Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 52: Quốc sư lên Hồ Tâm đảo, Chính khí đánh Linh khí.

Chương 52: Quốc sư lên Hồ Tâm đảo, Chính khí đánh Linh khí.




Dịch: Minh

Nhiếp Trường Khanh chân đạp trên cành cây nổi ngang mặt nước, khinh công kinh hãi thế tục.

Phải có khả năng khống chế vô cùng cao mới có thể làm được việc này, Tông sư bình thường chắc chắn không thể làm nổi.

Trên thuyền hoa.

Khuôn mặt Quốc sư hiền lành, râu tóc bạc trắng bay phất phơ theo gió.

Lục Trường Không nhíu mày, mặt La Nhạc lộ vẻ khó hiểu.

“Bạch Ngọc Kinh? Thế lực mà Phiên nhi tạo nên?”

Lục Trường Không đau khổ nói.

Lục Phiên từng nói với hắn rằng muốn thành lập một thế lực. Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như thế đã xuất hiện.

Lục Trường Không liếc mắt nhìn Quốc sư, rồi hô lớn:

“Vị này là Quốc sư Đại Chu triều, chúng ta muốn lên đảo, phiền ngươi báo một tiếng.”

Hắn là cha Lục Phiên, mà còn không được lên Hồ Tâm đảo này hay sao?

Nhiếp Trường Khanh nhìn Lục Trường Không, mắt khẽ chuyển.

Hắn hít một hơi thật sâu, lắc đầu.

“Không có lệnh của công tử thì ai cũng không được phép lên đảo.”

Lục Trường Không giật mình.

Trên hoa thuyền, quốc sư nở nụ cười, hắn vuốt chùm râu bạc, nheo mắt đầy tán thưởng nhìn Nhiếp Trường Khanh.

“Bình An có con mắt nhìn người rất tốt, người này rất quật cường.”

Quốc sư cười khẽ, nói.

Nhiếp Trường Khanh không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hai người.

“Từng là kẻ bị tông môn ruồng bỏ, Đạo tông thứ mười Vô Song đao...Nhiếp Trường Khanh.”

“Không ngờ, ngươi lại có thể dục hỏa trùng sinh, phát triển đến bước này..."

Quốc sư lười biếng, nhìn Nhiếp Trường Khanh cười nói.

“Đạo tông lão gia hỏa không có tình nghĩa, đẩy ngươi vào cùng đường mạt lộ. Trường Khanh, ngươi có hận hắn không?”

Quốc sư hỏi.

Trên mặt hồ, Nhiếp Trường Khanh vẫn dẫm cành cây, đẩy người, dòng nước hai bên không ngừng tách ra tiến về phía trước.

Hắn lắc đầu:

“Không hận.”

“Ta thuở nhỏ khổ cực, phụ mẫu mất sớm, phải đi ăn xin kiếm cơm sống, ngày nào cũng chịu đánh đập hành hạ, là tôn thượng cưu mang cứu ta khỏi bể khổ, dạy ta đao pháp, võ công, tại sao ta lại hận người?”

Quốc sư chắp tay đứng ở mũi thuyền, gió hồ thổi mạnh làm tung bay trường bào trên người hắn.

“Nhưng hắn đã làm phu thê ngươi xa lìa, thậm chí còn phái người truy sát ngươi...”

Nhiếp Trường Khanh lắc đầu:

“Ơn của Tôn thượng, việc của ta là phải trả, không hận chút nào, có điều...ngày mà Hàn Liên Tiếu tới giết ta, ơn huệ ta nợ người cũng đã trả xong rồi.”

“Người ta thiếu nợ ân tình bây giờ...là công tử.”

“Đợi tu vi của ta tăng lên, ta sẽ vung đao tiến vào Đạo tông, cứu thê tử, một nhà đoàn tụ.”

Tóc mai Nhiếp Trường Khanh bay trong gió, mắt lộ vẻ kiên định, nói.

Lời vừa dứt.

Nhiếp Trường Khanh đột nhiên đạp mạnh chân lên nhánh cây.

Nhánh cây chìm vào mặt nước, tạo thành một vòng xoáy trên mặt nước.

Thân thể Nhiếp Trường Khanh bay lên, đao mổ heo trôi nổi trước người.

Một sợi linh khí từ trong khí đan chui ra quấn lên thân đao.

“Thỉnh Quốc sư lui xuống.”

Tóc Nhiếp Trường Khanh bay tán loạn, nói.

Trên thuyền hoa.

Lục Trường Không nhíu mày, nhưng hắn cũng không tức giận mà chỉ đưa mắt nhìn quốc sư.

Tay La Nhạc đã siết chặt trường đao bên hông, trên người Nhiếp Trường Khanh phát ra khí tức khủng bố, khiến cho Nhất hưởng Tông sư như hắn mồ hôi chảy ròng ròng.

Quốc sư vẫn đứng nguyên, trường bào bay phần phật, ánh mắt thanh thúy nhìn Nhiếp Trường Khanh.

“Hiểu rõ đại nghĩa, ân oán rõ ràng, tấm lòng trong sạch, ngươi là một hạt giống tốt...Đáng tiếc, lại bị Bình An thu dưới trướng trước, nếu không lão hủ cũng muốn nhận ngươi làm đồ đệ, dạy dỗ ngươi thật tốt... “

“Nếu so với đứa bé Mạc Thiên Ngữ thì ngươi hơn ở sự khiêm tốn.”

Quốc sư thở dài.

Nhiếp Trường Khanh sắc mặt như thường.

“Công tử cứu ta thoát chết hai lần, mạng này là của công tử.”

“Quốc sư, đắc tội.”

Nhiếp Trường Không bay lên không.

Hay tay vung lên.

Đao mổ heo lập tức chém xuống.

Hư ảnh Vô hình đao xuất hiện, khí thế như chém tan sương mù trên mặt hồ thành muôn mảnh.

Nước hồ hai bên tách ra, sóng trắng đuổi nhau đập vào mạn thuyền.

Khuôn mặt Quốc sư vẫn lộ vẻ hiền lành, chắp tay thản nhiên đứng.

Mặt hắn vẫn không đổi sắc, coi đao khí đáng sợ dang ép đến chỉ như gió nhẹ.

Nhưng, trên hoa thuyền.

Lục Trường Không và La Nhạc lại cảm thấy áp lực cực lớn, nước hồ quanh thuyền như sôi trào lên, không ngừng quay cuồng.

Trên không trung sương mù tự động ngưng tụ, tạo thành một cơn lốc xoáy.

“Trông kìa trên khuỷu sông Kỳ,

Bờ tre mới mọc xanh rì thướt tha.

Có người quân tử tài ba,

Như lo cắt dũa để mà lập thân.

Dồi mài dốc chí siêng cần.

Xem người thận trọng thêm phần nghiêm trang.

Hiển vinh danh tiếng rỡ ràng,

Có vua văn nhã hiên ngang đây rồi.

Rốt cùng dân chẳng quên người.”

(Bài thơ Ký Ức của Khổng Tử, dịch bởi Tạ Quang Phát, nếu có vấn đề gì có thể liên hệ chúng tôi để gỡ xuống.)

Quanh hồ bỗng vang lên tiếng ngâm.

Quốc sư mặc áo bào rộng, chắp tay sau lưng, râu tóc trắng xoá tung bay.

Hạo nhiên chính khí tung hoành, tầm mắt thản nhiên nhìn Nhiếp Trường Khanh.

Ngự đao chém tới.

Cá trong hồ bơi tán loạn, đao khí xẻ đôi mặt hồ, tung hoành cả không gian, đúng là làm người ta có cảm giác sợ hãi.

Nhiếp Trường Khanh chợt nhớ tới lần hắn vung đao giết đám nho sinh.

Mà lần này, hắn lại vung đao trước mặt Quốc sư - Nho giáo Chư Tử.

Khi đao còn cách thuyền hoa tầm ba thước, bỗng ngừng lại.

Giữa trời đất, như chỉ còn tiếng ngâm tụng của Quốc sư, vô cùng trầm ấm, làm người ta có cảm giác được gột rửa tâm linh.

Quốc sư không có khí huyết mạnh mẽ như Tông sư, cũng không có linh khí tu vi quỷ thần khó lường...

Hắn đứng yên trên thuyền gỗ, thân thể mỏng manh, như tùy thời có thể bị gió thổi bay.

Hắn chỉ là người bình thường.

Nhưng đao của Nhiếp Trường Khanh lúc này lại không thể chém xuống.

Trời đất như tràn ngập nồng nặc hạo nhiên chính khí.

Sắc mặt Nhiếp Trường Khanh đỏ lên, tiếng thở dài của Quốc sư vang lên tai hắn như tiếng chuông nổ vang.

Ý niệm trên thân đao bỗng mất đi khống chế, rơi xuống.

Đao mổ heo rơi xuống hồ.

Trên thuyền gỗ.

Khuôn mặt Quốc sư hiền lành, chắp tay, vẫn ngâm khẽ.

Sương mù tràn tới, vốn là khí vô hình nhưng nhờ hòa lẫn với hạo nhiên khí lại trở nên hữu hình.

Giờ khắc này, không khí như bị áp súc đè chặt lên người Nhiếp Trường Khanh.

Nhiếp Trường Khanh có cảm giác như đang đối mặt với “Linh Áp Kỳ Bạn” của Lục Phiên vậy.

Nhiếp Trường Khanh bị nhấn chìm trong nước, toàn thân ướt đẫm, trong lòng nổi lên cảm xúc kính sợ.

Lục Trường Không và La Nhạc vạn phần kinh hãi.

“Đây chính là thực lực của Nho giáo Chư Tử.”

Không tốn chút sức đã trấn áp được Lục hưởng Tông sư.

Ở nơi xa.

Một người mặc xiêm y trắng như tuyết, váy dài ung bay.

Ngưng Chiêu ngồi trên thuyền nhỏ, tay mềm khẽ khua sào đẩy thuyền tới.

“Quý khách đăng môn, công tử sai nô tì tới đón tiếp.”

“Quốc sư, mời lên đảo.”

Ngưng Chiêu nói.

Trên thuyền gỗ.

Hạo nhiên khí khắp nơi tán đi, mây mù phân tán để lộ ra một khoảng trời xanh.

Quốc sư vuốt râu, cười phá lên.

“Trường Khanh ơi Trường Khanh, ngươi theo Bình An mau chóng tu luyện, Đạo tông lão gia hỏa kia sẽ không giảng đạo lý như lão phu đâu.”

Quốc sư nói.

Thuyền gỗ xuôi dòng, rẽ nước tiến lên.

Ngưng Chiêu đưa thuyền tới, kéo Nhiếp Trường Khanh lên, chầm chậm tiến tới Hồ Tâm đảo.

Sương khói mông lung dần tan đi.

Thuyền gỗ cập bờ.

Lục Trường Không nhanh chóng đỡ Quốc sư lên đảo rồi đưa mắt nhìn xung quanh.

Rừng hoa đào không còn nữa, thay vào đó là mười cây hoa cúc to lớn, Túy Trần các vẫn đó, có điều trông rực rỡ, đẹp đẽ hơn lúc trước nhiều.

Quốc sư run run rẩy rẩy, ánh mắt thâm thúy nhìn mười cây Triều Thiên Cúc, nụ cười trên mặt ngày càng đậm.

Ở trên lầu.

Lục Phiên ngồi trong xe lăn, một thân áo trắng vô cùng tiêu sái, mỉm cười nhìn xuống.

Mà trên sân thượng lầu hai.

Y Nguyệt đang đứng, cái cổ trắng nõn như ngọc hướng về phía trước, khuôn mặt mĩ miều, chăm chú hâm rượu mơ.

Nghê Ngọc và Nhiếp Song thì đứng trên sân thượng tò mò ngó xuống dưới.

Ánh mắt Lục Phiên và Quốc sư va chạm.

Lục Phiên ngồi trên xe lăn, áo trắng nhẹ bay, mặt mày như vẽ.

Khóe miệng của hắn nhếch lên.

“Đồ đệ của Lục Bình An đã vô lễ làm phiền Quốc sư.”

Lục Phiên chắp tay, nói.

Quốc sư vuốt râu nở miệng cười, trong đôi mắt lóe lên tinh mang.

Ầm ầm!

Theo tiếng cười Quốc sư vang lên.

Sương mù trên hồ nước đột nhiên lại hóa thành một luồng áp lực lớn như ngọn núi, như cả bầu trời đổ sụp xuống.

Nho giáo hạo nhiên chính khí.

Quốc sư nhìn Lục Phiên, vẻ mặt hiền lành ôn hòa, mở miệng nói:

“Trông kìa trên khuỷu sông Kỳ,

Bờ tre mới mọc xanh rì thướt tha.

Có người quân tử tài ba,

Như lo cắt dũa để mà lập thân.

Dồi mài dốc chí siêng cần.

Xem người thận trọng thêm phần nghiêm trang.

Hiển vinh danh tiếng rỡ ràng,

Có vua văn nhã hiên ngang đây rồi.

Rốt cùng dân chẳng quên người.”

(Người dịch: Tạ Quang Phát)

Theo lời ngâm tụng.

Hạo nhiên chính khí đầy trời bỗng hướng về phía Lục Phiên lao bắn đi như mũi tên.

Áp lực kinh khủng áp tới làm cho hô hấp Nhiếp Trường Khanh, Ngưng Chiêu như ngừng lại.

Trên lầu Bạch Ngọc Kinh.

Lục Phiên cười nhạt, đối mặt với đầy trời hạo nhiên chính khí vẫn coi như không có gì.

Hắn cầm lên một quân cờ đen.

Hạo nhiên khí vẫn đang trên đà ép tới, hắn bỗng tung quân cờ đen lên không trung.

Quân cờ lơ lửng trước mặt Lục Phiên.

Linh khí màu lam nhạt hiển hiện quấn quanh thân hắn.

Linh áp vô hình cũng ngưng tụ lại.

Bên cạnh Quốc sư, hai người Lục Trường Không, La Nhạc sắc mặt chợt đỏ lựng, linh áp khổng lồ này không ngừng đẩy bọn hắn lùi lại.

Vô cùng kinh hãi.

Xung quanh Quốc sư và Lục Phiên lúc này như hình thành hai vòng xoáy khí đối chọi lại với nhau.

Đám người Lục Trường Không, Nhiếp Trường Khanh chỉ biết ngây người kinh sợ, thán phục.

Đây chính là trận chiến...giữa hai loại khí!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch