Chương 455: Ta chính là vương giả! Thẩm Lãng chặn giết Tô Nan! (1)
Đám xác chết đầy đất tính ra cũng chẳng có gì kỳ quái.
Quan trọng ở chỗ hình dạng của những xác chết này quá quỷ dị.
Mỗi một cái xác đều hoàn chình, nhưng toàn bộ đều biến hình.
Hoặc là cả cái đầu bẹp dí, hoặc là thân thể bị đè bẹp.
Loại tử trạng này rõ ràng quá thảm thiết.
Quả thực khiến người ta phải phát điên.
Nhưng mà vào lúc này!
Bỗng nhiên trong không khí vang lên tiếng nổ vang.
Tiếp đó, sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch cảm giác được vô cùng nguy hiểm.
Một giây sau.
Một bóng đen khổng lồ chợt xông lại.
Điệu bộ này quả thực không cách nào hình dung.
Nếu nói là nhanh, cũng không phải rất nhanh đâu.
Nhưng chính là vô cùng uy mãnh.
Để cho ngươi chỉ cần nhìn thoáng quá, hai cái chân đã run lẩy bẩy rồi.
Giống như những động vật bé nhỏ ngó phải cọp lớn, bản năng sẽ e sợ.
- Đánh chết các ngươi, đánh chết các ngươi, đánh chết các ngươi...
Tiếp đó, chính là tiếng rống vang dội như sấm vậy.
Kẻ lao tới chính là Đại Ngốc, cái thanh sắt trong tay gã như muốn đập mạnh vào đỉnh đầu Vân Mộng Trạch.
Vân Mộng Trạch da đầu tê dại, dùng hết tất cả sức lực lui về sau thật nhanh.
Tiếp đó!
Vang lên giọng của Thẩm Thập Tam.
- Đại Tráng dừng tay, người một nhà, người một nhà...
Đại Ngốc kinh ngạc.
Huyền thiết trọng bổng trong tay bỗng hất sang bên cạnh.
- Rầm!
Hòn non bộ to lớn trong nháy mắt nát bấy.
Vân Mộng Trạch nhìn Đại Ngốc lúc này thấy đôi mắt của gã hoàn toàn đỏ rực, cả người giống như tiến vào trạng thái cuồng hóa, tiến vào một loại cảnh giới điên rồ.
Bình thường Đại Ngốc quá lương thiện. Nhất định phải tiến vào trạng thái điên loạn, mới có thể trở nên hung mãnh như vậy.
Bởi vì Đại Ngốc vốn chỉ biết bị đánh, sẽ không chủ động đánh người.
Vân Mộng Trạch lau đi vết máu trên trán.
Bởi vì vừa rồi hòn non bộ nổ tung thời điểm, đá vụn tung toé, gã tuy rằng tránh thoát phần lớn đá vụn, nhưng vẫn là bị trầy da.
Tiếp đó, gã dè dặt tiến lên, vỗ vỗ cái cổ Đại Ngốc nói:
- Đại Tráng, kết thúc, đều kết thúc cả rồi.
Một lát sau.
Đôi mắt Đại Ngốc dần dần khôi phục ánh sáng.
Khi gã phát cuồng, trong tầm nhìn một mảnh đỏ rực, gần như cái gì đều không nhìn thấy.
Cũng chỉ là cầm huyền thiết trọng bổng trong tay điên cuồng đập.
Rõ ràng đã đập trúng cái gì? Đập trúng người nào đó?
Gã cũng không biết.
- Kết thúc rồi à?
Đại Ngốc trong lòng lo sợ.
- Người xấu đâu? Người xấu đâu?
Vân Mộng Trạch bản năng nhìn thi thể đầy đất.
Quên đi, Đại Ngốc còn không biết mình giết nhiều người như vậy.
- Chạy trốn, đều chạy trốn, người xấu đều bị hù chạy rồi. - Vân Mộng Trạch kéo tay Đại Ngốc rồi nói:
- Đi, chúng ta đi xem nhóc mập, nhìn nó cóp sợ vãi đái hay không.
Đại Ngốc gật đầu nói:
- Được, đi xem Tam Ngốc, xem đứa nhỏ thế nào.
Cánh cửa mật thất dưới đất mở ra, Đại Tráng đi vào dưới hầm.
...
Trong cả viện chỉ còn lại Vân Mộng Trạch cùng Thẩm Thập Tam.
- Thập Tam, tất cả mọi chuyện là thế nào vậy?
Thẩm Thập Tam giống như bị hoảng sợ:
- Ta không biết, nghĩa tử gia tộc họ Tô Tô Kiếm Ngạn muốn giết Băng Nhi phu nhân, muốn bắt thế tử Kim Mộc Thông. Những huynh đệ đều bị kiềm chế ở bên ngoài, mấy chục cao thủ bao vây tấn công hai người chúng ta. Ta cho rằng nhất định chết chắc rồi, chỉ có thể liều mạng chiến đấu hết sức thôi.
Vân Mộng Trạch gật đầu, gã biết rõ Tô Kiếm Ngạn, võ công quả thực mạnh phi thường, chí ít mạnh hơn Thẩm Thập Tam rất nhiều.
Mấy chục tên cao thủ bao vây tấn công hai người Thẩm Thập Tam và Đại Ngốc, thật là không có đường sống chỗ nào.
Vân Mộng Trạch sở dĩ một mình xông lại, là bởi vì gã là sứ giả đế quốc, dù cho người của Tô Nan điên cuồng cũng không dám giết gã.
- Sau đó thì sao?
Thẩm Thập Tam nói:
- Ta đã chuẩn bị sẵn sàng chết ở chỗ này. Nhưng Tô Kiếm Ngạn nói muốn giết con của chủ nhân, Đại Ngốc vừa nghe trực tiếp rống to không thể giết đứa nhỏ, tiếp đó trong nháy mắt đôi mắt hắn liền đỏ, quơ thiết bổng liền xông ra ngoài. Tiếp đó... mấy chục tên địch đều bị đập đã chết.
Vân Mộng Trạch nhếch miệng.
Lại một lần nữa nhìn thi thể trên đất.
Cái này có thể gọi đập chết à?
Đây là đập bể, thật sự là đập thành thịt băm.
Hơn nữa còn rất thúi.
Bởi vì, rất nhiều người bị đập vỡ ruột và bàng quang.
Vân Mộng Trạch hỏi:
- Vậy Tô Kiếm Ngạn thì sao?
Thẩm Thập Tam nói:
- Tô Kiếm Ngạn nhìn thấy Đại Ngốc lợi hại, nên tăng tốc độ vô cùng nhanh, đâm về phía Đại Ngốc. Một kiếm kia của hắn quá nhanh, dù cho ta có võ công cao hơn cũng không đỡ được, thậm chí chủ mẫu cũng không đỡ nổi. Thế nhưng...
Thế nhưng bản lĩnh chịu đòn và đỡ kiếm của Đại Ngốc siêu mạnh.
Hơn nửa năm qua, đại tông sư Chung Sở Khách đánh lén Đại Ngốc trên trăm vạn lần, Đại Ngốc đỡ kiếm muốn phát điên rồi.
Đỡ không xuể kiếm của Chung Sở Khách nhưng làm sao không đỡ nổi kiếm của Tô Kiếm Ngạn nhà người kia chứ.
Thẩm Thập Tam nói:
- Tóm lại, Tô Kiếm Ngạn đâm Đại Ngốc mấy trăm kiếm, tiếp đó bị Đại Ngốc cản mấy trăm kiếm. Đại Ngốc vừa đỡ kiếm, vừa đập người, mắt của hắn chẳng nhìn thấy cái gì, thế nhưng thanh sắt trong tay múa may quay cuồng, đám cao thủ Tây Vực căn bản không cách nào tới gần, toàn bộ bị đập chết, đập bẹp, đập vãi phân. Tô Kiếm Ngạn đâm Đại Ngốc mấy trăm kiếm, kết quả kiếm của tay đó bị gãy lìa, hổ khẩu nứt ra, còn thổ một búng máu, tiếp đó liền bỏ chạy.
- Lợi hại, quả nhiên lợi hại. - Vân Mộng Trạch khen ngợi không phải Đại Ngốc, mà là Tô Kiếm Ngạn.
Tay con nuôi họ Tô quả nhiên rất mạnh, biểu hiện ra ngoài là gã đâm Đại Ngốc mấy trăm kiếm.
Thế nhưng từ ở một phương diện khác, cũng là gã đã trúng mấy trăm kiếm bắn ngược từ Đại Ngốc, lại chỉ thổ một búng máu.
Quả thực siêu mạnh.
Công chúa Ninh Diễm mỗi một lần chủ động đi chém Đại Ngốc, trực tiếp liền bay ra ngoài.
Vân Mộng Trạch hỏi:
- Đại Ngốc lúc dùng danh sắt kia múa may, có chiêu thức không vậy?
Thẩm Thập Tam đáp:
- Không, chỉ là múa lộn xộn, múa côn loạn xà ngầu.
Vân Mộng Trạch lại một lần nữa nhếch miệng.
Thẩm Thập Tam nói:
- Vân thế tử, ta đột nhiên cảm giác luyện võ không có ý nghĩa.
Vân Mộng Trạch đi tới vỗ vỗ bả vai của Thập Tam ra chiều đồng cảm:
- Không phải một mình ngươi nghĩ như vậy.
Mẹ trứng.
Chúng ta luyện võ ra sức nghiên cứu bí tịch, ra sức nghiên cứu chiêu thức.
Một bộ kiếm pháp luyện tập mấy chục vạn lần, dốc hết tâm huyết, đã tốt muốn tốt hơn, sợ bị sai chút nào.
Cứ như vậy luyện tập chừng mười năm, cuối cùng rất lợi hại.
Mà Đại Ngốc người ta kia kìa.
Bí tịch gì? Không biết.
Chiêu thức gì? Không biết.
Nhắm mắt lại, cầm thanh sắt đập loạn.
Đập chết mấy chục tên cao thủ Tây Vực.
Đập cả cao thủ hàng đầu như Tô Kiếm Ngạn phải vừa chạy vừa khóc.
Sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch nhìn bảo kiếm trong tay ghét bỏ, trực tiếp ném được rất xa.
Còn luyện cái rắm.
Lão tử không luyện nữa.
Luyện nửa đời người, còn không bằng người ta nhắm mắt lại múa côn loạn xà ngầu một trận.
- Ôi, ta thật là kẻ vô dụng, làm người cả đời này được không có ý nghĩa. - Vân Mộng Trạch ngồi dưới đất than thở.
Thẩm Thập Tam nói:
- Vân công tử à, ngài chí ít cũng nổi danh khắp thiên hạ, ngủ mỹ nhân khắp thiên hạ.
Thập Tam cũng chính là ở trước mặt Vân Mộng Trạch nói nhiều hơn chút, ở trước mặt Thẩm Lãng cơ hồ là ngậm miệng không nói.
Chủ nhân đầu óc quá nhỏ, hay thích khoe khoang.
Không giống sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch, thân phận cao quý như vậy, một chút ra vẻ cũng không có.
Vân Mộng Trạch vỗ vỗ bả vai Thập Tam nói:
- Ngươi cũng không sai, ngay cả dạng con gái… kỳ lạ như Hoàng Phượng cũng có thể thích, ngủ chưa vậy?
Thập Tam mặt đỏ, lắc đầu.
Vân Mộng Trạch thở dài nói:
- Ngươi và chủ nhân của ngươi, chính là quá thành thật, không buông ra nổi.
Lời này để Thập Tam muốn khóc.
Vân thế tử, ngài nói ta thành thật, ta thừa nhận.
Nhưng ngài nói chủ nhân ta thành thật, cái này… quá giả rồi đó.
Vân Mộng Trạch thở dài nói:
- Đại Ngốc lợi hại như vậy, còn có một người càng thêm lợi hại hơn, ngươi hẳn là gặp qua chưa.
Thẩm Thập Tam gật đầu.
Cái người càng thêm lợi hại hơn chính là nữ ma đầu Cừu Yêu Nhi.
Vân Mộng Trạch nói:
- Thật sự lợi hại vậy sao?
Thẩm Thập Tam nói:
- Không có cách nào khác hình dung, chỉ có một mình nàng bao vây một nghìn người, tiếp đó một nghìn người bị hù dọa đến mức muốn vãi đái.
Vân Mộng Trạch nói:
- Nàng đẹp không?
Thẩm Thập Tam nói:
- Siêu, siêu, siêu cấp, thiên hạ độc nhất vô nhị.
Vân Mộng Trạch nói:
- Vẫn là đệ của ta lợi hại, cô gái như vậy cũng có thể ngủ thẳng.
Thẩm Thập Tam muốn nói kỳ thực chủ nhân là người bị đè, hơn nữa hắn căn bản chả chinh phục Cừu Yêu Nhi nổi đâu.
Trên cái thế giới này, còn chưa có người đàn ông nào có thể chinh phục Cừu Yêu Nhi. Nàng là thiên hạ vô song.
Chủ nhân Thẩm Lãng ở trong mắt của nàng cũng là không đáng một xu.
Nhưng lời này Thập Tam nào dám nói.
Vân Mộng Trạch nói:
- Ngươi cũng ra mắt Thần nữ Tuyết Ẩn, cũng đã gặp Cừu Yêu Nhi, ngươi cảm thấy người nào đẹp hơn?
Thập Tam nhớ lại một hồi rồi đáp:
- Cừu Yêu Nhi.
Vân Mộng Trạch hỏi:
- Vì sao?
Thập Tam nói:
- Bởi vì dạng đẹp như Thần nữ Tuyết Ẩn này có thể tu luyện được, Cừu Yêu Nhi là bẩm sinh!
Vân Mộng Trạch nói:
- Ngươi cũng đã gặp hai người động võ, vậy ngươi cảm thấy người nào lợi hại hơn?
Thập Tam nói:
- Không thể so sanh, luận tu vi võ công Thần nữ Tuyết Ẩn siêu cao. Thế nhưng khí thế của hai người lại không giống nhau. Nói cách khác, khí thế của Thần nữ Tuyết Ẩn như là tên của cung thủ bắn ra, mặc kệ trốn chỗ nào cũng không tránh được, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Mà khí thế của Cừu Yêu Nhi lại tựa như là biển gầm, dường như là động đất, căn bản cũng không thể tránh, cũng không dám trốn.
Vân Mộng Trạch nói:
- Hiểu rồi, một là giết một người, một là đè bẹp vô số.
Thập Tam nói:
- Người đọc sách như các ngài không giống đâu.
Vân Mộng Trạch nói:
- Chưa tới mấy năm, có thể Đại Ngốc cũng sẽ trở thành người như vậy.
...
Đại Ngốc trở lại mật thất dưới đất, sau đó nhận được đãi ngộ của anh hùng.
Kim Mộc Thông kinh ngạc nói:
- Cái này... Kết thúc sao? Chẳng kinh tâm động phách như trong tưởng tượng của ta gì hết, sau này tiểu thuyết của ta không cách nào viết, sẽ không có cao trào mất thôi.
Tiểu Băng vuốt ve bụng của mình, thở nhẹ nhõm một cái thật dài nói:
Đại Ngốc rụt cổ lại, vội vàng tiếp nhận trà, uống một hớp.
Tiếp đó quy củ đặt chén trà lên bàn, ngồi thẳng, hai tay kẹp giữa đầu gối, tư thế ngồi giống học sinh tiểu học nghe lời cô giáo vậy.
Cảm giác này mới đúng nè.
Băng Nhi dữ dằn như vậy, mình mới quen.
...
Trời còn mờ tối.
Quốc quân cũng đã đứng dậy, còn dịu dàng vỗ lên lưng Tô phi nói:
- Tối hôm qua nàng đã mệt như thế rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Tô phi dịu dàng gật đầu.
Đêm qua chắc hẳn là Ninh Nguyên Hiến mệt muốn chết rồi, làm một lần trâu cày.
Mặc vào vương bào.
Ninh Nguyên Hiến đi ra khỏi cung phòng Tô phi, trở lại cung của Biện phi.
- Ái phi, xoa mắt cho ta, tiếp đó nhỏ thuốc nhỏ mắt.
Ninh Nguyên Hiến nằm ở trên đùi Biện phi, thể xác và tinh thần cả người mới thoáng yên bình lại.
Lúc mở mắt, nhãn cầu của ông sưng đỏ.
Bởi vì một đêm không ngủ.
Không thể đi gặp thần tử như thế.
Nguy cơ khổng lồ đến rồi!
Tô Nan dùng danh nghĩa Khổ Đầu Hoan, thọc một gậy cho cả kinh đô.
Hôm qua có bao nhiêu nhà dân cháy, mấy nghìn căn phải không?
Đốt chết bao nhiêu người?
Mấy nghìn người?
Những thứ này đều không quan trọng.
Quan trọng là điều này làm cho Việt quốc có vẻ vô cùng yếu ớt.
Chỉ có mấy trăm người đã quậy tung đô thành Việt quốc.
Vua đồng cỏ và chúa sơn lâm sợ nhất là gì vậy? Để cho người ta nhìn ra bản thân yếu ớt.
Bất kể là yếu ớt thực sự, hay là yếu ớt giả vờ, đều hết sức nguy hiểm.
Bởi vì chuyện đầu tiên, đám linh cẩu, sói dữ đều có thể xông lên cắn xé điên cuồng sư tử và hổ.
Tô Nan rõ ràng có thể lén lút trốn, vì sao phải đại náo kinh đô?
Chính là muốn tiết lộ dáng vẻ “yếu ớt” đích thực của Việt quốc.
Để nước Ngô, nước Sở, nước Khương v.v…toàn bộ nhào lên cắn.
Loại phút giây nguy hiểm này, không thể tức giận, không thể vênh mặt, không thể chú ý thể diện.
Phải tỉnh táo để vượt qua nguy cơ lần này.
Cái nguy cơ này từ khi nào thì bắt đầu vậy?
Chắc hẳn là từ chuyến săn bắn vùng biên giới bắt đầu.
Ngô vương trẻ tuổi kia khi chiến thằng mình, điều này khiến cho người ta cảm thấy nước Việt hơi suy yếu.
Mà lần này Tô Nan phá vỡ bầu trời kinh đô đã hoàn toàn xé rách cái lớp vỏ mạnh mẽ bên ngoài của Việt quốc.
Kế tiếp cần tốc độ nhanh nhất để chấm dứt tổn hại.
Muốn hoàn toàn gây kinh hoàng toàn bộ kẻ địch chung quanh.
Bất kể là sư tử cũng tốt, cọp cũng được, thậm chí là linh cẩu giống như Khương quốc cùng tộc Sa Man vậy.
Nhất định phải đánh phủ đầu bọn họ, nhất định không thể trình diễn thảm kịch bầy thú bao vây tấn công Việt quốc.
Bằng không dù cho Việt quốc cường đại trở lại, cho dù có bốn móng tám tay, cũng đánh không xuể.
Một quân vương, chỉ đến khi đối mặt nguy cơ thực sự, mới có thể biểu hiện ra năng lực tới đâu.
Lần này là là chuyển nguy cơ từ chuyện lớn hóa nhỏ.
Vẫn không ngừng chuyển biến xấu, nguy cơ càng nổi lên càng lớn?
Cái này muốn xem ý chí và quyết đoán của quân vương.
Ninh Nguyên Hiến, thử thách thực sự của ngươi đến rồi.
Tuy rằng chưa nói tới sống chết tồn vong, nhưng khoảnh khắc cực kỳ quan trọng đến.
Vượt qua nguy cơ lần này, Việt quốc sẽ tiếp tục phát triển mạnh mẽ.
Nếu như không qua được nguy cơ lần này.
Hai mươi năm trước nước Ngô, sẽ là của ngươi kết cục.
Chỉ bất quá lúc này đây bị cắt nhường liền không chỉ là chín quận, có thể hơn nửa hành tỉnh Thiên Tây, cộng thêm phương bắc bốn quận.
- Bệ hạ, Uy Vũ Công đến! - Lê Chuẩn công công nói.
Nghe nói như thế, nét mặt quốc quân Ninh Nguyên Hiến không khỏi chấn động, trực tiếp đi tới thư phòng.
...
- Thần Biện Tiêu, bái kiến bệ hạ!
Người đứng đầu quân đội Việt quốc, cột chống trời thực sự của quốc quân Ninh Nguyên Hiến, Công tước Uy Vũ Biện Tiêu cẩn thận lễ bái.
Ninh Nguyên Hiến không có dối trá mà ngăn cản ông ta.
Nếu như đổi thành Tô Nan thì Ninh Nguyên Hiến có thể sẽ vội vàng chạy tới, nâng dậy.
Đến khi Biện Tiêu hành lễ hoàn tất xong.
Ninh Nguyên Hiến chắp tay khom lưng nói:
- Huynh trưởng cực khổ.
Biện Tiêu nghe như vậy, vốn muốn đứng dậy, liền ngừng lại, tiếp tục quỳ trên mặt đất.
- Ngồi đi. - Ninh Nguyên Hiến tự ngồi xuống.
Biện Tiêu đứng dậy, buông tay xuống ngồi trên ghế.
Ba vạn đại quân Ngô vương xuôi nam, ông ta chỉnh đốn quân vụ, gia tăng quân đội chuẩn bị chiến tranh, tiếp đó lập tức xuôi nam yết kiến Ninh Nguyên Hiến.
- Sư huynh, giang sơn quả nhân gặp phải nguy cơ to lớn, mặc dù quả nhân luôn luôn cảnh cáo bản thân, tuyệt đối không nên coi thường Tô Nan, nhưng vẫn phạm sai lầm.
- Thằng nhóc khốn nạn Thẩm Lãng nói đúng, mưu đồ Tô Nan lớn vô cùng, hắn đã sớm cùng nước Ngô, nước Sở cấu kết.
- Chuyến săn biên giới quả nhân thua, để người trong thiên hạ cảm thấy Việt quốc suy yếu rồi. Mà lần này Tô Nan công khai đánh ra kinh đô, hơn nữa hỏa hoạn đốt thành, đốt chết mấy nghìn dân chúng, để quốc gia của ta đều đại loạn, chính là nói cho nước Ngô, nước Sở, nước Khương v.v… Việt quốc của ta đã yếu ớt không thể tả, không có sức đánh một trận.
- Thế cục kết tiếp mỗi một ngày đều sẽ chuyển biến xấu, nếu chậm trễ ngăn tổn hại, rất nhanh sẽ xuất hiện cục diện thiên hạ bao vây tấn công Việt quốc. Phía bắc nước Ngô, phía tây nước Sở, tây nam là nước Khương cùng họ Tô, phía nam tộc Sa Man và nước Nam Ẩu, sẽ từ bốn phương tám hướng tiến đánh chúng ta.
- Quả nhân nhất định không thể để cho cái cục diện đáng sợ nhất này xuất hiện.
Nghe xong lời Ninh Nguyên Hiến nói, Biện Tiêu đáp:
- Vâng!
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến thở nhẹ nhõm một cái thật dài, thoáng mệt mỏi nằm trở lại trên ghế rồi nói:
- Sư huynh, huynh nói xem, vì sao cùng là người mà chênh lệch lớn đến thế này kia chứ? Đế chủ Khương Ly đế ba mươi mấy tuổi liền diệt quốc vô số, bốn mươi tuổi thiên hạ vô địch, thiếu chút nữa thống nhất thiên hạ.