Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bất Hủ Đại Hoàng Đế

Chương 99: Hiện Thân

Chương 99: Hiện Thân

Shared by: epubtruyendich.com

=== oOo ===

- Ha ha ha!



Bàn Vương đi thẳng vào Tử Thần Điện, ngồi lên long ỷ, trái sờ phải nhìn, phóng khoáng cười lớn:



- Xem ra đứa cháu đoản mệnh kia của ta đã phát độc mà chết rồi, ngay cả cung nữ thái giám đều bỏ chạy hết. Ha ha ha!



Nghe vậy, Trạch Vương, Nghi Vương và đám phản quan Thượng Quan Minh Văn đều tươi cười rạng rỡ. Công cuộc tạo phản nguy hiểm mất đầu cuối cùng đã thành công!



- Hoàng Đế Bệ Hạ, không nên quên ước định giữa chúng ta!



Bên cạnh, Địch lão nhàn nhạt nhắc nhở.



- Ha ha, dễ nói dễ nói! Bản Vương… Không! Nhất định trẫm sẽ tuân thủ hứa hẹn, sau khi xử lý xong chuyện trên triều sẽ lập tức hạ lệnh cho biên quan rút quân, cùng bắt tay với Trịnh Quốc chia cắt Thân Quốc!



Địch lão âm thầm cười lạnh, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên một vị tướng quân mặc giáp trụ vội vã chạy tới.



- Báo — —



- Các vị, quân sĩ dưới trướng phát hiện cấm vệ quân đứng tầng tầng lớp lớp quanh một toà cung điện, bên trong đèn đuốc sáng trưng!



Cấm vệ? Đèn đuốc sáng trưng?



Nghe vậy, đám người đều nhao nhao kinh hãi. Theo lý thuyết, đoàn người một đường tiến công thần tốc, các cấm vệ đều thoả hiệp đầu hàng, có thể nói là đại cục đã định. Nhưng tại sao trong hoàng cung còn có lực lượng chống trả nữa vậy?



Đúng rồi, thi thể của tiểu Hoàng Đế đâu? Nếu đã chết, sao không thấy phát tang? Không thấy thi thể?



Một đám người đắc ý quên cả việc, rốt cuộc đã bắt đầu chú ý tới một chút chi tiết nhỏ.



Cả đoạn đường này quá thuận lợi, đồng thời những cấm vệ cho đi kia sao không đi theo? Chẳng lẽ không sợ sau khi Tân Hoàng đăng cơ sẽ chèn ép tính sổ?



- Các ngươi có phát hiện ra mai phục gì không?



Địch lão vội hỏi.



Tướng quân kia lắc đầu:



- Ở ngoài cung có tầng tầng lớp lớp cấm vệ thủ hộ, thuộc hạ không dám đánh cỏ động rắn, vội vàng chạy về bẩm báo, xin Địch lão định đoạt! Đúng rồi, trên cung điện kia có ghi là Vạn Thọ Cung, chắc hẳn là tẩm cung của tiểu Hoàng Đế.



Tẩm cung…



- Đi!



Địch lão sầm mặt vung tay lên, dẫn theo các tướng sĩ dưới trướng cùng xông tới Vạn Thọ Cung, cẩn thận từng li từng tí một, chỉ sợ có mai phục gì đó.



Nhưng thật bất ngờ, dọc một đường thẳng tới trước cửa Vạn Thọ Cung đều không phát hiện bất kỳ nguy hiểm nào, đoàn người hiện đang đối mặt với nhóm cấm vệ trước cửa cung.



Hô!



Cấm vệ trước cửa Vạn Thọ Cung khẽ hô lên một tiếng, tránh ra một con đường. Từ ngoài cung nhìn vào, Dương Mộc đang đứng trước cửa cung điện, sắc mặt lạnh lẽo, giữa hai đầu lông mày lộ ra vẻ uy nghiêm, nhìn quân tốt trước cửa cung như đang nhìn sâu kiến.



- Ngươi… ngươi không chết!



Bàn Vương quá sợ hãi, chỉ thẳng mặt Dương Mộc run rẩy thì thào:



- Không thể nào! Ngươi đã chết, ngay cả cấm vệ quân cũng đầu hàng rồi, sao ngươi có thể vẫn còn sống chứ?



- Ồ? Xem ra Vương thúc rất hy vọng trẫm chết?



Dương Mộc lạnh lùng nói, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn:



- Cấm vệ quân phụng ý chỉ của trẫm, thả cho các ngươi vào cung, có gì không ổn sao?



Ý chỉ…



Cả đám người đều biến sắc, đám quân sĩ thì kinh hãi, bày trận địa sẵn sàng đón địch, cảnh giác nhìn bốn phía, phòng ngừa mai phục.



- Ha ha ha! Một đám chuột nhắt bị dọa sợ mất mật!



Dương Mộc cười lớn, được mấy thân vệ bảo hộ từ trong đại điện đi ra.



Vèo!



Đúng lúc này, một mũi tên từ trong quân trận bay ra bay thẳng về phía Dương Mộc.



Bỗng nhiên có một thân ảnh lướt qua như tia chớp đến trước mặt Dương Mộc, nhẹ nhàng vươn tay bắt lấy mũi tên này!



Hoàng Hậu!



Hoàng Hậu nhẹ nhàng bay tới, dáng người cao gầy, sắc mặt băng lãnh như một thần nữ thanh khiết cao quý. Nàng khẽ bóp nhẹ ngón tay, ném mũi tên bay ngược trở lại.



- A!!!



Phía sau đội ngũ vang lên một tiếng hét thảm, sau đó là tiếng động thứ gì đó ngã xuống đất.



- Cái này…



Cảnh này khiến cho Địch lão và đám người Bàn Vương lạnh lòng. Bọn họ đang đứng trước đội ngũ, hiển nhiên có thể nhìn rõ được chuyện gì vừa xảy ra. Một nữ tử đẹp tới mức tận cùng lại chỉ nhẹ nhàng vung tay đã giết được một cung tiễn thủ cách đó mấy chục trượng.



Cao thủ! Cao thủ như trong thần thoại!



Theo bản năng, đám người đều lùi lại một chút. Mấy người Trạch Vương và Nghi Vương đứng sau đội ngũ không nhìn rõ tình hình, nhưng thấy không khí ngột ngạt nên cũng lùi lại, đồng thời duỗi cổ nhìn phía trước.



- Là nàng! Hoàng Hậu!



Đột nhiên Trạch Vương hô lớn, tựa như tìm được bảo bối gì, đẩy đám người bước ra kinh hỉ nói:



- Hoàng Hậu, các nàng đã cùng đường mạt lộ rồi, không bằng đi theo tiểu Vương để khỏi bị một phen khổ sở, thế nào? Yên tâm, sau này tiểu Vương nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt, thậm chí có thể thưởng phong vị Vương Phi cho nàng.



Nói xong liền muốn bước lên, nhưng bị Bàn Vương kéo lại.



Trạch Vương nhăn mặt bực mình, tức giận nói:



- Vương thúc, ngài đã đáp ứng với chất nhi, chỉ cần có thể đánh vào Hoàng cung, việc đầu tiên là sẽ giao Hoàng Hậu cho ta xử trí, không phải ngài muốn nuốt lời chứ?



Trạch Vương rất tức giận. Từ hôm gặp Hoàng Hậu ở Ý Nhân Cung liền kinh động như gặp thiên nhân, dù không chiếm được tiện nghi còn bị đánh gãy một cánh tay, nhưng hắn vẫn mê muội như cũ, cả ngày trà không buồn cơm không nhớ, trong đầu chỉ đầy ắp phong thái xinh đẹp của Hoàng Hậu, nhớ nhung bộ dáng băng lãnh của nàng, si mê vô hạn.



Nhưng cũng chẳng có cách nào, dù sao đó cũng là Hoàng Hậu, là nữ nhân cao quý nhất của Thương Quốc, hắn có vô thiên cỡ nào cũng không thể có được.



Tới khi Bàn Vương tìm hắn ngỏ ý muốn liên kết tạo phản, dường như hắn thấy được ánh mặt trời, lập tức đồng ý cho mượn thân vệ của Vương phủ mình. Nếu chuyện thành, chỉ cần đưa Hoàng Hậu cho mình dạy dỗ là được. Nhưng không ngờ lúc này Bàn Vương lại quấy nhiễu!



Hay là Vương thúc đã đạt được âm mưu, đồng thời cũng coi trọng Hoàng Hậu nên muốn đổi ý?



Suy nghĩ này vừa loé lên trong đầu, Trạch Vương đã khẳng định rồi. Dù sao Hoàng Hậu cũng có dung mạo tuyệt thế, chính là mỹ nhân trăm năm khó gặp của Thương Quốc, Bàn Vương đang độ trung niên, có lòng mơ ước cũng là bình thường.



Thế là Trạch Vương không nhịn được cơn tức giận, hất tay Bàn Vương ra, sau đó ra hiệu thân vệ bên cạnh xông lên bắt lấy Hoàng Hậu.



Nhưng hắn chỉ vừa mới giơ tay lên thì một chiếc lá cây bay qua, vừa vặn lướt qua cổ tay.



- A…



Trạch Vương kêu thảm, lăn lộn dưới đất, cổ tay của hắn xuất hiện một tơ máu màu đỏ!



Gân tay bị cắt đứt rồi!



Đám người đều kinh hãi, nhìn Trạch Vương đầy vẻ đồng tình thương hại.



Đồng thời, bọn họ càng kiêng kỵ hơn. Một lá cây đã cắt đứt gân tay một người, nếu đổi thành cổ thì sao?



Không tự chủ được, bao gồm cả Địch lão, mấy nhân vật quan trong đều toát mồ hôi lạnh, lùi lại phía sau đội ngũ.



Dương Mộc lặng lẽ nhìn, tựa như nhìn một con heo mập đáng thương chủ động chạy tới bên đồ tể.



Đầu óc là thứ tốt, đáng tiếc ngươi không có…



Thật muốn bổ đầu ngươi ra xem trong đó là thứ gì.



Hoàng Hậu mà ngươi cũng dám mơ ước sao? Ngay cả ta, đường đường chính chính là Hoàng Đế, lúc trước cũng suýt nữa thì bị giải quyết. Ngươi chỉ là một xú nam nhân nhìn đã buồn nôn, lại muốn mở miệng bất kính, không phải tự tìm đánh sao?



Đối phó với Hoàng Hậu phải dùng tình cảm, phải dỗ dành, phải bỏ kẹo dụ!



Đương nhiên, làm một nam nhân, lão bà của mình bị người khác ngấp nghé, Dương Mộc làm sao nhịn được, trong lòng đã ghi thù Trạch Vương rồi. Việc này xong xuôi, nhất định sẽ dùng hình phạt cao nhất để hầu hạ hắn cho tốt, cho hắn sống không bằng chết.





Trang 51# 1






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch