Hai người nói chuyện phiếm một lúc, nhưng đều là các đề tài không đến nơi đến chốn, chỉ chốc lát sau đã đến Ý Nhân Cung.
Cũng không biết là do Hoàng Hậu kính cẩn nghe lời, hay là bởi vì chuyện có thai, thái độ của Thái Hậu đối với nàng rõ ràng có chuyển biến. Sau khi thỉnh an đơn giản xong liền sắp xếp một bàn gia yến, tán gẫu câu được câu không.
Thế nhưng, phần lớn đề tài trong đó đều liên quan đến hài tử và dưỡng thai, Hoàng Hậu nhiều lần không biết trả lời thế nào nên chỉ có thể cúi đầu ăn cơm, một bên lén trừng mắt về phía tên đầu sỏ Dương Mộc.
Có lẽ là nhìn ra thân thể của Hoàng Hậu không được khỏe, Thái Hậu cười tủm tỉm dặn dò hai người phu thê ân ái phải biết tiết chế, còn đối với Dương Mộc lại là một phen răn dạy trên đầu lưỡi, nhắc nhở khoảng thời gian này tốt nhất không nên chung chăn gối.
Đương nhiên, điều làm cho Dương Mộc chú ý vẫn là Hoàng Hậu. Đừng nhìn bình thường luôn là một bộ cái gì cũng không để ý, thế nhưng đối với lễ nghi cung đình lại phi thường quen thuộc, cử chỉ tao nhã khéo léo, rất nhiều chỗ liền ngay cả quan lễ nghi cũng không bằng, điều này thật khiến người ta vô cùng bất ngờ.
Sau đó, Hoàng Hậu và Dương Mộc đi tới Vạn Thọ Cung.
Đây là lần đầu tiên nàng đi đến cung điện ngoài đình. Một đám thái giám và cung nữ đều vô cùng khẩn trương, rất kính nể lại e ngại đối với vị nữ chủ nhân của hậu cung này, chỉ có thể hầu hạ thật cẩn thận, chỉ lo lời đồn đại là sự thật vậy thì đầu trên cổ mình sẽ khó mà giữ được.
Bởi vậy, bầu không khí toàn bộ Vạn Thọ Cung đều trầm trọng hơn rất nhiều, ngay cả hầu gái thiếp thân bên người hoàng đế là Cơ Linh Nhi cũng không dám lớn tiếng. Lúc nên quỳ liền quỳ, nên hành lễ thì hành lễ, không dám chậm trễ chút nào.
Thế nhưng điều ngoài ý muốn chính là, trong sự phỏng đoán và lo lắng của cả đám, biểu hiện của Hoàng Hậu lại không giống với lời đồn đại. Nàng vẫn ở bên cạnh Dương Mộc, tẩy bút mài mực, hồng tụ thiêm hương.
Điều này không chỉ khiến cho một đám thái giám cung nữ thở phào nhẹ nhõm, mà còn khiến cho Dương Mộc đang chú ý trong bóng tối rất là yên tâm, yên tĩnh sao chép “Chu Dịch”.
Sở dĩ đi sao chép quyển sách “Chu Dịch” này là vì đây là kinh thư có ảnh hưởng rất lớn trong văn hóa Hoa Hạ, được khen là "Quần kinh chi thủ" "Đại đạo chi nguyên". Trong đó bao gồm sáu mươi bốn quẻ tượng và hơn năm ngàn chữ, ham nhiều tước không nát, trong lúc thời gian có hạn thì chỉ cần quyển kinh thư này đã đủ cho Hoàng Hậu cảm ngộ.
Nói tới “Chu Dịch”, thế nhân cũng gọi nó là “Kinh Dịch”. Kỳ thực “Kinh Dịch” tổng cộng được chia làm ba bộ, Hạ đại “Liên Sơn”, thương đại “Quy Tàng”, chu đại “Chu Dịch”, được gọi là ba dịch “Liên Sơn” 8 vạn chữ, “Quy Tàng” 4,300 chữ. Sau thời Ngụy Tấn hai kinh thư đã không rõ tung tích, vì thế hậu thế thông thường chỉ biết đến “Kinh Dịch” cũng chính là “Chu Dịch” và “Kinh Dịch” mà Khổng Tử tạo nên.
Cái gọi là "Kinh" chính là bất biến, "Dịch" chính là biến hóa, giải thích nó ra chính là vĩnh hằng bất biến biến hóa, quảng đại tinh vi, phong phú toàn diện.
Viết chữ bằng bút lông thực sự là rất mệt, mặc dù có nữ thần như hoa như ngọc bồi ở bên cạnh nhưng Dương Mộc cũng vẫn mệt đến hoảng. Bỏ ra ròng rã một buổi trưa lúc này mới sao chép xong một quyển “Chu Dịch”, sau đó liền giao cho Hoàng Hậu.
- Quyển sách này… tuyệt đối không nên lưu truyền ra ngoài.
Trước khi đi, Hoàng Hậu nghiêm túc căn dặn:
- Thần thiếp… vừa nãy cũng đã xem qua, cảm thấy nó thâm ảo dị thường, khác biệt với tất cả, trong đó không chỉ giải thích thiên địa chí lý, còn bao hàm rất nhiều biến hóa và đại đạo căn nguyên. Một khi được truyền lưu trong chốn võ lâm, nhất định sẽ nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu.
- Có cần phải khoa trương như vậy không?
Dương Mộc kinh ngạc.
Có điều rất nhanh hắn đã hiểu được, “Chu Dịch” chính là vạn kinh chi thủ, đại đạo chi nguyên, có thể nói nó là mẹ của toàn bộ kinh điển. Người mang theo mục đích khác nhau thì sẽ tìm được đáp án không giống trong đó, Chư tử Bách gia ít nhiều đều bị nó ảnh hưởng. Nho giáo và Đạo giáo càng tôn sùng nó thành kinh điển, trăm ngàn năm qua không ngừng hấp thu tinh hoa từ trong đó.
Một khi bộ kinh thư này bị nhân sĩ võ lâm biết được, khi đó thứ được hấp thu bên trong chính là đại đạo võ học, từ đó vi phạm lệnh cấm. Do đó tất sẽ làm cho thiên hạ hỗn loạn, võ lâm phồn vinh chính là tai họa của bách tính.
- Bất kể như thế nào, bộ kinh thư này cũng không thể để người ngoài biết được, sau khi thần thiếp tìm hiểu xong nhất định sẽ đem thiêu huỷ.
Ngữ khí của Hoàng Hậu kiên định, theo bản năng siết chặt kinh thư trong tay.
Dương Mộc gật gật đầu, được Hoàng Hậu đánh thức hắn cũng đã ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Thất phu vô tội hoài bích có tội, xem ra rất nhiều sách trong Đồ Thư Quán sách cũng phải chọn lựa kĩ càng rồi mới công bố ra ngoài. Vạn nhất khiến cho các nước khác mơ ước, đối với Thương Quốc mà nói chính là một đại nạn.
- Sau khi trở về phải tìm hiểu kỹ lại, buổi tối trẫm sẽ tìm đến nàng.
Sau cùng, Dương Mộc cười thần bí.
Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Hậu đỏ lên:
- Tối hôm qua chỉ là vì bồi thường cho chàng, lần sau sẽ không được mượn cớ này nữa, chàng không cần lại ôm ấp ảo tưởng.
- Nàng lại nghĩ đi đâu vậy? Trẫm chỉ qua để kể chuyện xưa mà thôi. Nàng sẽ nhanh chóng đột phá bình cảnh, chẳng lẽ không định nghe hết “Tây Du Ký” rồi mới đi?
- Vậy… cũng được.
Hoàng Hậu gật gật đầu, sau đó mang theo đám tùy tùng của Dục Linh Cung rời đi.
Dương Mộc được Cơ Linh Nhi đấm lưng cho một chút, sau khi nghỉ ngơi lại bắt đầu bận túi bụi.
Chủ yếu vẫn là sắp xếp lại mọi việc sau chiến tranh, phong thưởng và trợ cấp cũng là một trong số đó, thế nhưng vấn đề liên quan đến nó lại vô cùng nhiều.
Vốn những chuyện này có thể giao cho Phạm Hoành Tể và Binh Bộ đi xử lý, nhưng dù sao hiện tại Dương Mộc cũng đang nắm giữ toàn bộ binh quyền của Thương Quốc, do đó đích thân hắn phải đưa ra từng cái chỉ thị để cho quan chức còn lại chấp hành.
Một lúc sau, Dương Mộc tìm tòi một chút ở trong đống tấu chương, tìm ra tấu chương của Vệ Trung Toàn.
Trầm tư hồi lâu, lúc này Dương Mộc mới nhấc lên chiếc bút lông mực đỏ, vẽ lên trên đó một vòng tròn, đánh dấu là đã duyệt.
Thế nhưng đối với vấn đề được nói đến trong tấu chương, hắn vẫn còn đang suy nghĩ.
Trước khi xuất chinh, hắn đã từng hạ lệnh chiêu một vạn binh trong phạm vi toàn quốc, hiện tại cơ bản đã hoàn thành. Mấy ngày nay Thẩm An không có việc gì làm đều đi tới quân doanh, chính để truyền thụ một ít kinh nghiệm huấn luyện cho các tướng lĩnh.
Vấn đề là hiện nay biên chế quân đội của Thương Quốc còn quá ít, một vạn binh sĩ mới gia nhập khiến cho tổng số lượng quân chính quy của Thương Quốc trực tiếp tăng đến hai vạn người. Hơn nữa sau khi thu hoạch vụ thu chắc chắn sẽ lại chiêu binh ở trong phạm vi toàn quốc một lần nữa, đến thời điểm đó Thương Quốc sẽ có khoảng từ ba đến bốn vạn binh lực. Lúc này lại nảy sinh một vấn đề khác, đó là số lượng tướng lĩnh quá ít, chức vị cao nhất là Đại tướng quân cũng chỉ có một mình Vệ Trung Toàn.
Đây là một vấn đề đột xuất. Binh sĩ có thể không ngừng chiêu mộ, nhưng bồi dưỡng tướng lĩnh lại không phải là chuyện một sớm một chiều. Một khi quân đội lớn mạnh, quản lý và điều động cũng là một vấn đề lớn. Còn khi chiến tranh muốn trực tiếp điều binh lực thì lại quá tán loạn, rất khó để điều động một cách thống nhất.
Do đó ở cuối tấu chương Vệ Trung Toàn cũng có nhắc qua, nên học theo Trịnh Quốc thêm vào mấy vị Đại tướng quân, từ đó thành lập thêm mấy cái quân đoàn độc lập. Như vậy thì không chỉ có thể phòng ngự mà còn có thể phân rõ chức trách, bất cứ lúc nào cũng có thể chủ động xuất kích.
Đối với đề nghị này Dương Mộc cũng rất tán thành, nhờ vào lần xuất chinh này, hắn cũng đã cảm giác được vấn đề đó.
Vốn trong Hoàng Thành đang có tổng cộng sáu ngàn binh lực đóng giữ. Tư Mã Hoành dẫn theo một ngàn người phối hợp với Khổng Thượng Hiền áp giải tù binh đi khai khẩn đường sá và đồng ruộng, năm ngàn binh sĩ còn lại tất cả đều đã bị điều đi, nếu không phải là có vị Đại Tướng quân Vệ Trung Toàn này thì đúng là rất khó để phát hiệu lệnh một cách thống nhất được.
Vì thế việc thành lập mấy cái quân đoàn độc lập này là rất tất yếu.
Vấn đề chính là, nên thành lập thế nào? Do ai thống lĩnh?