Đứa nhóc vừa nói, sắc mặt thôn dân xung quanh đều thay đổi, theo bản năng lùi lại hai bước, coi như không liên quan đến mình, chứng minh câu này không phải do mình nói.
Phụ nhân cũng hơi run rẩy, sắc mặt căng thẳng như vừa đụng phải chuyện đáng sợ gì đó, ôm chặt đứa con vào lòng lớn tiếng răn dạy.
- Nương, nhà trưởng thôn có phụ cấp thật mà, vì sao không cho con nói!
Cậu bé siết chặt nắm đấm cãi lại.
Phụ nhân nghiêm khắc răn dạy:
- Tiểu hài tử biết cái gì, quay về đun chút nước nóng cho cha con lau người đi! Mau lên!
Cậu bé ngân ngấn nước mắt, muốn nói gì nữa nhưng vẫn nhịn được, quệt miệng ấm ức quay về nhóm lửa đun nước.
Dương Mộc hơi nhíu mày. Một cậu nhóc mới mười hai mười ba tuổi có thể nói ra một câu như vậy trước mặt bao nhiêu người, chắc chắn không thể là nói láo. Hơn nữa xem thái độ của mọi người xung quanh thì tất cả thôn dân đều biết chuyện này, chỉ là không dám nói ra mà thôi.
Có ẩn tình?
Xảy ra chuyện như vậy, thôn dân cũng không dám ở lại thêm nữa, có người đầu tiên bỏ đi, đám người còn lại chỉ sợ mình là người cuối cùng còn ở lại rồi bị trưởng thôn hiểu lầm. Vì thế mọi người đều cũng vội vàng cáo từ về nhà mình, không đến nửa khắc sau tất cả đều đi hết.
Chỉ còn phụ nhân kia đang hoảng sợ và lo lắng.
Thấy vậy, Dương Mộc hỏi:
- Đại thẩm, vì sao các ngươi lại e sợ trưởng thôn như vậy? Cả chuyện không có phụ cấp nữa, có thật không?
Nàng ta thở dài:
- Ôi! n công, mọi người đi nhanh một chút đi. Nếu trưởng thôn biết chuyện này chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho các vị. Tiện phụ chết cũng không có gì đáng tiếc, nhưng nếu liên luỵ đến ân công thì không bằng heo chó rồi!
Thẩm An bên cạnh nói:
- Bảo ngươi nói thì ngươi nói mau đi. Trước mặt công tử nhà ta, một trưởng thôn còn chưa lật được trời đâu!
- Cứ việc nói đi, chúng ta không sợ trưởng thôn gì đó!
Dương Mộc bổ sung.
- Cái này…
Phụ nhân kia do dự một chút mới nhẹ nhàng kể.
Thì ra trưởng thôn này là một đại địa chủ trong thôn, trong nhà nuôi mười gia đinh hộ viện, lại còn cấu kết với quan phủ. Tất cả các khoản phụ cấp đều bị trưởng thôn giữ lại nuốt trọn, đồng thời lão còn đánh tiếng, nếu ai dám nói luyên thuyên chuyện này sẽ dẫn người đến diệt môn.
Đây cũng không phải chỉ là một câu nói doạ người thôi, bởi vì trước kia quả thực trưởng thôn đã từng làm ra chuyện như vậy. Từng có một thanh niên trẻ tuổi nóng tính mắng trưởng thôn hai câu mà lão đã dẫn người đến giết cả nhà, một nhà sáu người đang sống sờ sờ cứ thế mà chết.
Còn trưởng thôn vẫn cứ ung dung ngoài vòng pháp luật, chẳng có chuyện gì.
Cho nên các thôn dân ở tầng dưới cùng xã hội chỉ đành tránh như tránh hổ, không dám có bất kỳ dị nghị phản kháng gì về phụ cấp, giữ kín như bưng, ngày thường cũng không dám thảo luận.
Nghe xong, chủ tớ mấy người nhìn nhau. Dương Mộc nhíu mày.
Quan nhỏ mà lòng tham lớn!
Chỉ một tài chủ địa phương dựa vào uy thế mà lên làm trưởng thôn cũng không lạ, nhưng dám giữ lại tất cả phụ cấp của cả thôn, còn truyền đi khắp nơi đều biết thì khá kỳ lạ.
Dù sao cũng chỉ là một trưởng thôn nho nhỏ thôi, sao dám trắng trợn đào góc tường quan phủ, chán sống sao? Nếu bạc dễ tham ô như vậy, chẳng lẽ quan phủ không biết đường tự tham ô sao?
Đúng rồi, quan phủ!
Đột nhiên Dương Mộc nghĩ tới chuyện gì đó. Phụ nhân kia chỉ là một thôn dân bình thường, biết ít tin đồn thôi, không thể nào biết ẩn tình trong đó. Có thể nào chuyện này không chỉ đơn giản như các thôn dân được biết, mà là do quan phủ cấu kết với trưởng thôn?
Sau đó, Dương Mộc lại nghe ngóng thêm chút tình huống từ phụ nhân.
Thì ra thôn trưởng vẫn luôn làm nhiều việc ác, thường làm ra vài chuyện thương thiên hại lý, chỉ tính mạng người đã lên tới mười mấy rồi, một nửa ruộng đồng trong thôn đều bị lão cướp lấy, các thôn dân giận mà không dám nói. Đã từng có một người lên quan phủ cáo trạng, nhưng lên đến quan phủ rồi cho tới giờ vẫn chưa thấy ra.
Biết những chuyện này, Dương Mộc càng khẳng định suy đoán của mình.
- Công tử, có một đám người bên ngoài.
Thẩm An chạy vào bẩm báo.
- Bao nhiêu?
- Khoảng mười sáu người.
Phụ nhân tái mặt, đi ra ngoài cửa nhìn một cái, gấp gáp xoay quanh:
- Mấy vị ân công, là trưởng thôn dẫn người tới đấy. Các vị đi nhanh đi, nơi này để ta lo, các vị mau men theo sau núi rời đi đi!
Dương Mộc lắc đầu:
- Yên tâm, vừa vặn chuyến này ta cũng muốn điều tra thêm vài chuyện.
- Nhưng…
Phụ nhân kia rất lo lắng. Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, dù ngài có là một quý tộc, vạn nhất trưởng thôn độc ác lặng lẽ giải quyết các ngài thì phải làm sao?
Bốn quý tộc kiều sinh quán dưỡng không phải đối thủ của mười tráng hán, lại còn có hai nữ nhân nữa, chẳng có cơ hội đào mệnh.
Nàng ta đang muốn khuyên thêm thì thấy Dương Mộc dẫn hai nữ quyến ra khỏi phòng.
- Hừ, các ngươi chính là mấy kẻ bên ngoài đó hả?
Dẫn đầu là một gã nam nhân bụng phệ, có lẽ vì vừa bò lên một đoạn dốc nên thở không ra hơi, nhìn đám Dương Mộc.
Sau đó, hắn không thể dời nổi mắt nữa.
Vì hắn thấy được Nặc Phi và Cơ Linh Nhi bên cạnh Dương Mộc, kinh động như gặp thiên nhân. Hai mỹ nhân tuyệt sắc như thế sao lại ăn vận thô lậu thế này, lại tới một sơn thôn nhỏ nữa?
Tạo hoá! Tạo hoá!
Hai mỹ nhân này mình giữ lại một người, dạy dỗ một chút cũng đủ chơi mấy năm. Một người khác đưa qua cho Huyện lệnh gia, không phải mình sẽ lên như diều gặp gió sao?
Ít nhất cũng có thể vớt được một chức trưởng trấn nhỉ?
Trưởng thôn đã quên biến ý đồ tới đây, trong đầu chỉ còn lại mỹ nhân và lên như diều gặp gió. Càng nhìn lão càng hài lòng, xoa xoa hai tay cười gian xảo, liếc mắt ra hiệu cho mười mấy gia đinh hộ viện.
- Giữ hai tiểu mỹ nhân này lại, những người còn lại thì giết hết. Nhớ đốt thêm một mồi lửa!
- Rõ!
Một đám gia đinh hộ viện tản ra, tự tìm mục tiêu tấn công.
Hai hán tử đi tới chỗ Nặc Phi và Cơ Linh Nhi.
Đột nhiên, một thân thể linh lung mềm mại bay lên.
- Rắc!
- Rắc!
- Aaaaaa~
Hai tiếng rắc giòn vang lên, cánh tay hai gã gia đinh gãy gọn, chúng ngã cả xuống đất đau đớn lăn lộn.
Cơ Linh Nhi bảo vệ phía trước Nặc Phi và Dương Mộc, ánh mắt lạnh lẽo cảnh giác nhìn bốn phía. Chỉ sau vài đường cơ bản, nàng đã đánh bay mấy gã gia đinh xông lên tấn công.
Bên kia, Thẩm An cũng như cao thủ trong phim võ hiệp, bước theo một bộ pháp kỳ lạ, xoay quanh giữa mười mấy gia đinh. Đá tới, ra quyền, chỉ sau mười mấy hơi thở đã đánh cho mười mấy tráng hán ngã xuống đất.
- Ngươi… các ngươi…
Trưởng thôn ngây ra như gặp quỷ. Rõ ràng bên mình có ưu thế hơn nhiều mà, hẳn là nên bắt được đối phương dễ như trở bàn tay, sao thế cục lại thay đổi hết thế này?
Một nam một nữ, hai người nhìn có vẻ yếu ớt kia sao có thể có thân thủ giỏi như vậy? Người trẻ tuổi kia hình như không kinh ngạc tí nào.
Còn nữa, một nam tử mặc quần áo bình dân làm sao có được hai mỹ nhân tuyệt sắc.
Liệu có phải là…
Trong một chớp mắt, trưởng thôn nghĩ tới một khả năng đáng sợ, mồ hôi lạnh toát chảy dọc khuôn mặt.