Lưu Đinh Sơn và Lý Hổ như hai đao phủ, mỗi khi chỉ vào ai thì liền có một quan viên xụi lơ ngã xuống.
Ở đây không có dối trá gì. Nếu không phải có nhận biết, làm sao có thể chỉ ra được những người này trong số mấy chục người?
- Bệ Hạ! Chúng thần… biết tội!
Thượng Thư Hộ Bộ Trương Thao mặt mũi trắng bệch nước mắt tung hoành, dường như chỉ trong chớp mắt đã già đi mười mấy tuổi.
- Chúng thần… cũng biết tội.
Một đám quan viên Điền gia cũng run rẩy, tựa như đối diện với tận thế. Đối mặt với một vị Hoàng Đế cường thế với tư thái muốn làm đến cùng thế này, bọn họ cảm giác được tuyệt vọng!
Dương Mộc cười lạnh:
- Các vị thực sự là trung thần của Đại Thương ta đó. Giỏi cho một đám thần tử rường cột, thông đồng với địch phản quốc. Bắt hết lại cho trẫm!
- Chúng thần muôn lần chết…
- Chúng thần nhất thời mờ mắt, khẩn cầu Bệ Hạ rộng lượng…
- Xin Bệ Hạ rộng lượng…
Tổng cộng mười ba quan viên, tất cả đều quỳ rạp xuống đất hoảng sợ cầu xin tha thứ. Cho dù trong số đó có một số người không bị nhận ra, nhưng hiện giờ Hoàng Đế đã nhắm vào cả gia tộc, đương nhiên cũng bao gồm cả bọn họ.
Dương Mộc không để ý tới, lệnh cho Thẩm An tuyên đọc thánh chỉ.
“Chiếu viết: Từ khi trẫm đăng cơ tới nay, ứng theo lệnh trời, không dám một ngày lười biếng. Thế nhưng hai nhà Điền Trương lại làm nhiều việc phi pháp, có ý đồ phản loạn. Nay chiếu cáo cả nước, đoạt tước vị, tịch thu gia sản, nam xung làm nô, nữ đánh vào Giáo Phường Ti. Khâm thử!”
Yên tĩnh, yên tĩnh đến quỷ dị!
Ngay sau đó là tiếng cầu xin tha thứ, tiếng cầu tình như núi kêu biển gầm.
Thỏ tử hổ bi, sáu đại gia tộc cùng nhau tồn tại hơn ba mươi năm, kết giao mật thiết, cũng có gút mắc lợi ích và quan hệ thông gia, đương nhiên không hy vọng nhà nào xảy ra chuyện.
Nhưng Dương Mộc đã hạ quyết tâm, chỉ vài câu cầu xin làm sao mà được.
Một đội cấm vệ quân vào trong điện, lột quan phục của một đám quan viên, kéo từng người đang kêu khóc ra ngoài.
Nhất thời, quần thần câm như hến.
Hữu Tướng Phạm Hoành Tể đứng một bên quan sát, hoảng hốt trong chớp mắt, dường như trở lại ba mươi năm trước. Khi đó Tiên Đế vừa lật đổ tiền triều, cũng nắm quyền như vậy, càn cương độc đoán. Khi ấy sáu gia tộc được thụ phong tước vị còn lâu mới trưởng thành được như thế này, cũng chỉ có thể run rẩy trước mặt Hoàng Đế, an phận làm công cụ trị quốc của Đế Vương.
Hiện giờ Tân hoàng trẻ tuổi lấy thủ đoạn lôi đình lập tức phế bỏ hai gia tộc, áp chế bốn đại môn phiệt còn lại. Bầu không khí giống khi đó biết bao!
Thời kỳ thế gia môn phiệt chuyên quyền độc đoán sắp kết thúc rồi… Phạm Hoành Tể âm thầm thở dài cảm thán.
Bên kia, Dương Mộc nhìn lướt qua phản ứng của đám quần thần, uy nghiêm nói:
- Các vị đại thần, hiện giờ còn gì muốn nói nữa không? Sản nghiệp tịch thu của hai nhà kia vừa vặn có thể dùng để phong tứ tước vị. Mấy chục năm qua, hai nhà kia cũng tích súc được không ít sản nghiệp, vừa vặn có thể giải quyết vấn đề lớn này cho trẫm… Ha ha ha!
Giọng nói của Dương Mộc từ uy nghiêm chuyển sang mỉa mai. Quần thần đều cúi đầu không dám hó hé gì, chỉ sợ vạn nhất khiến Hoàng Đế bực mình, tra đến đầu gia tộc thì coi như xong.
- Hai nhà Điền Trương đền tội, chuyện xưa xoá bỏ. Hy vọng sau này chư khanh sẽ tận hết chức vụ, trung quân vì nước, trẫm tất sẽ thiện đãi.
Dương Mộc trầm ngâm một lát, an ủi một câu. Hắn đã đạt được mục đích, tra thêm nữa sẽ dao động đến nền tảng lập quốc, bức các thế lực môn phiệt liều chết phản công. Đây cũng không phải biện pháp tốt.
Vẫn là sách lược kia, nước ấm nấu ếch, chờ tới khi có văn nhân sĩ tử bổ sung liên tục, không cần dựa vào những môn phiệt này trị quốc sẽ dần dần thu thập chỉnh đốn.
- Chúng thần tạ long ân của Bệ Hạ!
Chư vị thần tử chẳng có cách nào khác, chỉ đành tạ ơn.
- Bệ Hạ, thần có việc bẩm tấu.
Thượng Thư Lại Bộ Thượng Quan Minh Văn đứng dậy, cầm hốt bản khom lưng thưa:
- Hai nhà Điền, Trương phạm pháp, quan viên bị cách chức xét nhà, để trống ra rất nhiều chức vị. Nếu an bài chậm trễ chỉ sợ lục bộ sẽ vận chuyển khó khăn, làm chậm quốc sự.
Nghe vậy, hai mắt tất cả người trong điện đều sáng rực.
Bầu không khí đê mê hơi hoà hoãn lại. Hai nhà Trương Điền rơi đài cũng có nghĩa là trong triều đình sẽ trống ra mười mấy chức quan, trung tầng và cơ sở chí ít cũng có thể xếp vào mấy trăm người, mà những người này chỉ có thể tuyển từ bốn đại gia tộc. Tựa hồ bốn đại gia tộc còn muốn chiếm tiện nghi.
Dương Mộc quan sát hết biểu lộ của quần thần, cười nói với Thượng Quan Minh Văn:
- Tâm tư của khanh thực sự kín đáo!
Thượng Quan Minh Văn cúi đầu thưa:
- Thần sợ hãi. Nhưng thần là Thượng Thư Lại Bộ thì phải phân ưu giúp quân vương, phòng ngừa chu đáo.
- Hiện giờ tạm gác lại, trẫm đã suy tính rồi, các chức trách tạm thời do quan viên phía dưới làm thay.
- Chúng thần, tuân chỉ — —
Chư vị quan viên chẳng làm được gì, cũng chỉ đành như vậy. Dù sao những chức quan này cũng sẽ chỉ do bốn đại gia tộc đảm nhiệm, cũng không vội cái nhất thời.
Sau đó dựa theo kế hoạch của Dương Mộc, truyền đạt chiếu thư mời chi sĩ có công vào triều, luận công ban thưởng.
Vệ Trung Toàn, Khuất Dũng, Hà Tang, Văn Phi, Trương Hàn, Lý Ngự, Lưu Đinh Sơn, Lý Hổ, một vài Bách Phu Trưởng và binh sĩ có hiểu hiện xuất sắc vào trong điện.
To to nhỏ nhỏ, cộng lại có ba mươi người.
Ngoài Đại tướng quân Vệ Trung Toàn, các tướng lĩnh còn lại đều mới được vào Hoàng cung lần đầu, càng là lần đầu đến Hướng điện uy nghiêm thần thánh này. Cho nên ai nấy đều vô cùng kích động, mặt mũi đỏ bừng, tựa như nhà quê lên tỉnh, thấy cái gì cũng quý cũng hiếm, hoặc là nhìn quanh, hoặc là sợ hãi rụt rè không dám nói gì.
Đương nhiên đám đại thần hai bên đều thấy cả, ai nấy đều khinh bỉ trong lòng, thậm chí còn khinh thường lùi lại một bước, tựa như muốn phân rõ giới hạn.
Trước mặt bao nhiêu người, Thẩm An nâng chiếu thư sắc phong, cao giọng nói vài câu khách sáo. Đầu tiên là khen ngợi chư vị Tướng quân bảo vệ quốc gia, không màng sống chết mà chiến đấu. Sau đó là khen mấy người Chu Hi, Hàn Đồng giữ vững phương Bắc, đảm bảo biên giới không lo bị tấn công. Cuối cùng cũng không quên đề điểm một vài lưu phỉ của mười ba trại hiểu rõ đại nghĩa, lạc đường biết quay đầu.
Nói một hồi kích cho chư vị tướng sĩ nhiệt huyết sôi trào, sau đó rất tự nhiên chuyển qua khâu luận công ban thưởng.
- Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế Đại Thương chiếu viết: Trẫm trị thế dùng văn, dẹp loạn dùng võ. Mà quân soái chính là rường cột của triều đình, là lá chắn của quốc gia. Chiến sự lần này các tướng sĩ không tiếc tính mệnh đền đáp quốc gia, vô số chiến sĩ lập được công huân. Thưởng phạt phân minh, triều đình chia các chi sĩ có công làm bốn cấp, đều có ban thưởng khác nhau.
Nhất đẳng công, Vệ Trung Toàn, thụ Bá Tước năm sao, ban thưởng trăm mẫu ruộng tốt, ngàn lượng bạch ngân, hai trăm thớt lụa, một trăm nô tỳ, còn lại theo chế.
Nhị đẳng công, Khuất Dũng, Hà Tang, Văn Phi, Trương Hàn, Lý Ngự, thụ Bá Tước hai sao, ban thưởng theo chế.
Tam đẳng công, Lưu Đinh Sơn, Lý Hổ, Nguỵ Hiếu, thụ Bá Tước ba sao, ban thưởng theo chế.
Tứ đẳng công, Hồ Hãi, Trương Tấn, Lưu Nhị Trụ, Văn Đào… đặc cách thăng làm bình dân năm sao, ban thưởng theo chế.
Người nghe khâm mệnh, bố cáo cả nước, nghe lấy mà làm!