Tuyên đọc xong chiếu thư, ba mươi mấy danh tướng sĩ đều được nhận tước vị. Ngay cả mấy binh lính phổ thông bởi vì đã lập được công lao đặc biệt, ví dụ như bắt giết kẻ địch, chém đầu nhiều nhất, vân vân, đều được phá lệ phong làm bình dân năm sao.
Trong tiếng hô tạ ơn vang rền, Dương Mộc hạ lệnh bãi triều, đồng thời để cho đám người rời bước đến Tử Ngọc Điện trong nội đình.
Nơi này đã chuẩn bị sẵn thịnh yến.
Không hề khoa trương, bữa tiệc trong Tử Ngọc Điện này là bữa tiệc có quy mô lớn nhất trong suốt mười mấy năm qua của Thương Quốc, tổng cộng đến hơn ba trăm người được mời, trong đó có một nửa là tướng sĩ lập công lần này. Ngoài ra còn có hai trăm cung nữ và năm trăm thái giám hầu hạ, cộng thêm hơn trăm nhạc sư, nhạc quan và vũ nữ, có thể nói là cực kỳ long trọng.
Theo lý mà nói, rượu ngon món ngon trong cung đình đều ít mà tinh. Nhưng tình hình hôm nay khá đặc biệt, gần như mọi thứ trân quý được cất giữ lâu trong cung đều đưa ra, ngự thiện phòng bận rộn suốt một đêm mới chuẩn bị xong yến hội lần này.
Dù sao đây cũng là lần thụ phong tước vị lần thứ hai trong suốt ba mươi năm qua của Đại Thương. Dù không có quy mô lớn như ban thưởng khi khai quốc, chỉ phong Bá Tước và bình dân năm sao, nhưng ý nghĩa lại khác biệt, phải tập trung vào những người vừa bước vào hàng ngũ quý tộc này. Hoàng Đế Bệ Hạ đã khai kim khẩu ngọc ngôn, nhất định phải làm thật to.
Nhạc quan trong cung tấu nhạc, từng đội nhạc nữ hiến ca vũ trong điện, khiến cho các tướng sĩ xuất thân bình dân đều hoa mắt nhảy lên hoan hô.
Ví dụ như Hồ Hãi, vốn là một binh lính tầng dưới chót, trong nhà nghèo đến thảm thương, mùa đông rét mướt còn chẳng có chăn mền chứ đừng nói đến cưới vợ, nằm mơ cũng không dám mơ có một ngày được vào trong Hoàng cung. Lúc này, nhìn một bàn tràn đầy thức ăn, rượu ngon thơm nức, còn cả những nhạc nữ xinh đẹp đang hiến vũ kia, hắn hưng phấn đến mức mặt mũi đỏ bừng.
Mấy quan viên ngồi đối diện với hắn đều nhíu mày. Dù sao cũng là xuất thân thế gia môn phiệt, gia tộc nào cũng có mười mấy Bá Tước Hầu Tước, đương nhiên bọn họ ngứa mắt với đám người hạ đẳng này, chỉ thấy thô lỗ khó ưa.
Thực ra không chỉ có Hồ Hãi, các tướng lĩnh được mời tới đây ngoại trừ Vệ Trung Toàn, còn lại ai nấy đều mới được tham gia yến tiệc cấp bậc này lần đầu, khó tránh khỏi sẽ hơi câu thúc. Ví dự như mấy Thiên Nhân Tướng Khuất Dũng, Hà Tang, Văn Phi, Trương Hàn, chớ thấy trong doanh bọn họ thoải mái tuỳ tiện, lúc này cả đám chỉ dám cúi đầu vụng trộm liếc nhìn những ca nữ váy áo đơn bạc kia mà lén nuốt nước bọt.
Cũng may, vì lần này Dương Mộc thể hiện sự coi trọng khác thường nên dù xem thường nhưng đám quan viên trong triều cũng không ai dám ra mặt trêu chọc chế nhạo, chỉ né tránh ở phía xa.
Văn thần và võ tướng, nghiễm nhiên chia làm hai phía.
Dù bầu không khí có hơi quỷ dị, nhưng buổi tiệc vẫn kết thúc trong hoan ca tiếu ngữ. Các tướng sĩ khoan khoái say mèm, nửa đêm mới về tới dịch quán trong Hoàng thành.
Rạng sáng ngày thứ hai, Lễ Bộ leo lên thành lâu tuyên đọc chiếu cáo, sau đó sao chép thánh chỉ thành mấy chục bản, phân phát đến quan phủ các nơi.
Đương nhiên nội dung chiếu cáo không chỉ đơn giản là phong tước, mà nhấn mạnh về trợ cấp chiến hậu, do Binh Bộ và Lễ Bộ chủ trì, cấp cho người nhà mỗi tướng sĩ bỏ mình một khoản tiền trợ cấp. Với các binh lính bị thương không thể lên chiến trường nữa, ngoại trừ tiền trợ cấp hàng năm, quan phủ các nơi còn phải thành lập Trợ Cấp Ti, an trí thích đáng cho bọn họ.
Đồng thời, vì mở rộng sức ảnh hưởng của lần phong thưởng này, Dương Mộc đặc biệt truyền lệnh xuống quân doanh, cho binh lính được nghỉ ngơi năm ngày, chia ba nhóm thay phiên nhau, mỗi binh sĩ đều được mang ban thưởng về nhà.
Rất nhanh, tin tức này đã truyền khắp Thương Quốc.
Bình dân được phong tước, tướng sĩ dự tiệc, từng tin tức long trời lở đất nhanh chóng lan truyền khắp Đại Thương. Sau khi nhóm tướng sĩ đầu tiên về nhà, không khí vọt lên tận trời, khua chiêng gõ trống, nhấc kiệu đi nghênh, còn dụng tâm hơn cả quan lão gia.
Ví dụ như Hồ Hãi, mới về đến gần thôn thì cả thôn đã sôi trào lên như đang ăn Tết. Thân thích bình thường vẫn xem thường hắn đều tới nhà, gian phòng nhỏ đơn sơ cũ nát đã được dọn dẹp sáng trưng.
Bên trong chất đầy quà tặng, đều là vài thứ hiếm thấy với nhà nông, trên giường còn có chăn mền mới. Lão nương đi lại không tiện đang được một đám bà nương hầu hạ, bóp chân bóp vai, lễ như gia trưởng, vô cùng cung kính, hưởng thụ đãi ngộ của thái phu nhân trong nhà có tiền.
Vô tình hắn còn nhìn thấy nữ tử mình thích đã lâu đang nấp trong chỗ tối, nhìn lén mình bằng ánh mắt e lệ phức tạp. Ngoài ra, dường như mỗi thôn dân đến xem đều dẫn theo nữ nhi chưa xuất giá nhà mình…
- Hồ Hãi, ngươi về rồi!
Một nam nhân râu ria xồm xoàm từ trong nhà chạy ra đón, cười lớn nói:
- Đại tỷ tỷ số khổ của ta, xem như hết khổ rồi. Hãi nhi tiến bộ như vậy đều là nhờ tổ tông tích đức!
- Đều là Hoàng Đế Bệ Hạ ban ân!
Hồ Hãi nghiêm túc sửa sai cho ông ta, nhíu mày nói:
- Cữu phụ đại nhân, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến hàn xá?
- Ha ha ha! Đúng, cháu trai nói đúng, đều là Bệ Hạ ban ân… Không phải nghe nói cháu được Hoàng Đế Bệ Hạ ban ân, tấn thăng thành bình dân năm sao sao? Lâu lắm mới về được một lần, cữu phụ đến thăm con đây, cũng thăm tỷ tỷ mệnh khổ của ta. Còn nữa, sau này gọi ta là cữu phụ là được rồi, lại thêm hai chữ đại nhân, là muốn ta tổn thọ đấy!
- Hừ!
Hồ Hãi hừ lạnh một tiếng, lạnh lẽo nói:
- Trước kia cữu phụ đại nhân đâu có quan tâm mẫu tử ta như vậy.
- Cái này…
Nam tử trung niên tỏ vẻ xấu hổ. Trước ánh mắt sắc bén khiếp người kia thì hơi chột dạ, yếu ớt nói:
- Bây giờ con là đại lão gia rồi, gia nghiệp lớn, cũng phải có người lo liệu giúp đỡ. Những hạ nhân nô tỳ này làm sao có thể dùng thuận tay như người trong nhà.
- Không cần làm phiền thân gia!
Lúc này, một người đàn ông khác từ trong đám người chen ra, là đại bá của Hồ Hãn.
- Chuyện của Hồ gia ta còn chưa đến lượt người ngoài như ngươi quan tâm! Mặc dù nhị đệ kia của ta đã đi trước, nhưng vẫn còn đại bá ta. Này, Hãi Nhi, con nói xem có đúng không? Ha ha ha…
Hồ Hãi càng nhíu chặt mày hơn, nhìn khắp một lượt đều là người quen, nhưng sắc mặt lại lạ lẫm, giống như đối mặt với các tiểu lại khi giao thuế hàng năm, vừa e ngại vừa lấy lòng, vừa lấy lòng vừa nịnh nọt, mười phần ti tiện.
Đặc biệt là xưng hô “Hãi Nhi” kia, trước kia chưa từng có, nghe vào thật sự không quen.
Hồ Hãi đang muốn nói gì đó thì thấy lão nương đi lại không tiện được người ta nâng đỡ chầm chậm đi từ trong nhà ra.
Hắn nhìn ra được mẫu thân vẫn nể tình cũ, sau khi hòa giải một phen, cữu phụ và đại bá cũng coi như đã hoà hợp ở chung, cùng mọi người chen chúc đi vào trong phòng.
Sau đó là bà mối của mười dặm tám hương lần lượt xông tới, thấy Hồ Hãi không có hứng thú gì bèn nói với lão phu nhân, dỗ cho lão nhân gia cười không ngậm được miệng.
Bên cạnh, người trong thôn bận rộn khai đao mổ heo, gà, vịt, cá,... Chuẩn bị cống phẩm bắt đầu nghi lễ tế tổ trong một từ đường xây bằng đá tảng trong thôn.
Dân chúng mấy thôn xung quanh cũng tới quan sát, muốn tận mắt chiêm ngưỡng phong thái đại lão gia.
- Thằng nhóc Hồ Hãi này, từ nhỏ đã đáng yêu, thúc thúc dài thẩm thẩm ngắn, cái miệng thật là ngọt!
Ngoài từ đường, một vài thôn dân hâm mộ nhìn vào trong rồi hưng phấn thảo luận.
- Khi còn bé ta cũng bế qua rồi! Có một lần bị đói, là ta cho bú đấy!
- Ta đã sớm biết mà! Năm đó mới tám tuổi đã có thể tự gánh nước về nhà, khi ấy ta đã nghĩ đứa nhỏ này nhất định sẽ có tiền đồ!
- Ồ, đại nương, nhị nương, mọi người đang nói chuyện gì thế? Sao trước đây con chưa từng nghe nói?
Một thiếu niên mười mấy tuổi nghiêng đầu tò mò hỏi.
Nghe vậy, mấy người phụ nữ đang buôn chuyện khí thế ngất trời chợt im bặt, có chút xấu hổ. Một vị phụ nhân chọc chọc thiếu niên:
- Túng Oa, phải học thật tốt đấy. Sau này phải có tiền đồ giống như Hãi ca ca của con.
- Vâng…
Thiếu niên gãi gãi đầu, cái hiểu cái không gật gù, sau đó nhìn thịt gà thịt vịt trên bàn thờ tổ mà nuốt nước bọt. Thơm quá…
Sau này nhất định mình cũng có thể phong quang như Hãi ca ca, cũng phải để cho người trong thôn mổ heo làm thịt dê vì ta!
Thiếu niên thầm thề trong lòng…
Thực ra, cảnh tượng này không chỉ có mình Hồ Hãi gặp, gần như mọi binh lính về quê nghỉ ngơi cũng xảy ra cảnh tương tự, khiến cho ai nấy đều nở mày nở mặt, đêm đến kích động khó nhịn, đầy mong chờ vào tương lai, tràn đầy sùng kính với vị Hoàng Đế Bệ Hạ kia.
Còn về binh lính trong doanh, nghe tin rồi ai nấy đều ngứa ngáy khó chịu, chỉ hận không được nghỉ ngay lập tức!