Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 454: Phân ra! Bệ hạ xử tử thần thiếp đi! (2)

Chương 454: Phân ra! Bệ hạ xử tử thần thiếp đi! (2)


Trong căn phòng của vua Khương.

Tân vương Arutai nằm ở trên giường, hai cô gái tuyệt mỹ cùng quấn lấy thân gã.

Hai người này cũng từng là vợ của vua Khương.

Tô Mạc, Tô Ngưng.

Lúc này tự nhiên mà vậy trở thành người đàn bà của Arutai.

Đối với một màn trước mắt này, Arutai đã khát vọng rất lâu rồi.

Hai người phụ nữ họ Tô quá đẹp, gã thèm nhỏ dãi đã lâu.

Đôi mắt của Tô Mạc lóe ra ánh sáng rực như ngọn lửa.

Vua Khương chết bất đắc kỳ tử.

Với họ Tô là một tin tức xấu.

Nhưng lại là một tin tức tốt.

Đóa hoa dã tâm của ả có thể chính thức nở rộ.

Vua Khương mới đốt một điếu thuốc, thong thả ung dung mà hút.

- Mẫu hậu, ngài là vợ của phụ vương, ngài cảm thấy lễ tang phụ vương nên làm thế nào? - Arutai nói.

Tô Mạc nói:

- Dựa theo phép tắc qua nhiều thế hệ, thiên táng (*) được rồi.

(*) Chặt xác cho kênh kênh rỉa thịt.

Kỳ thực mỗi thế hệ vua Khương trước khi chết đều không muốn thiên táng, đều muốn hậu táng như đại vương của nước Việt, nước Sở vậy.

Xây một lăng mộ thật to, sau đó bỏ tất cả vàng bạc châu báu chôn cùng.

Nhưng mà, mỗi thế hệ vua Khương cũng không thể như nguyện.

Bởi vì Khương quốc người mạnh là vua, không phải lấy hiếu trị quốc, cũng không phải lấy lễ trị quốc.

Tân vương căn bản cũng tiếc dùng vô số vàng bạc châu báu chôn cùng cho tiên vương.

Thế là, đều dựa theo truyền thống, thiên táng.

Cái gọi là thiên táng, chính là đưa thi thể mang đến núi cao trên để kên kên ăn sạch.

- Được, vậy thiên táng đi. - Tân vương Arutai nói.

Vua Khương chết bất đắc kỳ tử như thế nào?

Đến bây giờ cũng không có người hỏi đến, cũng không có ai đi kiểm tra.

Arutai nói:

- Còn đám anh em của con đang tập kết hơn một vạn người đi phía bắc, chiếm lĩnh thần miếu, muốn cùng con tranh chấp, mẫu hậu cảm thấy con phải làm gì?

Tô Mạc hôn cái hình xăm con sói trên ngực Arutai, nói dịu dàng:

- Để thần thiếp gặp bọn họ, giải quyết bọn họ, thần thiếp là một cô gái yếu mềm, bọn họ căn bản không có phòng bị gì đâu.

Arutai hít một hơi khói, giữ nó trong phổi một hồi, tiếp đó thở ra một vòng khói.

- Được, tất cả chuyện này liền làm phiền mẫu hậu.

Thái hậu vua Khương Tô Mạc mở đôi mắt xinh đẹp như tơ nói:

- Vậy đại vương nhớ hãy khao thần thiếp cho thật tốt đi.

...

Việt quốc hoàng cung!

Tô phi cùng lục vương tử Ninh Cảnh, hoảng sợ không chịu nổi một ngày.

Mấy ngày lúc trước, Tô phi liền cảm thấy không ổn.

Sau vụ án Hà Nguyên Nguyên, quốc quân cùng Tô Nan xé rách da mặt, đồng thời điều động Hắc Thủy Đài bắt Tô Nan.

Một ngày kia trở đi.

Trong cung Tô phi liền hoàn toàn lạnh lẽo.

Khứu giác của người trong cung rất nhạy cảm, hơn nữa thực dụng nâng đỏ giẫm đen (*).

(*) Phủng hồng thải hắc: nâng những người đang nổi tiếng (trong này là các phi tần được vua quan tâm) và chà đạp những người bị ghẻ lạnh.

Đám tần phi hay lấy lòng bình thường cũng không tới, thái giám bình thường nịnh bợ điên cuồng cũng không tới.

Tuy rằng mỗi ngày cơm nước vẫn bình thường.

Nhưng quan trọng nhất là quốc quân cũng không tới, rõ ràng ứng với giờ đến phiên Tô phi thị tẩm, nhưng ông ta cũng không tới nửa bước, trực tiếp túc ở trong cung Biện phi.

Không chỉ có Tô phi sợ hãi, ngay cả cung nữ cùng thái giám bên cạnh bà cũng giống như cảm giác được đại họa lâm đầu, thái độ trở nên lạnh lùng hơn, dường như muốn nghĩ hết biện pháp phân rõ giới hạn.

Mà tối hôm nay, bầu trời của Tô phi cuối cùng sập xuống.

Tuy rằng bà cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong cung bà có mấy chục tên võ sĩ nhào vào, nhìn bà chằm chằm.

Bà bị giam lỏng, không thể đi ra khỏi phòng một bước.

Tô phi trong lòng trách cứ: Lòng dạ huynh trưởng rõ ràng quá ác độc, vì dã tâm của mình, vì gia tộc họ Tô, hoàn toàn bất chấp muội sống chết, bây giờ huynh để muội như thế nào cho phải?

Dù cho ở trong cung, bà dường như có thể nghe được âm thanh đại loạn xôn xao bên ngoài.

Bà cảm thấy ngày tận thế của mình càng gần.

Kế tiếp là một ly rượu độc? Hay là một tấm khăn trắng?

Lục vương tử Ninh Cảnh biết được nhiều hơn chút, trong lòng không khỏi bắt đầu nguyền rủa Tô Nan.

Mà lúc này!

Cửa cung Tô phi mở ra.

Quốc quân đi đến!

Tô phi run lên, tiếp đó trực tiếp xông tới, liền muốn quỳ nhào tới trước mặt quốc quân ôm lấy hai chân ông.

Nhưng mà...

Bà còn chưa có vọt tới trước mặt quốc quân đã bị ngăn cản, tiểu Lê công công trực tiếp che ở trước mặt quốc quân.

Tô phi kinh ngạc.

Bình thường cái tên tiểu Lê công công lấy lòng ra sao? Ngoan ngoãn cỡ nào?

Ngẩng đầu nhìn lên.

Khuôn mặt của tiểu Lê công công vẫn ngoan ngoãn, biểu cảm vẫn lấy lòng.

Đúng rồi!

Làm được thái giám cỡ cấp bậc như Lê Ân, sẽ không nâng đỏ giẫm đen rõ ràng như kẻ khác, trong mắt bọn họ cũng chỉ có quốc quân.

- Làm gì thế? Một chút màu sắc cũng không có, làm sao cũng hiểu như chó thế kia? - Quốc quân quở trách nói.

Tức khắc tiểu Lê công công vội vàng thối lui, mừng rỡ trong lòng.

Quốc quân nói ông ta làm sao cũng hiểu được như chó thế, hoàn toàn là khen ngợi lớn lao.

Người nào không biết, trừ lão tổ tông thì Lê Chuẩn công công là thái giám được quốc quân tín nhiệm nhất.

Tô phi lúc này mới đi tới trước mặt quốc quân, yếu ớt quỳ xuống khóc rống.

- Bệ hạ, tuy rằng thể xác và tinh thần thần thiếp đều ở họ Ninh. Nhưng ta dù sao cũng là con gái họ Tô, huynh trưởng mặc kệ phạm vào tội gì, thiếp lấy tư cách em gái cũng là đồng phạm. Bệ hạ xử tử thần thiếp đi, nhưng nể tình cảm ân ái lúc trước, hãy cho thần thiếp toàn thây, cũng không cần trách tội Ninh Cảnh, nó là con của ngài, hnó hoàn toàn là người họ Ninh.

Bên cạnh lục vương tử nghe câu đó, lúc đầu muốn công kích Tô Nan, lúc này nghe được lời mẹ nói, lập tức quỳ xuống khóc thút thít:

- Phụ vương, nhi thần nguyện ý cùng mẫu thân chịu tội.

Quốc quân tức khắc cười ha ha, đưa tay vuốt ve gương mặt Tô phi nói:

- Ái phi nói quá lời, Tô Hầu không có sai lầm gì?

Tô phi không khỏi kinh ngạc.

Quốc quân nói:

- Không sai, quả nhân lúc trước là phái người bắt thế tử Trấn Viễn Hầu Tô Kiếm Đình, đó là bởi vì có Ngự Sử tấu chương, hắn công nhiên dẫn đầu võ giả Tây Vực đánh bất ngờ phủ Bá Tước Huyền Vũ, đồng thời nỗ lực mưu sát Tô Bội Bội. Quả nhân lấy hiếu trị quốc, nơi nào chịu nổi khi thấy thảm kịch của thế nhân, đương nhiên tức giận. Bất quá bây giờ đã tra rõ, đánh bất ngờ phủ Bá Tước Huyền Vũ hoàn toàn là đạo tặc Khổ Đầu Hoan gây nên, Tô Kiếm Đình lúc đó ở bên trong phủ Đô đốc hành tỉnh Thiên Tây uống rượu làm thơ, hoàn toàn không ở thành Huyền Vũ.

Trong lòng Tô phi càng thêm sợ, khóc thút thít nói:

- Bệ hạ, ngài ban thiếp một ly rượu độc đi, ban cho thiếp một dải lụa trắng đi.

Ánh mắt quốc quân trở nên dịu dàng hơn:

- Ái phi lại đang nói liều suy nghĩ lung tung, nàng và ta phu thê ân ái hai mươi năm, chúng ta còn muốn sống đến bạc đầu mà.

Tô phi sợ hãi, nhưng trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp dịu dàng.

- Thân thể thần thiếp, trái tim thần thiếp, đều thuộc về bệ hạ, công lao họ Tô không quan hệ đến thần thiếp. Họ Tô có tội, vậy thần thiếp lại cũng có tội, mạng của thần thiếp, đều ở trong tay bệ hạ, sấm sét mưa móc, đều là thiên ân, thần thiếp với bệ hạ có tình yêu ngưỡng mộ, mãi không thay đổi.

Quốc quân đỡ Tô phi lên, nói dịu dàng:

- Lòng dạ quả nhân với ái phi, cũng sẽ không đổi thay đổi.

Tiếp đó, Ninh Nguyên Hiến lại phân phó:

- Đêm đã khuya, tối hôm nay quả nhân sẽ ở trong cung Tô phi.

Tiếp tục, ánh mắt quốc quân nhìn phía lục vương tử cũng tràn đầy yêu thương.

- Ninh Cảnh, trong cung vô sự, con trở về đây hãy ngủ thật ngon. Hôm nay con có thể thời thời khắc khắc canh giữ ở bên cạnh mẫu thân của con, có thể thấy được con hiếu thuận, không tệ, không tệ!

Lục vương tử Ninh Cảnh trong lòng càng thêm run rẩy sợ hãi, dập đầu nói:

- Đa tạ phụ vương khen ngợi.

Tiếp đó, trên mặt gã lộ ra một nụ cười bẽn lẽn:

- Phụ vương mẫu phi an giấc, nhi thần xin cáo lui.

Tiếp đó, gã vô cùng cung kính đi ra ngoài.

Lúc này đã ngày mùa hè, khí trời cũng khô nóng, thế nhưng lục vương tử Ninh Cảnh đi trên đường, lại cảm thấy khắp cả người lạnh lẽo.

Không khỏi đưa tay ôm hai cánh tay một cái, vẫn như cũ cảm thấy băng giá.

Kế tiếp phải làm sao?

Đi quý phủ Thái tử ca ca? Hay là đi quý phủ Tam vương tử?

Lúc trước dựa lưng vào họ Tô, Ninh Cảnh lại trẻ tuổi, là không có phần tranh ngôi.

Cho nên Thái tử cùng Tam vương tử đối với gã đều mượn hơi nhiều lần, điều này làm cho Ninh Cảnh rất đắc ý, hành sự cũng càng kiêu căng.

Hôm nay họ Tô cùng phụ vương trở mặt.

Ninh Cảnh cảm giác được đại họa lâm đầu.

Hôm nay, nếu như phụ vương nổi giận, mắng gã và mẫu phi te tua, vậy Ninh Cảnh còn cảm thấy chuyện có đường sống bù đắp lại.

Mà bây giờ phụ vương nếu không không có tức giận, ngược lại vui vẻ khen ngợi gã, hơn nữa còn ngủ lại ở trong cung mẫu phi.

Điều này làm cho Ninh Cảnh càng thêm cực sợ.

...

Tô Nan chạy trốn!

Không, phải nói là Tô Nan đi.

Thậm chí không cách nào nói là đào tẩu.

Bởi vì trước khi đi, ông ta hỏa thiêu kinh đô, hơn nữa công khai xông ta cổng Chu Tước.

Ngay trước mặt thiên hạ, ở trên mặt quốc quân Ninh Nguyên Hiến vả một bạt tai.

Cử động này, để tất cả mọi người khiếp sợ không thể tin nổi.

Đây... Đây dĩ nhiên là Tô Nan gây nên?

Tình tình bình thường của ông ta không phải như thế, một chút đường sống đều không để lại sao?

Mà kinh đô hỗn loạn sau đó.

Bên cực kỳ phấn chấn, chính là Hồng Lư Tự Việt quốc.

Phương diện này còn có sứ giả nước Sở, sứ giả nước Lương, sứ giả nước Tấn, sứ giả nước Ngô!

Mấy trăm người của Tô Nan, lại công khai tuôn ra kinh đô như thế.

Hơn nữa, hơn nữa hỏa hoạn tận trời, quậy kinh đô đến long trời lở đất.

Việt quốc đã trở thành miệng cọp gan thỏ như thế kia à?

Cơ hội nước Sở xưng bá phía nam, có phải đã tới hay không?

Cơ hội báo thù nước Ngô xuôi nam, có phải đã tới hay không?

Nước Sở yếu ớt, đã một năm, ngay cả một nước Nam Ẩu đều đánh chẳng được.

Hiện tại khuôn mặt mạnh mẽ của nó hoàn toàn bị ta xé nát.

Cơ hội ngàn năm một thuở đã tới, còn chờ cái gì hả?

Mà thời điểm kinh đô đại loạn.

Biệt viện họ Kim cũng như lâm đại địch.

Mấy chục tên võ sĩ phòng thủ mỗi một chỗ toàn bộ biệt viện.

Kim Mộc Thông võ công tuy rằng không cao, nhưng cũng nhặt lên dao nhỏ, bảo hộ ở bên người Băng Nhi.

Cái bụng Băng Nhi đã lớn đến khá rõ ràng.

Tuy rằng khả năng không lớn, nhưng vẫn là muốn để ngừa bất trắc, gia tộc họ Tô sẽ sẽ chó cùng rứt giậu.

Lẽ ra cũng sẽ không đến nỗi.

Tô Nan đã chạy ra khỏi kinh đô, trong thành hẳn là không có tay người nào.

Đúng ngày vào lúc này!

- Ầm ầm ầm rầm...

Bỗng nhiên, từng cái thùng gỗ từ trên trời giáng xuống.

Dĩ nhiên là từ cách đó không xa, dùng máy bắn đá cỡ nhỏ ném mạnh vào.

Sau khi thùng gỗ rơi xuống đất.

Bên trong dầu cá ra sức văng ra khắp nơi.

- Vù vù vù vù...

Hơn mười hỏa tiễn chợt bắn vào.

Trong nháy mắt hỏa hoạn bừng lên.

Bọn người Thẩm Thập Tam, Hoàng Phượng thất kinh.

Kế tiếp phải làm sao?

Nên hộ tống Băng Nhi cùng thế tử Kim Mộc Thông rời khỏi, đi phủ sứ giả đế quốc?

Hay là tiến vào hầm?

Quyết định thật nhanh, Thẩm Thập Tam có quyết định.

Không thể ra cửa, lúc này ra ngoài ngược lại nguy hiểm.

- Nhanh, hộ tống Băng Nhi phu nhân và thế tử vào vào mật thất dưới đất.

- Bên trong chuẩn bị lu nước xong chưa? Chăn bông ẩm chuẩn bị xong chưa? Gậy trúc thông khí bên ngoài chuẩn bị xong chưa?

Tiếp đó, Hoàng Phượng cùng Thẩm Thập Tam hộ tống Kim Mộc Thông, Băng Nhi tiến vào tầng hầm.

- Đại Ngốc, ngươi không thành vấn đề chứ?

Đại Ngốc vô cùng lo lắng đáp:

- Ta chỉ biết chịu đòn, sẽ không đánh người.

Băng Nhi trực tiếp vọt tới trước mặt Đại Ngốc nói:

- Đại Ngốc, ngươi nhìn bụng của ta đây nè, bên trong có một đứa bé, sau khi sinh ra sẽ kêu ngươi là bá bá, bây giờ có người xấu muốn tới giết nó đó, phải làm sao?

- Phải làm sao? - Đại Ngốc run rẩy hỏi.

Băng Nhi nói:

- Đánh chết bọn họ!

- Được! - Đại Ngốc đáp:

- Ta đánh chết bọn họ.

Tiến vào mật thất xong xuôi, Hoàng Phượng vẫn ở bên người Băng Nhi cùng Kim Mộc Thông.

Thẩm Thập Tam cùng Đại Ngốc, trực tiếp canh giữ ở vị trí cửa vào mật thất.

Cùng lúc đó!

Toàn bộ biệt viện họ Kim hỏa hoạn tận trời.

- Vù vù vù vù vù...

Từng cao thủ Tây Vực, chợt nhảy vào biệt viện họ Kim.

Một người cầm đầu mang theo mặt nạ, vẫn là cái mặt nạ méo mó của Khổ Đầu Hoan,

Con bà nó, Khổ Đầu Hoan này khắp nơi đều có.

Rất nhanh, toàn bộ biệt viện họ Kim vang lên tiếng chém giết.

Mấy chục tên cao thủ họ Tô cùng võ sĩ họ Kim chiến đấu cùng một chỗ.

Người cầm đầu, mang theo mấy chục tên cao thủ tiến vào thật nhanh.

Trực tiếp vọt tới sân biệt viện họ Kim, vị trí cửa vào mật thất dưới đất.

Người cầm đầu tháo cái mặt nạ vặn vẹo của Khổ Đầu Hoan, lộ ra một khuôn mặt lạnh tanh.

- Ta là Tô Kiếm Ngạn, nghĩa tử phủ Hầu tước Trấn Viễn, phụng mệnh lệnh chủ nhân, đến đây giết con đàn bà của Thẩm Lãng và đứa con trong bụng à.

- Mặt khác, ta còn muốn bắt cả Kim Mộc Thông.

- Hai vị bằng không tránh ra, cho ta thuận tiện hơn?

Thẩm Thập Tam không nói hai lời, giơ lên trong tay loan đao, thản nhiên nói:

- Cùng lắm thì đêm nay liền chết ở chỗ này đi.

Đại Ngốc cầm lấy đại côn huyền thiết nói:

- Không cho chạm vào cháu ta, bằng không thì ta giết đấy, ta thực sự sẽ giết người.

Con nuôi của Tô Nan Tô Kiếm Ngạn cười ha ha, nói:

- Các ngươi võ công quá thấp, quá thấp!

- Ngươi tên là Thẩm Thập Tam phải không, là con chó của Thẩm Lãng có thể chống đỡ được hai ta kiếm của ta!

- Giết!

Con nuôi họ Tô ra lệnh một tiếng.

Tức khắc, mấy chục tên cao thủ Tây Vực hướng Thẩm Thập Tam cùng Đại Ngốc giết tới.

- Trong vòng một khắc, phải bắt được Kim Mộc Thông, giết chết vợ và con Thẩm Lãng.

- Dễ dàng, dễ dàng!

Cách đó không xa trên đường phố.

Sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch thậm chí không kịp cưỡi ngựa, trực tiếp ở trên đường lao điên cuồng.

Lúc này toàn bộ kinh đô giới nghiêm, gã không thể mang binh, hơn nữa gã cũng không có mấy binh sĩ.

Thế là, gã một tay giơ lệnh bài lên cao.

- Ta là sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch!

- Ta là sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch!

Gã vừa hô to, thân thể như là chim én v nhún nhảy, hướng biệt viện họ Kim điên cuồng xung phong đi.

- Cố chống đỡ!

- Nhất định phải chống đỡ!

- Hy vọng ta còn kịp, hy vọng ta còn kịp.

- Bằng không thì Kim Mộc Thông cùng Băng Nhi chết đi, ta như thế nào ăn nói với ngô đệ chứ?

Nhưng mà!

Đến khi Vân Mộng Trạch vọt tới biệt viện họ Kim.

Chiến đấu đã kết thúc.

Gã nhìn thi thể đầy đất, tức khắc kinh ngạc sững sờ.

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, lạy xin vé tháng, lạy xin hỗ trợ, khoảng cách phía trước hơn hai trăm phiếu, cảm thấy mệt mỏi hộc máu đều đuổi không kịp, hu hu hu!

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Thanh niên Khổ Đầu Hoan này chịu ức chế nhất truyện.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch