Hiển nhiên tên mập mạp áo xám cho rằng hô như vậy, chắc chắn có thể uy hiếp người bên ngoài đình chỉ bắn tên, nhưng gã lại không ngờ rằng, vừa hô như vậy, tên bắn càng dầy hơn.
Các cửa sổ đều có tên bay vào như châu chấu, mọi người bị mũi tên áp chế ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.
Dương Ninh cảm thấy rất lạ, thầm nghĩ đám người kia hẳn là vì đuổi bắt những thám tử Bắc Hán này, mục đích đương nhiên là vì con tin bị họ bắt cóc.
Theo lý mà nói, con tin ở trong tay thám tử, ít nhiều đám người bên ngoài cũng sợ ném chuột vỡ bình, không bức bách quá đáng. Nhưng giờ phút này đám người kia hùng hổ không thèm để ý sự sống còn của con tin, vẫn tấn công mạnh.
Mập mạp áo xám cực kỳ tức giận, lạnh lùng quát:
- Các ngươi không dừng tay, lão tử chém chết hắn.
Giọng gã chưa dứt, liền nghe một tiếng…Rầm, một bóng người xông vào từ cửa sổ, thân pháp nhanh nhẹn, vung đao chém liền người núp dưới cửa sổ. Lập tức lại nghe mấy tiếng vang liên tục, từ đường rách nát sập xuống để lộ một cái cửa, liên tục có người xông vào. Tất cả đều không nói hai lời, thấy người là chém.
Trận mưa tên đã ngừng lại, đám người bên ngoài mượn cung tên chiếm lợi thế, xông vào trong từ đường.
Đám thám tử Bắc Hán trong từ đường đều vung đao nghênh chiến.
Dương Ninh giật mình, lại cảm giác Tiêu Quang giật vạt áo. Hắn quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tiêu Quang giơ tay lên chỉ về phía trước. Dương Ninh nhìn theo hướng gã chỉ, thấy góc tường cách đó không xa, gạch vỡ rơi xuống, xuất hiện một lỗ thủng.
Dương Ninh lập tức hiểu được ý của Tiêu Quang.
Trong từ đường này hai bên chém giết, trốn sau đài sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Hai đám người này bất cứ bên nào đều không phải kẻ tốt, lựa chọn tốt nhất lúc này đương nhiên là thừa dịp họ còn chưa phát hiện mà rời đi.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên kèm theo tiếng hò hét cũng không ngừng lọt vào tai.
Việc này không nên chần chừ. Dương Ninh vốn có tính nói xong là làm, hắn ra hiệu với Tiêu Quang, nằm rạp trên mặt đất, bò qua góc khuất. Tiêu Quang thấy Dương Ninh bò trên mặt đất, ngơ ngác một chút, nhíu mày, nhưng cũng biết đây là biện pháp vô cùng tốt để tránh tai mắt người khác. Gã cũng nằm rạp trên mặt đất, học theo Dương Ninh bò qua.
Chỉ nghe người mập áo xám trầm giọng nói:
- Các ngươi là ai? Chẳng lẽ không muốn tính mạng của hắn?
Nhưng lúc này hai bên chém giết say sưa, không ai để ý tới gã. Thủ hạ của người mập áo xám vốn có bảy tám người, lúc này đã liên tục bị giết ba bốn người, đối phương cũng bị chém hai người.
Dương Ninh bò tới chỗ khuất, vươn tay lấy gạch vỡ chặn lỗ thủng ra. Tiêu Quang cũng hỗ trợ, chờ đến lúc có thể chứa được một người ra ngoài, Dương Ninh ý bảo Tiêu Quang bò ra trước. Tiêu Quang cũng không khách khí, bò ra khỏi lỗ trước, Dương Ninh đi theo sau.
Vừa ra khỏi lỗ thủng, bên ngoài trống không, chỉ thấy phía sau từ đường là một mảnh đất trống trải, cách đó không xa là một rừng cây, hai người cũng không để ý đến chuyện trong từ đường, đều đứng dậy chạy vội tới rừng cây kia.
Phốc!
Lập tức nghe Tiêu Quang kêu lên một tiếng, Dương Ninh quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Quang đã ngã ngửa trên mặt đất, trên đùi trúng một mũi tên.
Dương Ninh lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn qua, thấy ngay phía sau đột nhiên xuất hiện bốn năm người, trong đó có hai người tay cầm cung tên, ba người khác tay cầm đại đao, đang chạy về phía này.
- Ngươi... đi mau!
Tiêu Quang ngẩng đầu nhìn về phía Dương Ninh, sắc mặt tái nhợt:
- Không cần... không cần quan tâm ta... !
Dương Ninh không nói hai lời, tiến tới cõng Tiêu Quang, mắng:
- Họ Tiêu, ngươi thực sự là điềm xấu, lão tử đi theo ngươi, trên đường bị người khác đuổi giết, thực con mẹ nó khổ tám đời.
Miệng hắn mắng chửi, nhưng vẫn cõng Tiêu Quang chạy về cánh rừng bên kia.
Có mấy mũi tên bắn tới sau lưng, Dương Ninh chạy theo hình chữ chi, cũng không biết thân thể hắn linh hoạt hay là tiễn thuật của hai tên cung thủ kia không cao minh lắm, mấy mũi tên đều bị Dương Ninh tránh được.
- Không tốt... !
Tiêu Quang sau lưng hô một tiếng:
- Cẩn thận phía trước!
Dương Ninh đang cõng Tiêu Quang cúi đầu chạy về phía trước, nghe được tiếng kêu của Tiêu Quang, ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy lại có ba hán tử cầm đao cản trước mặt. Lòng hắn cảm thấy lạnh đi, quay đầu nhìn, thấy những người sau lưng cũng đang đuổi theo, lúc này đúng lâm vào đường cùng phía trước bị cản phía sau có truy binh.
Dương Ninh hít sâu một hơi, thần sắc Tiêu Quang lúc này lại không còn căng thẳng, đôi mắt tràn ngập phẫn nộ.
- Họ Tiêu, ta hiểu được... !
Dương Ninh cười khổ nói:
- Đám người này không phải vì đuổi bắt những người Bắc Hán kia, mà là... mà là đuổi theo để giết ngươi.
- Xem ra quả thực như vậy.
Tiêu Quang cắn răng nói:
- Những người Bắc Hán kia cũng chỉ bị trùng hợp không may mà thôi. Đúng rồi, ngươi tên là gì, đừng có đến lúc chết rồi ta cũng không biết tên của ngươi.
Dương Ninh tức giận nói:
- Chớ nói nhảm nhiều như vậy, ngươi phải nhớ kỹ, nợ ta năm trăm lạng vàng, nếu chết rồi, ngươi cũng không được quỵt nợ.
Lúc này mấy người đã chạy đến, một người trước mặt vung đao bổ xuống Dương Ninh. Y ra tay gọn gàng linh hoạt, đơn giản thực dụng.
Trong lòng Dương Ninh biết lúc này căn bản không có phương pháp ứng đối khác, duy chỉ trông cậy vào Tiêu Dao Hành.
Bộ pháp Tiêu Dao Hành được sử dụng, quỷ thần khó lường, dù là cao thủ như Mộc Thần Quân, cũng khó có thể mò được quy luật bộ pháp này. Nhưng Dương Ninh cũng biết, nếu đối mặt một thậm chí hai người, có lẽ Tiêu Dao hành sẽ nhẹ nhàng tránh né đối thủ ra chiêu. Nhưng giờ phút này trước sau có bảy tám người xông tới, thực khó đối phó.
Người nọ bổ một đao tới, Dương Ninh cũng không nghĩ nhiều, theo Tiêu Dao Hành bước ra bước đầu tiên, tránh khỏi một đao sắc bén của đối phương, cũng không quan tâm đối phương có bổ đao thứ hai tới không, hắn bước tiếp bước thứ hai.
Giờ phút này phía sau cũng có một người vung đao bổ tới, cũng bị Dương Ninh nhanh nhẹn né được.
Năm tên đao thủ vờn quanh bốn phía, vây hai người Dương Ninh vào giữa, đều xuất đao không chút do dự. Mấy người này xuất đao đều cực kỳ hung ác, căn bản không lưu lại chỗ trống, muốn đẩy người khác vào chỗ chết.
Tiêu Quang vốn tưởng rằng khó thoát khỏi cái chết, nhưng không ngờ đối phương mấy người bổ tới liên tục nhưng thân pháp Dương Ninh giống như quỷ mị, chợt trái chợt phải, chợt trước chợt sau, dường như đại đao đối phương sắp chém tới, lại cứ bị Dương Ninh sử dụng thân pháp cổ quái tránh thoát, có đôi khi thậm chí đi sát qua đao thủ.
- Cẩn thận... !
Thoáng nhìn hai đao một trái một phải cùng chém tới, Tiêu Quang kinh hãi hô một tiếng. Dương Ninh lại lui về sau, tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc, hai thanh đao kia keng một tiếng, chém vào nhau, tia lửa văng khắp nơi.
Cách đó không xa, hai gã xạ thủ giương cung cài tên, nhắm về phía Dương Ninh. Nhưng thân hình Dương Ninh như quỷ mị chợt trái chợt phải, khiến hai gã cung thủ nhất thời căn bản không tìm được điểm bắn, cũng không dám bắn, tránh tổn thương đồng bạn.
Vài tên đao thủ đan xen nhau, liên tục xuất đao, nhưng mỗi lần đều sai một ly, Trong mắt mấy người đã có vẻ kinh ngạc, phần nhiều là tức giận.
Mặc dù Dương Ninh liên tục tránh thoát chiêu thức của đối phương, nhưng từ đầu tới cuối đi theo bộ pháp Tiêu Dao Hành, cũng không dám biến hóa, cũng vì như thế, tuy rằng khiến đám đao thủ không gặp may, nhưng hắn thực sự không thể thoát khỏi vòng tròn của đối phương. Mấy tên đao thủ này có thân pháp cũng cực kỳ linh hoạt, đao pháp cũng rất cao minh, mỗi lần thất thủ, vị trí của mấy người đan xen lẫn nhau, có thể lại vây hai người Dương Ninh vào giữa trong nháy mắt.
Dương Ninh tập luyện Tiêu Dao Hành với một thời gian ngắn ngủi, mặc dù đã hết sức quen thuộc bộ pháp này, nhưng hiện giờ cũng chỉ là nắm giữ hình của nó, chưa hoàn toàn lĩnh ngộ thần của nó.
Tuy rằng hắn có thể bước thuần thục Tiêu Dao Hành, nhưng động tác trông rất khó coi, hoàn toàn không có phong thái nhẹ nhàng phóng khoáng, còn cõng theo Tiêu Quang, trông cũng hơi chật vật.
Lại chợt thấy có không ít người chạy tới từ từ đường, những người này cầm đại đao, hoặc cung tiễn. Tính ra có hơn mười người, nhưng không vội tiến lên, mà đứng cách đó không xa nhìn, nhìn năm tên đao thủ vây quanh Dương Ninh chém giết một cách hứng thú.
Tiêu Quang nhìn thấy, sắc mặt lại càng thêm nặng nề.
Trong lòng gã rất rõ, đám người này hiển nhiên đã tính toán kỹ càng, mà quả thực như thế, tuy nói Dương Ninh dựa vào bộ pháp quỷ dị tạm thời có thể tránh né mấy người chém giết, nhưng cuối cùng chỉ đi lại trong vòng tròn nhỏ, hiện giờ đối phương có hơn hai mươi người vây quanh, với thể lực của Dương Ninh, đi vòng vèo như vậy căn bản không chống đỡ được bao lâu.
Chờ đến lúc Dương Ninh sức cùng lực kiệt, đối phương mới hạ thủ, giống như ăn cháo.
Đúng như Tiêu Quang suy nghĩ, lúc này suy nghĩ của Dương Ninh cũng như vậy. Hắn đi cả buổi, nhưng vẫn cảm thấy bóng người lóe lên bên cạnh, ánh đao sàn sạt, trong lòng biết cứ tiếp như vậy, không cần đối phương chém giết, mình cũng sẽ mệt chết.
Chờ đến lúc bước hết bộ pháp, về điểm khởi đầu, Dương Ninh dừng một chút, đang định cất bước lại cảm thấy ánh đao lóe lên rồi một đao chém tới đầu.
Dương Ninh lắp bắp kinh hãi, theo phản xạ có điều kiện lui về sau một bước. Nhưng một bước lui về sau này, khác biệt rất lớn với Tiêu Dao Hành, chờ lúc tìm được tiết tấu thì một đao lại chém tới bên người. Tiêu Quang cũng cảm thấy khác thường, kêu lên thất thanh:
- Cẩn thận, bên trái tới rồi... !
Dương Ninh cảm thấy căm tức, thầm nghĩ ngươi hô cái rắm, khiến cho lão tử ngày càng loạn. Hắn cố gắng né qua, nghiêng về phía sau lại một đao chém tới.
Bỗng nhiên đúng lúc đó, nghe được một tiếng “rầm” vang lên, lập tức nghe có một tiếng “vút”, theo đó là tiếng kêu thảm thiết. Dương Ninh còn chưa rõ ràng tình trạng, liền nghe cách đó không xa vọng tới tiếng kêu kinh hãi.
Hắn liếc mắt qua lại chứng kiến, hai gã đao thủ bên cạnh mình cùng ngã xuống đất.
Dương Ninh vốn đang kinh hãi, lập tức vui mừng, thừa cơ né qua bên kia, lập tức tìm được tiết tấu, bước chân lại tiếp tục theo Tiêu Dao Hành, nhưng lúc này không có ánh đao bổ tới, thừa cơ né qua bên cạnh một khoảng cách.
Hắn kéo dài khoảng cách, lại phát hiện mấy tên đao thủ kia cũng đuổi theo cảm thấy hơi lạ, không hiểu vì sao có hai tên đao thủ lại vô duyên vô cớ ngã xuống. Hắn liếc qua mới phát hiện trên cổ hai người dều cắm một mũi tên lông vũ, cắm từ phía sau đầu. Cả hai chỉ vì một mũi tên mất mạng.
Dương Ninh bước một bước, dừng lại nhìn lướt qua, chỉ thấy ánh mắt đám đao cung thủ đều nhìn về một phương hướng. Dương Ninh nhìn theo ánh mắt của đám người này, lại phát hiện cách mình chỉ mấy bước, một người một ngựa đứng cách đó không xa, giống như u linh, không biết xuất hiện lúc nào.
Người nọ ngồi trên lưng ngựa, nhưng dáng người vẫn khôi ngô cường tráng, cũng không phải u linh. Y có bộ râu quai nón rất rậm, gần như che nửa khuôn mặt.
Tuy rằng râu gã rậm, che nửa mặt, nhưng người ta nhìn qua vẫn cảm thấy rùng mình. Người nọ cách Dương Ninh không xa, thị lực Dương Ninh cũng không kém nên hắn kinh ngạc phát hiện, đôi mắt người kia hết sức cổ quái, dường như là có đôi đồng tử kép.