Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cẩm Y Xuân Thu

Chương 32: Truy binh

Chương 32: Truy binh





Dương Ninh và Tiêu Quang ngồi xổm phía sau đài, nghe được có người đi vào trong từ đường. Phản ứng đầu tiên của hai người đều đoán không biết những người vừa đến có phải là đám Phi Thiền mật nhẫn kia không.

Dương Ninh lấy băng nhận từ trong lòng ra, nắm trong tay. Tiêu Quang liếc nhìn, thấy mũi băng nhận sáng lóe, gã liền nhận ra băng nhận này thực sự là thứ tốt có thể gặp chứ không thể cầu. Gã hơi kinh ngạc, không thể tưởng được Dương Ninh nhìn như ăn mày, trong tay lại có binh khí tốt thế này, lại nghe được có người vào nhà, gã sờ soạn cầm một hòn đá trong tay.

Chỉ nghe tiếng bước chân lộn xộn, số người cũng không ít, nghe được một giọng nói cung kính:

- Đại nhân, ở đây nhìn như hoang phế nhiều năm, cũng không có người, xem ra sẽ không có người đuổi theo.

Giọng nói già nua lúc trước nói:

- Nơi này vẫn là ranh giới Nam Sở, một ngày chưa qua sông Hoài Thủy, một ngày phải cẩn thận đề phòng. Họ đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, hết thảy đều phải cẩn thận.

Lão phân phó:

- Phái hai người ra ngoài cảnh giới, không thể bị người khác đuổi theo còn không có chuẩn bị.

Lập tức nghe được tiếng phân công, sau đó có hai người rời cửa.

- Đại nhân, uống miếng nước.

Hai người Dương Ninh đang ngồi phía sau đài lại nghe giọng nói:

- Đoạn đường này chúng ta đi vòng, bỏ qua bọn họ rồi, nhưng lương khô cũng không còn nhiều lắm.

- Mọi người cố gắng một chút.

Giọng già nua nói:

- Đi thẳng hướng bắc, tối đa chỉ ba tới năm ngày, hẳn là có thể tới sông Hoài Thủy. Chúng ta cố tình bày mê trận trên đường đi, hẳn sẽ dẫn dắt không ít người của chúng rời đi.

Lão lại nói:

- Đúng rồi, trước tiên thả hắn ra, cho hắn uống nước, đừng để chết chỗ này.

Dương Ninh và Tiêu Quang đều hơi nghi hoặc một chút, chỉ là giờ phút này cũng không dám vươn đầu nhìn, để tránh bị đối phương phát hiện.

Rất nhanh chợt nghe một loại tiếng sột soạt truyền đến, có người nói:

- Đại nhân, tiểu tử này đã hôn mê rồi.

- Dò hơi thở, có sống không?

Giọng nói già nua kia vội la lên:

- Cũng không thể để chết ở đây, nếu không hết thảy chúng ta làm đều là nước chảy về biển đông rồi.

- Đại nhân yên tâm, còn hơi thở.

Có người nói:

- Chỉ trên đường đi bị bỏ trong túi, có thể ngột ngạt hôn mê bất tỉnh, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Giọng nói già nua ừ một tiếng, lập tức nói:

- Nếu như mang về còn sống, vạn lạng hoàng kim. Nếu như hắn chết rồi, không đáng một đồng.

- Đại nhân, tiểu tử này thực sự đáng giá như vậy sao?

Một người hơi hoài nghi hỏi:

- Nhìn bộ dạng của hắn chỉ là kẻ đần mà thôi, một kẻ đần đáng giá đại nhân hao phí tâm huyết thế này?

- Kẻ đần?

Giọng nói già nua hừ một tiếng:

- Coi như là kẻ đần, cũng phải nhìn xuất thân của hắn. Nếu là người bình thường, dù cho thông minh cũng vô dụng đối với chúng ta, nhưng chính kẻ đần lại, lại quý trọng hơn hoàng kim. Nếu như các ngươi biết rõ xuất thân của hắn, sẽ không nói như vậy nữa.

Dương Ninh càng kinh ngạc, nghe mấy người kia nói chuyện, đám người này dường như bắt cóc một người, muốn dùng người này đổi lấy thù lao lớn, hơn nữa người bắt cóc tựa hồ là kẻ ngu.

Đám người này có vẻ không phải cường đạo thông thường, họ xưng hô người có giọng già nua kia là đại nhân, hơn nữa luôn miệng nói muốn vượt sông Hoài Thủy tới Bắc Hán, xem ra thân phận cũng không đơn giản.

Hắn liếc Tiêu Quang, chỉ thấy đôi mày kiếm của Tiêu Quang nhíu chặt, thần sắc rất lạnh lùng.

- Đại nhân, tiểu tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Có người nhịn không được hỏi.

Giọng nói già nua trầm xuống:

- Thế nào, đã quên quy củ rồi à? Đây là thứ ngươi có thể hỏi sao?

- Ty chức nói lỡ, xin đại nhân giáng tội!

Người hỏi lập tức nói.

Giọng nói già nua kia thở dài, nói:

- Những năm này, mọi người tha hương, cực kỳ vất vả, ta biết mọi người sốt ruột nhớ nhà, hơn nữa nhớ già trẻ trong nhà, nếu như không mạo hiểm làm một vố, chỉ sợ ba năm năm năm nữa chúng ta cũng chưa chắc có thể trở về cố thổ.

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

- Trước khi hành động, ta đã nói với các ngươi, chỉ cần việc này thành công, chẳng những chúng ta có thể trở lại cố thổ làm bạn với người nhà, hơn nữa Hầu gia cũng sẽ không bạc đãi chúng ta.

Giọng nói già nua khẽ nói:

- Các vị ở đây, phải chăng thăng quan tiến tước, ta không xác nhận chắc chắn, nhưng vinh hoa phú quý, tuyệt đối sẽ không thiếu.

Dương Ninh cực kỳ thông minh, nghe nói lập tức nghĩ đến, chẳng lẽ những người này vốn là người Bắc Hán, lại vẫn giấu kín tại Nam Sở?

Nếu quả thực sự vậy, đây cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.

Hắn biết rõ Sở Hán nam bắc giằng co, hai bên vừa mới kết thúc chiến sự mấy năm liên tục, dưới cục diện thủy hỏa bất dung như vậy, phái mật thám ẩn núp trong cảnh nội đối phương, đó là chuyện đương nhiên.

Những người này là ánh mắt tiềm phục tại cảnh giới Nam Sở, nhưng dường như họ đã chán ghét cuộc sống ly hương này, cho nên mới suy nghĩ biện pháp trở về Bắc Hán.

Mà phương pháp của họ, dường như là bắt cóc một kẻ đần.

- Đại nhân, những năm này chúng ta đi theo ngài, ngài rất chiếu cố chúng ta.

Có người cảm kích nói:

- Chúng ta đã đáp ứng làm chuyện này, dù thành công hay thất bại, chúng ta đều đi theo bên cạnh đại nhân.

Có người thở dài:

- Thăng quan tiến tước cũng không sao cả, nếu như quả thực có thể ở cùng một chỗ với đại nhân, đã đủ hài lòng. Trước kia ta còn nghĩ rằng đời này rốt cuộc không thể quay về, không gặp được cha mẹ vợ con trong nhà.

Giọng nói già nua cười nói:

- Mọi người không nên suy nghĩ nhiều, không tới vài ngày, chỉ cần mang theo tiểu tử này qua sông Hoài Thủy, chúng ta sẽ lập được kỳ công, sau này sẽ gặp nhau trong phú quý.

Lão lại phân phó:

- Mấy ngày đi đường, mọi người đều khổ cực rồi, ngồi mài đao cũng không thể bỏ qua kỹ thuật đốn củi, mọi người nghỉ ngơi ở nơi này một phen, chờ sau khi trời tối, chúng ta lại tiếp tục lên đường.

- Vâng!

- Đại nhân, nơi này có ít cỏ khô, vừa vặn trải lên mặt đất nghỉ ngơi.

Có người nói:

- Các huynh đệ, ở đây có đầy đủ cỏ khô, trước tiên trải chỗ nằm cho đại nhân.

Trong khi nói, có người đi tới đống cỏ khô phía này.

Dương Ninh nắm chặt đao, đột nhiên cảm thấy cổ tay xiết chặt. Hắn quay đầu nhìn sang, lại thấy Tiêu Quang bỗng nắm lấy cổ tay mình, nhìn biểu lộ của gã hơi căng thẳng. Dương Ninh nhẹ nhàng cười với Tiêu Quang, nhưng trong lòng hắn lại cười không nổi.

Hắn vốn tưởng rằng là đám Phi Thiền mật nhẫn đuổi đến, chờ phát hiện không phải đám người kia, trong lòng vốn buông lỏng một chút, nhưng nghe chuyện một phen, lại biết đám người này cũng không tốt đẹp gì.

Nếu như họ là thám tử Bắc Hán tiềm phục ở Nam Sở, đương nhiên không phải kẻ hời hợt, nếu không cũng không có tư cách bị phái tới Nam Sở.

Hiện giờ bắt cóc người muốn rời khỏi Nam Sở, tới nơi vắng vẻ thế này, nghĩ đến trên đường đi đương nhiên che giấu, lo lắng bị người khác phát hiện.

Đã như vậy, một khi họ phát hiện trong từ đường này còn có người khác, vì ẩn giấu hành tích, đương nhiên sẽ giết người diệt khẩu.

Dương Ninh cảm thấy dường như vận may của mình xấu tới cực điểm, giống như mang theo sát tinh, người gặp phải, dù vô tình hay cố ý, dường như đều muốn lấy tính mạng mình.

Đúng lúc này, chợt nghe một tiếng ồ, một người nói:

- Đại nhân, ở đây... có vấn đề!

Dương Ninh nghe giọng nói phát ra ngay bên cạnh, cảm thấy rùng mình, trong lòng biết rất có thể đám người này di chuyển đống cỏ khô, để lộ đống lửa mà mình đã che giấu.

Quả nhiên nghe được vài tiếng soạt soạt, người nọ vừa nói có vấn đề, liền có người rút đao khỏi vỏ.

- Đây là đống lửa đốt đêm qua.

Người kia nói:

- Hẳn là hai ba canh giờ trước mới dập tắt..., từ đường này trước đó đã có người ở.

Gã lại nói:

- Đại nhân, họ hẳn là rời đi lúc hừng đông, có lẽ là đêm mưa gió lớn, tránh né mưa gió qua đêm ở nơi này.

Giọng nói già nua điềm nhiên nói:

- Ở đây rất vắng vẻ, người nào lại qua đêm ở chỗ này?

Giọng nói của lão lạnh lùng:

- Ngươi nói sau khi hừng đông họ đã rời đi, ta thấy lại chưa hẳn.

- Đại nhân, ý của ngài là?

- Tìm kiếm sạch sẽ trong ngoài từ đường này cho ta.

Giọng nói già nua lạnh lùng:

- Dù là ai, lập tức chém giết!

Tay Dương Ninh xiết chặt, Tiêu Quang cũng hơi biến sắc, nghe được tiếng bước chân vang lên, đúng lúc này chợt nghe một giọng nói hoảng sợ truyền tới từ bên ngoài từ đường:

- Đại nhân, đại nhân, không xong rồi, có người... có người đuổi theo... !

Mọi người vốn chuẩn bị lục soát từ đường vội vàng tới đón, giọng nói già nua kia trầm giọng:

- Mọi người không nên hốt hoảng, Đại Mãnh, thu tiểu tử kia lại...

Trong lòng Dương Ninh biết xảy ra biến cố, thầm nghĩ những truy binh kia đến cũng kịp lúc, nếu như muộn hơn một chút, mình và Tiêu Quang chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Tiếng bước chân hơi lộn xộn, giọng nói già nua nói:

- Mọi người không phải sợ, con tin vẫn còn trong tay chúng ta, họ không dám làm ẩu.

Lão lại phân phó:

- Làm theo phân phó của ta, đều không được tùy tiện hành động.

Dương Ninh nhịn không được vươn đầu nhìn qua, chỉ thấy quả nhiên một đám người tụ tập trước cửa, có hơn bảy tám người lúc này binh khí trong tay, đứng sau một hán tử thân hình cao lớn, cao hơn người khác rất nhiều, giống như một người khổng lồ bằng sắt, lúc này trong tay gã cầm một cái bao to, bao phình ra, trong lòng Dương Ninh biết bên trong nhất định là con tin mà họ bắt.

Đột nhiên nghe tiếng hét thảm, tất cả mọi người tập trung trước cửa đều kinh hô, vội tản ra trốn sau vách tường.

- Đám cẩu tặc này, nói ra tay là ra tay.

Có người lớn tiếng mắng:

- Đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?

Dương Ninh nhìn thấy có một người ngã trước cửa, đang giãy dụa. Đồng bạn trốn bên cạnh đang kéo người bị thương qua, chỉ thấy một mũi tên dựng thẳng trước ngực người này.

Giọng nói già nua kia cũng tức giận:

- Chúng ta che giấu trên đường, bố trí nhiều mê trận như vậy, sao chúng đuổi theo nhanh như thế?

Dương Ninh thấy người nói chuyện mặc áo bào xám, đội mũ bố, thân hình hơi béo, vừa nhìn giống như lão nhà giàu bình thường.

Giọng tên béo chưa dứt, chợt nghe tiếng vút vút vang lên liên tục, tên như châu chấu rậm rạp từ bên ngoài bắn vào, lại nghe một người ôi một tiếng, hiển nhiên cũng bị loạn tiễn bắn trúng.

Dương Ninh nhìn thấy rất nhiều tên, trong lòng biết số lượng đối thủ đuổi theo tới cũng không ít, thầm nghĩ tên này quả thực chọc phải phiền toái lớn, mình lại vô duyên vô cớ bị liên lụy vào, cũng không biết có thể rời khỏi từ đường này hay không.

- Người ở phía ngoài nghe đây... !

Mập mạp áo xám dắt họng lớn tiếng kêu:

- Người các ngươi muốn ở trong tay chúng ta, lập tức đình chỉ bắn tên, nếu không chúng ta lập tức giết chết hắn, mọi người đồng quy vu tận.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch