Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bất Hủ Đại Hoàng Đế

Chương 71: Bốn Đại Quân Đoàn

Chương 71: Bốn Đại Quân Đoàn

Shared by: epubtruyendich.com

=== oOo ===

Vì thế ba người Vệ Trung Toàn, Phạm Hoành Tể, Khổng Thượng Hiền đều được tuyên triệu tiến cung.



Vệ Trung Toàn thoáng kinh ngạc, Phạm Hoành Tể thân là Hữu thừa tướng xuất hiện ở đây là điều trong dự liệu, thế nhưng Khổng Thượng Hiền quả thật làm cho hắn có chút không thích ứng.



Dù sao lần thảo luận này chính là chuyện quốc gia đại sự, vài ngày trước đó Khổng Thượng Hiền vẫn còn là một ngoại thần bị bắt giữ, coi như bây giờ được phong làm đại thần đốc tạo, phụ trách quản giáo tù binh đang tạm giam trên toàn quốc xây dựng đường sá và khai khẩn ruộng đất. Nhưng trên thực tế đây chỉ là một chức quan tạm thời, chức vị và địa vị thậm chí còn không bằng một Thị Lang của Lục bộ, lấy loại thân phận này thì chưa đủ tư cách để tham gia nghị sự.



Thế nhưng lập tức ấn tượng của Vệ Trung Toàn đối với hắn liền thay đổi rất nhiều. Bởi vì người gọi là Khổng Thượng Hiền này đưa ra quan điểm đều cực kỳ mới mẻ độc đáo, phóng tầm mắt đại cục, khiến cho người ta cảm thấy mới mẻ.



Ngay cả Phạm Hoành Tể cũng vô cùng khâm phục, qua sắc mặt và lời nói cũng đoán được mấy phần tâm tư của Dương Mộc, trong lòng càng không dám thất lễ, vì những lần làm việc chung sau này tạo nên một mối quan hệ thật tốt.



Quân thần bốn người thảo luận rất kịch liệt, thẳng đến tận giờ lên đèn mới ra đến kết quả.



Cuối cùng quyết định, đem số lượng quân đội hiện có chia làm bốn đại quân đoàn. Phân biệt là Thanh Long quân, Bạch Hổ quân, Chu Tước quân, Huyền Vũ quân, giao cho bốn người Vệ Trung Toàn, Tư Mã Hoành, Hàn Đồng và Chu Hi thống lĩnh, đồng thời cũng thăng chức cho ba người kia làm Đại tướng quân.



Trên thực tế, Dương Mộc cũng cân nhắc qua Khuất Dũng, Hà Tang và các tướng lĩnh có biểu hiện ưu tú khác, thế nhưng bị Khổng Thượng Hiền ngăn cản. Lý do là muốn thăng chức trong quân đội phải lấy ổn làm gốc, tận lực ít thăng chức vượt cấp mới thỏa đáng, phải để cho các tướng quân thật sự thu được quân công mà không phải là đi đường tắt gì đó, như vậy sẽ tránh được hỗn loạn.



Về phần bốn đại quân đoàn được thành lập, trên căn bản cũng đã bước đầu quy hoạch.



Thanh Long quân do Vệ Trung Toàn thống lĩnh, trước mắt đang có tổng cộng năm ngàn binh bao gồm ba ngàn trú quân và hai ngàn tân binh đang đóng ở ngoại ô Hoàng Thành.



Bạch Hổ quân do Tư Mã Hoành thống lĩnh, trước mắt đang thống lĩnh hơn một ngàn binh sĩ, cộng với hơn ba ngàn người từ sơn mạch Lưu Phỉ cũng miễn cưỡng coi như tập hợp đủ năm ngàn. Sau khi thành lập quân đoàn lập tức điều động tới sơn mạch Lưu Phỉ, một mặt là để trông coi năm ngàn tù binh Trịnh Quốc xây dựng thành trì và cứ điểm ở bên trong sơn mạch Lưu Phỉ, mặt khác là phối hợp tác chiến với Thân Quốc để chống đỡ Trịnh Quốc. Về phần nhiệm vụ phối hợp với Khổng Thượng Hiền đem tù binh tạm giam đi xây dựng đường sá và khai khẩn ruộng đất sẽ giao cho quan phủ và huyện binh các nơi hoàn thành.



Chu Tước quân do Hàn Đồng thống lĩnh, hiện nay đang đóng quân tại Vọng Phong Thành. Hai ngàn binh sĩ cộng với ba ngàn tân binh tổng cộng là năm ngàn, tiếp tục trấn thủ Vọng Phong thành.



Huyền Vũ quân do Chu Hi thống lĩnh, hiện nay đang đóng quân ở Giang Thuận Thành. Hai ngàn binh sĩ với ba ngàn tân binh là năm ngàn, tiếp tục trấn thủ Giang Thuận thành.



Cùng lúc đó, hơn 300 tân binh khác cũng được phân đều đến bên trong bốn quân đoàn, đảm nhiệm vị trí Thập phu trưởng, phổ biến phương pháp luyện binh kiểu mới.



Cứ như vậy thực lực của bốn đại quân đoàn có thể nói là tương đương, vừa có tác dụng cân bằng, lại có thể hình thành sức chiến đấu hữu hiệu, mười ngàn tân binh mới nhập ngũ đã phân phối xong.



Về việc bổ nhiệm các tướng, toàn bộ Tam Thiên Nhân Tướng đã thăng cấp thành Đại tướng quân, còn chỗ trống mười Thiên Nhân Tướng còn lại sẽ lấy từ Bách phu trưởng, ở đây đặc biệt ưu tiên người có công lớn.



Ngoài ra, để tránh quyền lực trong tay các vị Đại tướng quân quá lớn, hoặc là kẻ địch đánh lừa giả truyền thánh chỉ, Dương Mộc quyết định phỏng theo các các nước chư hầu khác, thiết lập chế độ binh phù. Lấy hình mẫu là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ chế tạo ra bốn tấm binh phù, mỗi một tấm binh phù sẽ chia làm hai nửa, mảnh phù bên phải do Hoàng Đế cất giữ, mảnh còn lại thì giao cho các tướng lĩnh. Nếu như muốn điều động hơn một trăm quân, nhất định phải có binh phù hoàn chỉnh cùng với thánh chỉ, quân tướng mới có thể nghe lệnh mà hành động.



Lúc này, Dương Mộc gọi người định ra ba đạo thánh chỉ, triệu tập ba người Chu Hi, Hàn đồng và Tư Mã Hoành nhanh chóng vào cung.



- Xin hỏi bệ hạ, không biết ngài gấp rút triệu ba vị Đại tướng quân về triều là có thâm ý gì?



Vệ Trung Toàn hơi nhướng mày, hỏi.



- Vi thần cũng cho rằng việc này không thỏa đáng. Nhất là hai thành ở phương Bắc, một khi phát sinh biến cố gì, nếu không có chủ tướng thì quả thực là không ổn.



Khổng Thượng Hiền nói.



- Lão thần cho rằng, nếu như Bệ Hạ có gì muốn phân phó thì có thể trực tiếp truyền đạt thánh chỉ.



Phạm Hoành Tể cũng khuyên can.



- Không sao, sẽ giải quyết nhanh chóng nên không chậm trễ bao nhiêu thời gian.



Dương Mộc cười nhạt, gọi Vệ Trung Toàn đến bên cạnh, sau đó lấy ra một quyển sách đưa cho hắn.



- Đây là…



Vệ Trung Toàn nghi hoặc, sau đó đưa hai tay tiếp nhận, cầm lên nhìn một hồi liền rất kinh ngạc:



- Binh pháp Tôn Tử? Bệ hạ, đây là một bộ binh thư?



Dương Mộc gật gật đầu:



- Ái khanh tiếp tục nhìn xem.



- Binh giả, quốc gia đại sự, nơi chết sinh, đạo tồn vong... Chủ thục hữu đạo? Tương thục hữu năng? Thiên địa thục đắc? Pháp lệnh thục hành? Binh chúng thục cường? Sĩ tốt thục luyện? Thưởng phạt thục minh? Ta nhìn vào đó biết thắng bại rồi...



Vệ Trung Toàn nhỏ giọng đọc ra, trong mắt hiện lên hào quang, hoàn toàn đã bị hấp dẫn, càng xem càng kinh hãi, hai tay cũng đang run rẩy. Mỗi một câu nói bên trong đều như có một loại ma lực thu hút người khác, không cách nào tự kiềm chế.



- Khụ khụ!



Dương Mộc nhỏ giọng ho khan một tiếng, nhắc nhở:



- Binh pháp này vốn là muốn truyền thụ cho mấy vị Đại tướng quân. Ái khanh nếu như đã yêu thích như vậy, nếu như không ngại thì đêm nay có thể ở lại trong cung cẩn thận đọc, trước mắt đang là lúc thương thảo đại sự...



- Xin thứ cho lão thần thất thố.



Vệ Trung Toàn cả kinh, vội vàng khép binh thư lại, run rẩy kích động đến nét mặt già nua đỏ bừng:



- Bệ hạ… binh thư này...



- Lần này trẫm ngự giá thân chinh, trong lúc rảnh rỗi viết chơi một chút, viết chơi một chút... Ha ha...



Dương Mộc lại không biết xấu hổ mà chiếm “Binh pháp Tôn Tử” làm của riêng.



- Bệ hạ vạn phúc có thần tiên giúp đỡ, truyền thụ cho binh thư bậc này, quả thật là đại hạnh của Đại Thương ta.



- Hả!



Dương Mộc sững sờ:



- Làm sao khanh biết là được thần tiên truyền dạy?



- Lẽ nào là bệ hạ?



Trong mắt Vệ Trung Toàn tràn ngập vẻ không tin, bái lạy nói:



- Bệ Hạ thứ lỗi, lão thần tuy rằng mục nát, thế nhưng tuyệt thế kỳ thư cỡ này vẫn có thể nhận ra được. Nếu như “Sổ tay quân Huấn” có thể lừa gạt lão thần, sợ là rất khó để khiến người ta cảm phục.



Dương Mộc ngạc nhiên, mặt đều đen, lộ rõ ràng như thế sao?



Nói tới “Sổ tay quân huấn”, lần trước hắn vốn cũng đề tên của chính mình, nhưng các tướng lĩnh lại không để ý. Thế nhưng qua hào quang rực rỡ của các tân binh nên hiện tại hầu như mỗi vị tướng quân đều tôn sùng nó như thánh điển, tất cả đều chiếu theo phương pháp mà huấn luyện các binh sĩ dưới trướng.



Có điều, dù sao cũng là Đại tướng quân quanh năm đắm chìm trong binh trận, chính là sáng sớm tỏ chiều có thể chết, do đó hành động này của Vệ Trung Toàn là hoàn toàn có thể lý giải. Giống như khi một nhà khoa học phát hiện ra một lĩnh vực hoàn toàn mới vậy, rất khó để kiềm chế lại những việc nên làm. Bình thường Dương Mộc dùng tâm mà đối xử, do đó Vệ Trung Toàn luôn một lòng kính trọng, tuyệt sẽ không để cho bộ binh pháp này gặp phải bất cứ khinh nhờn nào.



- Bệ hạ muốn đem bộ binh thư này bí mật truyền thụ cho bốn vị Đại tướng quân?



Khổng Thượng Hiền ở một bên nói:



- Vi thần có một kiến nghị không biết có nên nói hay không. Muốn quyết định sách lược cho một quân đội thì tất nhiên có liên quan đến chủ tướng, thế nhưng quan trọng hơn là cách ứng chiến của tướng lĩnh, vẻn vẹn một bộ binh thư này sợ là không đủ, hai vạn người kia cũng không thể xem nhẹ.



- Có đạo lý! Trẫm cũng đang chuẩn bị thành lập một trường quân đội. Thế nhưng... hôm nay không thảo luận về vấn đề này… mấy vị ái khanh có thể cáo lui.



Dương Mộc tính toán thời gian cũng không còn sớm, nếu tiếp tục thì sẽ không có cách nào đi kể chuyện xưa cho Hoàng Hậu. Vì thế lừa gạt bọn họ một chút, có chuyện gì thì sau này lại bàn.



Dù sao cũng không thể luôn là minh quân được, thỉnh thoảng lại diễn một hồi hôn quân, chẳng phải càng thú vị hơn sao.



Ví dụ như, đêm xuân ngắn ngủi trời lên sớm, từ đó quân vương không lên triều…





Trang 37# 1






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch