Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 51: Cùng tiên tranh đấu, niềm vui vô tận

Chương 51: Cùng tiên tranh đấu, niềm vui vô tận




Người dịch: Duy Cường

"Trời làm bàn, tinh tú làm cờ."

"Mặt đất tựa tỳ bà, đường là dây cung."

Lữ Mộc Đối nhìn chăm chú vào hàng chữ trên tấm biển dựng đứng trước cửa lầu, tâm lý nhịn không được liền đọc lên.

Lập tức tinh thần cả người hắn trong nháy mắt bị chấn động, trên gương mặt nhịn không được hiện lên vẻ kinh hãi tột cùng.

Trên tấm biển dựng đứng làm bằng sắt, phủ sơn màu đen, đột nhiên có uy áp kinh thiên động địa đập thẳng vào mặt, làm thân thể hắn rung động, liên tiếp bị đẩy lui về sau hai ba bước, mỗi một bước lại đạp vỡ một viên gạch dưới chân.

Hắn nhanh chóng dùng gậy trúc trong tay đâm vào bậc cầu thang bằng đá xanh để ngừng lại thân thể, đôi mắt cấp tốc nhắm lại.

Một lúc lâu sau, mới chậm rãi thở ra một hơi.

Hắn quay mặt qua, không dám nhìn tiếp câu thơ trên tấm biển, cũng không dám hỏi lời nào.

Nhiếp Trường Khanh đứng bên cạnh, tay cầm đao mổ heo, sắc mặt không thay đổi liếc nhìn qua.

So với hắn ban đầu, tình trạng của Lữ Mộc Đối có vẻ tốt hơn, chúng tỏ ý chí lực mạnh hơn hắn.

Âm thanh của bánh xe bằng gỗ ép qua mặt đất vang lên từng tiếng xoạt xoạt.

Ngưng Chiêu đẩy Lục Phiên, từ trong lầu các đi ra.

"Đáng tiếc, không chống cự được khí thế trên câu đối, ngươi không được vào trong lầu...”

Lục Phiên một tay chống cằm, thản nhiên nói.

Lữ Mộc Đối chắp tay cười khổ đáp:"Đã khiến Lục thiếu chủ thất vọng rồi."

Lục Phiên khoát tay, "Thôi, đã không vào được, thì ở đây nói đi."

Lữ Mộc Đối sửa sang lại y phục, sắc mặt nghiêm túc.

"Mời Lục thiếu chủ dặn dò."

Bàn tay của Lục Phiên nhẹ nhàng vuốt lên tấm chăn mỏng bằng lông dê đắp trên đùi, nói.

"Nghe nói Thiên Cơ gia có thể tính toán mọi sự trong thiên hạ..."

"Trùng hợp bản công tử có một việc cần ngươi hỗ trợ."

Lục Phiên ngồi trên xe lăn, gương mặt như cười như không nhìn sang hắn.

Nghe vậy ánh mắt của Lữ Mộc Đối hơi co lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Lục Phiên không nhiều lời, bàn tay vừa lộn, một viên lệnh bài bằng ngọc thạch màu ngà sữa hiện lên trong lòng bàn tay của hắn.

Ánh mắt của Lữ Mộc Đối rơi vào trên lệnh bài, gương mặt hiện lên vẻ mờ mịt.

"Đây là Thiên khí lệnh, tổng cộng có năm viên, ngoài ra còn có năm viên Địa khí lệnh, đây là bằng chứng để ra vào bí cảnh trên dãy Ngọa Long, bên trong dãy Ngọa Long xuất hiện tiên duyên, người có được Thiên Địa khí lệnh, mới có cơ hội tiến vào bí cảnh, đạt được tiên duyên.”

Lục Phiên từ tốn nói.

Lời vừa nói ra.

Hô hấp của tất cả mọi người đều hơi ngưng lại.

Con ngươi của Nhiếp Trường Khanh càng là mạnh mẽ co rút, sâu trong ánh mắt đều là vẻ kinh hãi.

Công tử nói.... Dãy Ngọa Long có bí cảnh?

Hắn chợt nhớ lại một màn bên trong nơi thành tiên, khi hắn quỳ gối cầu tiên duyên.

Tiên nhân cũng có nói, dãy Ngọa Long bên trong có tiên duyên!

Công tử quả nhiên cũng nhận được tiên nhân chỉ thị.

Còn đối với "Thiên Địa khí lệnh", nếu hôm nay Lục Phiên không nói hắn thật sự không biết.

Thân thể Lữ Mộc Đối đang run rẩy.

Tiên duyên?

Thiên Địa khí lệnh?

Mấy từ này, đối với Lữ Mộc Đối sinh ra trùng kích to lớn.

Cự tử của Thiên Cơ gia, năm năm chưa từng gieo quẻ, phái hắn tới Bắc Lạc thành, nói nơi này có đại cơ duyên.

Ban đầu, hắn hoàn toàn không để trong lòng, Thiên Cơ gia mặc kệ chuyện giang hồ, không liên quan tới triều đình, tiêu dao phóng khoáng, tự do tự tại, tìm kiếm cơ duyên để làm cái gì?

Cho dù là võ đạo cường giả, tu vi cao thâm như Tây quận Bá Vương thì lại làm sao?

Trăm năm về sau, cũng không tránh khỏi kết cục trở thành một nắm đất vàng.

Nhưng mà, hắn đã sai, từ khi che giấu tung tích ẩn vào Bắc Lạc thành, hắn đã chứng kiến quá nhiều sự việc không thể lý giải.

Trên Bắc Lạc hồ, Nhiếp Trường Khanh ngự đao cách không trảm quần nho.

Mười dặm phố dài, Lục thiếu chủ tao nhã hạ cờ ép kiếm hiệp.

Bây giờ lại có một mảnh linh cúc, phun ra tiên khí ngập tràn trên đảo.

Ở đây, hắn thấy được đồ vật đều rất không tầm thường.

Đặc biệt là sau khi hắn tự thân tiếp xúc với Lục thiếu chủ, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt, vị này bị người đời cho rằng "Hai chân có tật, tính nết u ám, không thành được đại sự" Lục thiếu chủ giấu diếm toàn bộ người trong thiên hạ, khi Bắc Lạc thành lâm vào thời khắc sinh tử tồn vong, đã hướng thế giới này, lộ ra răng nanh dữ tợn.

Hắn đích thân xem bói cho Lục Phiên, nhưng mà.... Tính tới một nửa, hắn liền không dám tiếp tục nữa.

Bởi vì hắn chưa bao giờ chứng kiến qua số mạng kinh khủng như vậy.

Có lẽ, chỉ có Thiên Cơ gia Cự tử tự mình ra tay, mới có thể dòm ngó một chút vận mệnh của Lục thiếu chủ.

Vận mệnh của Lục Phiên, không phải hắn có thể dòm ngó.

Hắn rốt cuộc cũng rõ ràng cơ duyên mà Cự tử Thiên cơ gia nói đến là cái gì...

Cơ duyên võ đạo bình thường, căn bản không đáng giá nhắc tới.

Cự tử nói đến, chắc chắn là tiên duyên!

Một khi đạt được tiên duyên, có thể trường sinh bất tử.

Trường sinh mới là mục đích mà Thiên Cơ gia theo đuổi, cũng là Lữ Mộc Đối hắn cả đời truy cầu!

"Lục... Lục thiếu chủ, tại hạ có thể giúp thiếu chủ làm những gì?"

Lữ Mộc Đối cảm giác có chút miệng đắng lưỡi khô, tinh thần của hắn cũng không cách nào bình tĩnh lại.

Lục Phiên ngồi trên xe lăn, vuốt ve Thiên khí lệnh.

Hắn nhận thấy cảm xúc của Lữ Mộc Đối biến hóa, hẳn là hắn đã nhận ra được cái gì.

Ánh mắt lười biếng của Lục Phiên rơi vào trên thân của Lữ Mộc Đối.

"Yêu cầu của ta rất đơn giản, ngươi giúp ta tính toán, vị trí của chín cái Thiên Địa khí lệnh còn lại."

Lục Phiên thản nhiên nói.

Trong đáy mắt hắn, có ánh sáng đang lưu chuyển.

Quy tắc của Thiên Địa khí lệnh là do hắn thiết lập, mười cái khí lệnh cũng bị hắn dùng phương pháp ngẫu nhiên, phân phối đến khắp Đại Chu triều.

Muốn đem đê võ thế giới cải tạo thành trung võ, thậm chí cao võ, trước tiên cần phải cải biến nhận thức của thế nhân, để cho mọi người bắt đầu tiếp nhận linh khí đang thức tỉnh.

Thiên Địa khí lệnh chính là chìa khóa mở ra tấm màn che linh khí đang hồi phục.

Yêu cầu của Lục Phiên, khiến cho vẻ mặt của Lữ Mộc Đối cứng lại.

Hắn từ trên cổ kéo xuống một sợi dây có xỏ ba đồng tiền, dùng thủ pháp đặc biệt nắm chặt, nhắm mắt một lúc, sau đó mở ra nhìn Lục Phiên.

Hắn nở nụ cười khô khan, để hở hàm răng thiếu mấy viên răng cửa, ngập ngừng thốt ra một câu: "Lục thiếu chủ..."

"Có thể tính được hay không?"

Lục Phiên vuốt vuốt Thiên khí lệnh, nói.

"Không... Không thể.."

Bàn tay của Lữ Mộc Đối siết chặt đồng tiền, nuốt một ngụm nước miếng.

Động tác trên tay Lục Phiên dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên."Không cần vị trí chính xác, chỉ cần xác định phạm vi xung quanh khí lệnh một trăm dặm là được."

Tinh thần Lữ Mộc Đối run lên: "Không... Không thể.."

Lông mày Lục Phi lên hơi nhíu lại, thở dài."Vậy ngươi có thể tính được thời gian mở ra của bí cảnh trên dãy Ngọa Long hay không?"

Hai chân của Lữ Mộc Đối như muốn nhũn ra, tay cầm gậy trúc vô ý thức xiết chặt.

"Lục thiếu chủ, lão hủ... Không tính được."

Một tiếng leng keng vang lên, Lữ Mộc Đối đem gậy trúc trong tay vứt đi, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, lớn tiếng khóc lên.

Vốn dĩ Lữ Mộc Đối đã tính trước kỹ càng, dù sao, hắn chính là đệ tử đắc ý nhất của Cự tử Thiên Cơ gia, nhưng mà, bây giờ, nội tâm của hắn trực tiếp sụp đổ.

Lục Phiên hỏi ba vấn đề, hắn ba lần không trả lời được.

Lúc trước Lục Phiên đã nhìn thấu thân phận của hắn, nhưng hắn cố ý không đi, chờ Lục Phiên đến, muốn đóng vai cao nhân một lần, kết quả...

Lục Phiên nhìn sang Lữ Mộc Đối đang gào khóc, gương mặt cũng đột nhiên ngơ ngác, lão đầu này... Đang khóc sao?

"Thôi thôi, tính không được cũng là bình thường, dù sao liên quan đến tiên duyên, nếu có thể bị ngươi tính ra, vị tiên nhân kia có lẽ cũng nên bế quan diện bích tự hối lỗi.”

Lục Phiên cười cười, sau đó gương mặt nghiêm nghị nói:

"Ngươi đem tin tức về bí cảnh trong dãy Ngọa Long thông truyền thiên hạ, đem tác dụng của Thiên Địa khí lệnh cũng truyền ra."

"Việc này hẳn là ngươi có thể làm được chứ?"

Lữ Mộc Đối ngừng khóc, đôi mắt mở to, dùng tay vuốt nước mắt, kinh ngạc nói: "Lục thiếu chủ dự định đem tin tức về tiên duyên, công bố thiên hạ đều biết?"

Lữ Mộc Đối không nghĩ ra lý do Lục Phiên làm như vậy, để cho mọi người đều biết, không phải tự tạo áp lực cho mình hay sao?

Nhưng mà, hắn trăm triệu không nghĩ tới, mục đích của Lục Phiên chính là muốn đem sự tình làm lớn lên.

"Ngươi cho rằng muốn đạt được tiên duyên dễ dàng như vậy sao? Từ xưa đến nay, xung quanh bảo bối đều có thiên địa linh vật thủ hộ, bực này tiên duyên tự nhiên cũng vậy, bản công tử tự nhiên không muốn làm đá dò đường, chẳng may thất thủ ngã xuống trong đó, mọi sự đều kết thúc, ít ra cũng phải tường tận tình huống trong bí cảnh rồi mới tính toán tiếp."

Ngón tay Lục Phiên gõ nhẹ trên thành xe lăn nói.

"Ngươi đem tin tức truyền đi, người trong thiên hạ tự động sẽ tiến đến dò xét, có nguy hiểm gì cũng sẽ bộc lộ ra, không đến mức không kịp đề phòng, còn cuối cùng ngư ông thủ lợi..." Lục Phiên nói đến đây, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ánh mắt nâng lên, nhìn thẳng về phía trước.

"Bạch Ngọc Kinh của ta nhất định sẽ thu được."

Nhiếp Trường Khanh cùng với Ngưng Chiêu nghe được câu này, sống lưng không tự giác được thẳng lên.

Bọn hắn là môn nhân của Bạch Ngọc Kinh, nghe được câu này, máu tươi trong cơ thể phảng phất sôi trào lên.

Đôi mắt của Lữ Mộc Đối cũng co rụt lại.

Bạch Ngọc Kinh, là thế lực của Lục thiếu chủ sao?

Lục Phiên nhìn trong tay Thiên khí lệnh, ánh mắt thâm thúy.

"Tiên nhân muốn ban tặng tiên duyên, lại tạo ra Thiên Địa khí lệnh để cho mọi người tranh đoạt, mục đích của tiên nhân là cái gì? Nếu không đoán được mục đích của tiên nhân, ta liền đem đầm nước này quấy đục!"

"Cùng tiên tranh đấu, vui vẻ vô tận."

Khóe miệng của Lục Phiên khẽ nhếch, thầm thì nói.

Lữ Mộc Đối hít một hơi dài, hắn cảm thấy hình tượng trước mắt của Lục Phiên bỗng trở nên cao lớn vĩ ngạn, quét ngang đương thời tất cả nhũng cái gọi là thiên kiêu, kỳ tài.

Cùng tiên đấu...

Thế gian ai dám có ý tưởng cùng tiên đấu?

"Lục thiếu yên tâm, việc này giao cứ giao cho lão hủ."

"Đi thôi, mọi việc hoàn thành, ta ban ngươi một trận tiên duyên."

Thân thể Lục Phiên dựa vào xe lăn, khoát tay áo nói.

Trên mặt Lữ Mộc Đối hiện lên vẻ kích động.

"Lão Nhiếp, tiễn hắn rời đi."

Lục Phiên nói xong, Ngưng Chiêu liền đẩy xe lăn đi vào sâu bên trong tòa lầu Bạch Ngọc Kinh, thân ảnh khuất dần cho đến không còn trông thấy bóng dáng.

Sắc mặt của Nhiếp Trường Khanh vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, nghiêng người ra hiệu cho Lữ Mộc Đối đã có thể rời đi.

...

"Công tử thật sự yên tâm hắn?"

"Nếu hắn có ý khác, làm sao bây giờ?"

Ngưng Chiêu đẩy xe lăn, hàng lông mày đậm của nàng cau lại, ngữ khí có vẻ lo lắng nói.

Lục Phiên tựa trên xe lăn, hai mắt nhắm hờ, nghe Ngưng Chiêu nói, trên mặt chỉ hiện lên vẻ cười cười.

"Không cần lo ngại, môn nhân của Thiên Cơ gia, đa số võ công không cao, bọn hắn chân chính lợi hại là khả năng tính toán, đoán mệnh, nếu như bọn hắn triệu tập quần hùng nhưng lại không đủ thực lực để trấn áp, mặc dù có khả năng xu cát tị hung, bảo vệ tính mạng, nhưng chắc chắn sẽ không giữ được bất kỳ cái gì tiên duyên."

"Tuy nhiên, nếu hợp tác cùng chúng ta, lại là một câu chuyện khác, ta nếu đã hứa ban cho hắn một trận tiên duyên, chắc chắn sẽ không nuốt lời."

"Mặt khác, hắn tinh thông tính toán, tất nhiên trước khi làm việc sẽ suy nghĩ một phen, hẳn có thế tính ra được cùng ta hợp tác là kết quả tốt nhất."

Lục Phiên nói.

Ngưng Chiêu nghe hắn nói một tràng dài, có vẻ như tỉnh ngộ nhưng suy nghĩ kỹ lại như lọt vào trong sương mù, gương mặt có vẻ hơi nặng nề.

Đột nhiên, nàng dường như nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Lục Phiên, trong đôi mắt có ánh sáng đang lóe lên.

"Công tử, ngươi thật sự muốn cùng tiên đấu sao?”

"Sẽ lâm vào trong nguy hiểm phải không?"

Đôi mắt của Lục Phiên mở ra, khóe miệng nhếch lên.

"Nguy hiểm?"

"Không, không có bất kỳ nguy hiểm."

"Tôn chỉ của Bạch Ngọc Kinh chúng ta là... Cùng tiên đấu, vui vẻ vô tận."

Nói xong, Lục Phiên bản thân tự mình cười lên, giống như gặp được việc gì cực kì thú vị.

Ngưng Chiêu không hiểu công tử vì sao cười, gương mặt hơi hiện lên vẻ mơ hồ.

Bỗng nhiên, dường như cảm ứng được điều gì, Lục Phiên ngưng cười, ngón tay gõ nhẹ nhẹ lên thành xe lăn.

Một hồi lâu sau, mới chậm rãi nói:

"Ngưng tỷ, ra ngoài nghênh đón quý khách."

"Y Nguyệt, hâm nóng một bình thanh mai tửu."

"Tiểu Nghê nhóm lò hương, bày bàn cờ."

...

Trên Bắc Lạc hồ.

Nước hồ xanh biếc dập dờn tỏa ra từng vòng sóng gợn.

Một chiếc thuyền gỗ trang trí cực kỳ xa hoa, đang cắt nước rẽ sóng, hướng về phía Hồ Tâm đảo tiến lên, trên thuyền, quốc sư thần sắc có vẻ lười biếng đứng ở đầu thuyền, hai tay giấu vào trong tay áo rộng thùng thình, ánh mắt hơi híp nhìn hình ảnh của hòn đảo đang thấp thoáng ẩn hiện trong sương mù mênh mông, râu trắng bị gió hồ thổi hơi hơi rung động.

Đứng bên cạnh hắn là Lục Trường Không cùng với La Nhạc.

Bỗng nhiên.

Sương mù bị lay động.

Một chiếc thuyền đơn độc lái ra tới, thân ảnh mặc áo trắng của Lữ Mộc Đối tay cầm gậy trúc, cô đơn ngồi ở đầu thuyền.

Trên thuyền gỗ, ánh mắt của Lục Trường Không cùng La Nhạc đột nhiên ngưng tụ.

Quốc sư thì khẽ vuốt râu trắng, cười cười: "Thiên Cơ gia, Lữ Mộc Đối..."

Trên cô thuyền, Lữ Mộc Đối nhìn thấy quốc sư, hơi có vẻ bất ngờ, sau đó đứng người lên, hướng về phía quốc sư cúi đầu, chấp đệ tử lễ.

Tất cả diễn ra trong im lặng, không hề có một lời nào được thốt ra.

Thuyền gỗ cùng thuyền cô độc từ từ giao nhau mà qua, đi về hai hướng khác nhau, theo một hành trình đã định sẵn.

Quốc sư thu hồi ánh mắt. Thuyền gỗ xuyên thẳng vào sương mù mờ mịt, không ngừng tiến tới.

Nhưng mà, vừa ra khỏi sương mù.

Liền thấy trên mặt hồ ở phía trước.

Xuất hiện thân ảnh của một hán tử, tóc dài tùy tiện buông xuống, tay cầm một thanh đao mổ heo, chân giẫm trên một cành cây khô đang nổi trên mặt nước, im lặng đứng đợi từ bao giờ.

Gương mặt trầm tĩnh, cương nghị, có tư thế một người giữ quan ải, vạn quân không thể thông qua.

Nhìn thấy thuyền gỗ.

Hán tử chậm rãi ngẩng đầu, thở ra một hơi, nói:

"Công tử có lệnh, không phải đệ tử Bạch Ngọc Kinh, không thể lên đảo."*






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch