- Mấy vị gia, tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm đến mấy vị quý nhân. Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!
Trưởng thôn toát mồ hôi lạnh giải thích, trong lòng vô cùng hối hận và sợ hãi. Sao lúc trước mình lại choáng đầu không biết gì nữa thế này, vừa thấy hai mỹ nhân tuyệt sắc đã nghĩ linh tinh!
Nhưng lúc này hối hận thì đã muộn, Dương Mộc chẳng buồn để ý tới lão!
Thấy vậy, Thẩm An bay lên đạp một cái, trưởng thôn bay vèo ra ngoài.
- A!!!
Trong tiếng hét thảm, trưởng thôn ngã bịch xuống đất, máu mũi ròng ròng, vùng vẫy mấy lần vất vả lắm mới lật lại được, vô cùng hoảng sợ dùng hai tay chống đỡ lùi lại phía sau.
- Ngươi tham ô bao nhiêu phụ cấp của quan phủ?
Dương Mộc lạnh lùng nhìn lão hỏi.
- Không có! Tiểu nhân không tham ô!
Trưởng thôn vội vàng dập đầu sợ hãi:
- Trong nhà tiểu nhân còn có chút bạc, coi như hiếu kính mấy vị quý nhân. Nhưng bạc phụ cấp trong làng, tiểu nhân không dám động dù chỉ một đồng!
- Một phần cũng không động?
Dương Mộc nhíu mày, trưởng thôn không giống như nói dối. Dù sao, với bách tính bình thường thì khoản phụ cấp này là một khoản tiền lớn, nhưng với một đại địa chủ nó còn không bằng tiền tiết kiệm trong nhà, không cần phải bỏ tiền nhà mình ra để chống đỡ.
- Rốt cuộc có tham ô hay không, bản công tử không quan tâm, nhưng tất cả mọi người đều nói tham ô bạc quan phủ trợ cấp thì ngươi cũng chỉ có thể tự gánh vác thôi. Bản công tử quay về Hoàng thành chắc chắn sẽ báo lên Hoàng Đế Bệ Hạ tru di cả nhà ngươi!
Tru di cả nhà?
Trưởng thôn bị doạ tái mét cả mặt. Đây là tạo nghiệt gì chứ? Ở địa bàn của mình lại chọc phải một quý tộc, mà nghe khẩu khí có vẻ như còn là một quý tộc không hề đơn giản. Hắn có thể gặp được Hoàng Đế Bệ Hạ!
Nhìn người này vẫn còn trẻ, chí ít là tử đệ hệ đích trong bốn đại môn phiệt rồi?
Trưởng thôn tràn đầy tuyệt vọng. Đương kim Hoàng Đế là một vị Thánh chủ cứu khổ cứu nạn trong lòng người nghèo, từ khi đăng cơ tới nay đã huỷ bỏ thuế thân, cổ vũ khai hoang, diệt lưu phỉ, cho bình dân thụ tước, lại thêm trợ cấp, nghiễm nhiên trở thành hậu thuẫn cho người nghèo. Nếu chuyện bạc trợ cấp đến tai Hoàng Đế Bệ Hạ, khám nhà diệt tộc không phải chỉ cần một câu nói thôi sao?
Trưởng thôn hơi run lên, vội vàng cầu xin tha thứ:
- Công… công tử tha mạng, tiểu nhân không tham ô bạc đâu. Đều là Huyện Lệnh đại nhân giữ bạc, lại sợ bị người khác nói ra nói vào nên để cho tiểu nhân gánh tiếng xấu! Công tử minh giám!
- Huyện Lệnh đại nhân tham ô? Hừ! Dám vu cáo mệnh quan triều đình mà không có bằng chứng, chỉ một tội này đã đủ cho ngươi chết một vạn lần rồi!
Dương Mộc quát lên chói tai.
Trưởng thôn bị uy thế của hắn chấn nhiếp cũng cuống lên, trong bụng nghĩ, không phải vị công tử này có quan hệ gì với Huyện Lệnh gia chứ? Vạn nhất mình khai Huyện Lệnh đại nhân ra, bị hắn diệt khẩu thì phải làm sao?
Nhưng vạn nhất người này là tử địch của Huyện Lệnh đại nhân thì sao? Dù sao thì Huyện Lệnh đại nhân mang họ Lý, xuất thân từ một gia tộc nhỏ thôi, trong nhà hình như không có công tử có quyền thế như vậy.
Người này đặc biệt vào trong thôn, có phải hắn âm thầm tới đây để điều tra, bắt điểm yếu của Huyện Lệnh đại nhân?
Đúng! Chính là như vậy!
Nghĩ vậy trưởng thôn cực kỳ hưng phấn, dường như đã tìm được một tia sáng trong bóng tối vô tận, vội vàng nói:
- Công tử, lời nào tiểu nhân nói cũng là thật! Huyện Lệnh đại nhân chẳng ra làm sao, tự mình giữ hết bạc, lại đổ tiếng xấu cho chúng ta!
- Vậy tại sao ngươi đồng ý gánh cho Huyện Lệnh?
- Cái này… Huyện Lệnh đại nhân nói sau đó sẽ cho chúng ta lợi ích, đồng ruộng kia sẽ ưu tiên chia cho chúng ta. Nếu không đồng ý thì ông ta sẽ phái huyện binh xuống diệt môn! Không chỉ có thôn của tiểu nhân, ngay cả thôn bên cạnh cũng vậy!
Ồ?
Dương Mộc kinh ngạc. Theo lời trưởng thôn nói thì chuyện tham ô bạc không chỉ ở thôn này, có lẽ toàn bộ Đào Viên thành đều như vậy.
Quả nhiên khi Dương Mộc tiếp tục hỏi, trưởng thôn trả lời từng câu từng câu, thị trấn khác thế nào thì không biết nhưng toàn bộ trấn Phong Khê không có thôn nào được chia trợ cấp.
Dù là vì lợi ích bản thân hay do dâm uy của Huyện Lệnh bức ép, tất cả trưởng thôn đều không dám phản kháng. Bạc bị giữ lại mười mấy ngày rồi, vậy mà cứ thế bị đè xuống, không để lộ ra chút phong thanh nào.
Liên tưởng đến những gì Khổng Thượng Hiền bẩm báo trước đó, còn cả tin tức về buổi dạ yến trong phủ Thượng Quan, Dương Mộc càng chắc chắn có lẽ không chỉ huyện Đào Viên, mà cả nước đều như thế này!
Đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng!
Trước kia tham ô và hủ bại vẫn tồn tại, thậm chí giai cấp thượng tầng quý tộc còn tổn hại đến quốc pháp, Huyện Lệnh các nơi trưng thu thuế má lung tung, nhưng so với ảnh hưởng từ vấn đề môn phiệt thì những vấn đề này đã bớt tính nghiêm trọng.
Hiện giờ hoàng quyền đã áp đảo các thế gia môn phiệt, vấn đề tham ô hủ bại không thể không lộ ra.
Đây là một vấn đề liên quan đến cả quan trường và dân sinh, cũng là lực cản lớn nhất để xúc tiến biến pháp.
Nếu sau này mỗi chính lệnh đều bị quan viên chấp hành một cách có lựa chọn thì biến pháp cũng chỉ là thùng rỗng, bộ phận hạch tâm quan trọng nhất không thể phổ biến xuống được.
Ví như chính sách trợ cấp này, đồng ruộng mới khai khẩn, muốn đạt tới sản lượng bình thường ít nhất phải mất một hai năm. Một lượng bạc trợ cấp này chính là cho bách tính dùng trong khoảng thời gian chậm trễ này, giải quyết một phần nỗi lo cho họ, cổ vũ nông dân đi khai hoang nhiều hơn.
Trợ cấp cho gia đình quân nhân cũng giống như vậy, đây là bù đắp tổn thất kinh tế khi họ mất đi sức lao động chủ yếu, để cho một gia đình có thể tiếp tục sinh hoạt, từ đó động viên toàn xã hội nhiệt tình tòng quân hơn.
Với cả quốc gia thì khoản tiền trợ cấp này không nhiều, có lẽ cũng chỉ mười mấy hai mươi vạn lượng thôi, nhưng lại có tác dụng không thể thay thế để xúc tiến biến pháp. Nếu những biện pháp này không thể thực hiện, vậy hiệu quả của biến pháp sẽ giảm xuống ít nhất một nửa, kéo theo cả tiến trình biến pháp.
- Đám sâu mọt này!
Dương Mộc nổi giận. Diệt hai nhà Điền Trương lập uy, triều đình câm như hến, không ngờ đám quan địa phương vẫn không thay đổi chút nào, đến giờ vẫn tìm cách đào góc tường quốc gia.
Hẳn là bọn họ cho rằng trẫm không thể thiếu họ chăng?
- Công tử, tiểu nhân nói câu nào cũng là thật, xin công tử minh giám, bỏ qua cho tiểu nhân!
Thấy Dương Mộc trầm tư, sắc mặt có vẻ tức giận, trưởng thôn đang quỳ dưới đất bò lên.
- Lớn mật! Dám tới gần Thánh giá!
Thẩm An bên cạnh biến sắc, thấy trưởng thôn đang muốn lết lại gần Dương Mộc bèn đạp bay.
- A!!!!
Trưởng thôn lại bay ra ngoài, rơi trúng một tảng đá. Cú đá này còn nặng hơn cả lần trước, hắn nằm im không nhúc nhích như cá chết, còn không dám rên lấy một tiếng.
Nhưng so với cảm giác đau nhức trên cơ thể, trong lòng hắn càng tuyệt vọng hơn.
Vừa rồi hắn nghe được cái gì?
Thánh giá!
Thánh giá là cái gì? Là tôn xưng của Hoàng Đế Bệ Hạ!
Dù chỉ là một đại địa chủ, nhưng khi rảnh rỗi hắn cũng thường đi dạo, nghe vài bí sự và lời đồn thú vị về cung đình giống như dân chúng tầng dưới chót, vì thế rất quen thuộc với các tôn xưng của Hoàng Đế. Người bình thường có thể gọi là Thánh giá sao? Dù có là môn phiệt thế gia cũng không dám dùng từ này, bởi đó là đại tội mưu phản tru di đại tộc đấy!
Hắn lại nhớ tới lời đồn trong dân gian, đương kim Thánh Thượng cũng tầm tuổi này, khuôn mặt tuấn lãng, vô thức toát ra sự uy nghiêm của kẻ bề trên…
Thực ra không chỉ có trưởng thôn, ngay cả đám gia đinh hộ vệ hắn mang tới cũng kinh hãi. Người này thực sự là Hoàng Đế Bệ Hạ sao?