốt cuộc cũng lên tiếng,



- Thương Quốc Bệ Hạ quả nhiên không phải là hư danh. Chỉ bằng vào hơn một ngàn quân đội này đã nhìn ra được mục đích tương trợ của Trịnh Quốc ta, thực sự khiến người ta kính nể!



- Thừa nhận rồi sao?



- Đúng vậy! Trịnh Quốc ta muốn khiến cho Thương Quốc nội loạn, ngăn không cho Thương Quốc quật khởi, chưa từng muốn để Bàn Vương đăng cơ xưng Đế.



Địch lão trầm ngâm một lát, bèn nói thẳng.



Nghe vậy, một đám phản thần đều kinh hãi. Bàn Vương trợn tròn hai mắt nhìn hắn, mặt tái trắng, run rẩy chỉ vào Địch lão rồi la lên:



- Chuyện gì xảy ra! Khi đó ngươi không nói với bản Vương như vậy!



Lão Địch cười nhạt:



- Bàn Vương Điện Hạ, ngươi có tài đức gì mà có thể khiến cho Trịnh Quốc ta bỏ cái giá lớn như vậy tới tương trợ chứ?



- Vậy… vậy… Vậy không phải các ngươi cũng không thành công sao? Sao lại…



Bàn Vương bị hỏi, không trả lời được, luống cuống giảo biện.



- Đã thành công!



Lão Địch nhẹ nhõm nói:



- Ngươi quay đầu lại nhìn xem, lần này có bao nhiêu quan viên tham dự phản loạn? Dù tiểu Hoàng Đế có chết hay không, cũng đã tạo thành hỗn loạn. Đúng rồi, Địch mỗ còn phải cảm tạ ngươi đã thuyết phục Thượng Quan gia, góp nhặt chứng cứ phạm tội của từng quan phủ địa phương. Sau hôm nay, cả Thương Quốc sẽ biết Bàn Vương ngươi phạm thượng làm loạn, quan phủ các nơi mục nát, chuyện tham ô khoản tiền trợ cấp cũng sẽ được công khai, chỉ chờ đại quân Trịnh Quốc ta xuôi nam sẽ lấy Thương Quốc như lấy đồ trong túi!



- Không! Không! Không thể nào! Còn có bốn đại quân đoàn trấn thủ, Trịnh Quốc các ngươi không thể xua quân xuôi nam!



Bàn Vương hoảng sợ. Nếu Trịnh Quốc cái gì cũng không quan tâm thì dù hôm hay mưu phản thành công, hắn cũng chỉ có một con đường chết.



- Thương Quốc đã không có hoàng tộc, bốn đại quân đoàn sẽ trung thành với ai đây? Tính người, xu lợi tránh hại, năm bè bảy mảng thôi!



Địch lão vuốt râu, tựa hồ đang kiêu ngạo vì mưu đồ của mình, đắc ý nói:



- Lúc này, chắc hẳn bách tính trong thành đều đã biết tin tức về đám nghịch thần các ngươi. Nếu ngoan ngoãn phối hợp, lão phu còn có thể tha cho các ngươi một mạng, sau khi đánh hạ Thương Quốc, cho phép các ngươi làm một bách tính bình thường, an hưởng quãng đời còn lại.



Nghe vậy, một đám phản thần Thương Quốc nhìn nhau.



Tình thế nghịch chuyển quá lớn. Vốn cho rằng sẽ trở thành tòng long chi thần, từ nay thanh danh hiển hách. Không ngờ lại bị người ta mưu hại, trở thành thịt cá trên thớt gỗ!



Đặc biệt là Thượng Quan Minh Văn, hắn tức giận đến mức toàn thân phát run, hai mắt trợn trừng, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Bàn Vương!



Toàn gia tộc, đây là toàn gia tộc Thượng Quan đó! Cũng vì lúc trước hắn dễ tin lời Bàn Vương, lợi dụng chức quyền ở Lại Bộ để bày ra một vụ đại án hối lộ ở Thương Quốc, kéo hơn phân nửa quan viên địa phương vào tròng. Đồng thời, bước lên con đường tham dự mưu phản bức vua thoái vị hôm nay.



Không ngờ, lại là tự chui đầu vào rọ!



Nhìn một đám phản thần đang bàng hoàng, Địch lão rất đắc ý. Đến cái tuổi này của hắn, tiền tài quyền lợi cũng chẳng lưu luyến bao nhiêu, nhưng có thể tự bay bày ra một trận chính biến, dựng nên một cống hiến bất hủ cho Trịnh Quốc. Cho dù có chết, hắn cũng không có bất kỳ tiếc nuối nào.



Nghĩ tới đây, hắn khoan khoái cười to:



- Hoàng Đế Thương Quốc, còn không giơ tay chịu trói đi! Hôm nay lão phu dù có liều cái mạng này cũng phải giết ngươi!



Dương Mộc cười, không nhanh không chậm nói:



- Đừng vội mà, ai thua ai thắng còn chưa chắc đâu. Nếu không... Ngươi nghe thử chút âm thanh bên ngoài xem?



m thanh?



Địch lão khinh thường phất phất tay, chuẩn bị hạ lệnh cho cung tiễn thủ bắn tên, nhưng bàn tay lại khựng giữa không trung.



Tiếng chém giết!



Ngoài cung là tiếng hò giết, càng ngày càng gần.



Viện quân sao?



Làm sao có thể! Rõ ràng đã phong toả hoàng cung rồi, trong thời gian ngắn quân trú đóng bên ngoài thành Thương Quốc không thể chạy tới kịp.



Nghe âm thanh này, chỉ khoảng nửa khắc nữa thôi là viện quân đánh được vào đến nội đình rồi… Mà bên mình muốn công phá cấm vệ để giết chết tiểu Hoàng Đế chắc chắn cũng phải mất một khắc đồng hồ.



- Vì sao… các ngươi không thể nhanh như vậy, trừ khi biết trước…



Địch lão hoang mang.



Dương Mộc bình tĩnh thản nhiên đáp:



- Thực ra các ngươi có đủ thời gian. Chỉ có điều… ngươi đã từng nghe câu này chưa, người xấu chết vì nói nhiều!





Trang 51# 2






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch