Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 53: Giang hồ, miếu đường*, thiên hạ thì liên quan gì đến ta.

Chương 53: Giang hồ, miếu đường*, thiên hạ thì liên quan gì đến ta.




Dịch: Tiểu Du

(Miếu đường: Ngôi nhà thờ tổ tiên của vua — Nơi triều đình.)

Bên bờ Bắc Lạc hồ, đá xanh trải đều quanh bờ hồ.

Một cỗ xe lừa lúc lắc đi đến, xe lừa cũ nát, dường như được làm từ cây khô, ở trên xe lừa có một thanh niên mặc áo xanh đang bắt chéo hai chân, xách một cái cây đưa ra phía trước, trên đó treo một củ cà rốt.

Con lừa phì phò mũi, không ngừng chạy tới phía trước đuổi theo củ cà rốt.

Thanh niên ngồi nhàn nhã, thưởng thức phong cảnh Bắc Lạc hồ.

“Đúng là chỗ tốt, nếu có thể dưỡng lão ở chỗ này thì tốt quá."

“Nghe nói “Túy Trần các” ở Bắc Lạc thành có chút đặc sắc, tay nghề các cô nương khá tốt, không biết có thật hay không.”

Thanh niên một tay chống cằm, không ngừng rung đùi.

Trên mặt hiện lên vẻ mơ màng.

“Đáng tiếc… Túy Trần các bị Lục thiếu chủ thô bạo không nói đạo lý kia độc chiếm, Đại Chu lại thiếu đi một cực phẩm nhân gian a."

Thanh niên lắc đầu, trên mặt toát lên vẻ đáng tiếc.

Khẽ đổi hướng cà rốt, khống chế hướng đi của con lừa.

“Nói thật, ta thật ra không muốn tới tòa thành Bắc Lạc thành này… Quá tà dị.”

Trên mặt thanh niên có chút xoắn xuýt, nói một mình.

“Tuy nhiên, quốc sư khó có thể rời kinh, cho nên cái này lại là cơ hội ngàn năm có một…”

“Loại chuyện này vì sao lão lại tìm ta nhỉ? Tên mặt đơ rõ ràng thích hợp hơn ta a… Hắn mới là thiên hạ đệ nhất kiếm khách, ta chẳng qua chỉ là thằng chăn lừa.” Thanh niên giống như đang chứa một bụng oán khí.

Chỉ là, tới cũng đã tới, nhiệm vụ chỉ có thể tiếp tục thực hiện.

Đạp một phát vào mông con lừa.

Làm con lừa tăng tốc độ lên.

Xe lừa rách rưới, lúc lắc, giống như sắp vỡ nát không ngừng chạy dọc theo con đường đá xanh bên Bắc Lạc hồ.

Âm thanh con lừa thở hổn hển không ngừng quanh quẩn bên tai.

. . .

Lữ Mộc Đối tăng tốc ra khỏi thành.

Xe ngựa chạy nhanh trên bình nguyên bên ngoài Bắc Lạc thành.

Trong xe, Lữ Mộc Đối toàn thân áo trắng, khẽ vuốt đồng tiền đeo trên cổ, ánh mắt thâm thúy.

“Lục thiếu chủ nói… Là thật sao? “Thiên Địa khí lệnh” có thể mở ra di tích tiên duyên? Lão sư để cho ta tới Bắc Lạc, chẳng lẽ tính ra Bắc Lạc có tiên duyên?”

Lữ Mộc Đối dựa vào thành xe, thân thể có chút cô đơn.

Nhưng mà đôi mắt của hắn lại hết sức sáng ngời.

“Nếu như có tiên duyên thật, Lục thiếu chủ sẽ để yên cho ta như vậy? Hắn không sợ ta liên hợp với Chư Tử Bách Gia cướp đi cái bí cảnh tiên duyên này?”

Lữ Mộc Đối nheo mắt lại, tuy nhiên sau khi suy nghĩ một chút liền chán nản thở dài.

Hắn không có vốn liếng để liên hợp Chư Tử Bách Gia.

Cho dù hắn có được tin tức Lục Phiên cho hắn, cũng không cách nào cùng Chư Tử Bách Gia trao đổi ngang nhau.

Thiên Địa khí lệnh xuất hiện, không sớm thì muộn sẽ khiến cho thế gian để ý tới, huống hồ, tiên nhân đến thế gian, chưa hẳn chỉ có mỗi Lục thiếu chủ.

Lữ Mộc Đối không có tí vốn liếng nào, cho nên cách duy nhất là hợp tác cùng Lục Phiên, có khi còn kiếm được chén canh, nếu không… Cái gì cũng không đoạt được.

Huống hồ, trước khi rời đi, hắn đã thấy phu tử nho giáo xuất hiện, có lẽ… Lục thiếu chủ còn muốn liên hợp với nho giáo, có cái đùi nho giáo to như này, hắn nếu còn ngu ngốc liên hợp với thế lực Bách gia khác, thì chẳng khác nào thằng ngu.

Trong xe hết sức yên tĩnh, chỉ có bánh xe xoay tròn tốc độ cao phát ra tiếng động.

Hồi lâu sau.

Lữ Mộc Đối cầm Bích Thúy Trúc trượng gõ nhẹ thùng xe, nói với phu xe bên ngoài: “Trước không vội trở lại “Động Long quan”, đi một chuyến đến dãy Ngọa Long…”

“Vâng.”

Phu xe ở ngoài thùng xe khẽ trả lời, vung lên roi ngựa.

Xe ngựa lập tức tăng tốc.

. . .

Hồ Tâm đảo.

Bên trên đảo, bầu không khí có chút ngưng trệ.

Phu tử cười một tiếng, Lục Phiên đặt cờ.

Hai người va chạm, có thể xem như đối chiến cấp bậc chư tử.

Quốc sư nguyên bản chính là phu tử nho giáo, đã từng đi khắp Bách gia, ép thế lực Bách gia đến mức không giám ló đầu.

Hạo nhiên chính khí của hắn, cho dù là võ đạo Đại Tông Sư cũng phải bị trấn áp.

Hắn mặc dù chưa từng luyện võ, nhưng lại có lực áp bức cực mạnh.

Mà Lục Phiên đối mặt với hạo nhiên chính khí của quốc sư, vậy mà vẫn có thể trò chuyện vui vẻ, làm cho những người khác ở trên đảo hết sức kinh ngạc.

Lục Trường Không ánh mắt có chút phức tạp xen lẫn vui mừng nhìn Lục Phiên.

Hắn không nghĩ là tốc độ trưởng thành của Lục Phiên quá nhanh, bây giờ đã có thực lực chống lại phu tử.

Lục Trường Không cảm thụ linh khí đang chuyển động trong cơ thể, hít sâu một hơi.

Ánh mắt Nhiếp Trường Khanh cùng với Ngưng Chiêu hiện lên vẻ kích động.

Bọn hắn vẫn chưa từng biết được thực lực chân chính của Lục Phiên.

Mà bây giờ…

Bọn hắn cuối cùng cũng đã biết thực lực chân chính của công tử nhà mình.

Cấp bậc Chư Tử…

Có khả năng tranh phong cùng phu tử nho giáo, cũng tương đương thực lực đỉnh phong ở trong Bách Gia Chư Tử.

Lục Phiên từng nói, muốn để cho “Bạch Ngọc Kinh” áp đảo phía trên Chư Tử Bách Gia, bây giờ xem ra, cũng không phải chỉ là lời nói suông.

Gió, bỗng lặng im.

Áp bức bao phủ trong trời đất cũng theo đó mà tan biến.

Hạo nhiên chính khí tan đi, linh áp của Lục Phiên cũng tiêu tán mất.

“Ha ha ha, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao.”

Quốc sư cười cười.

“Trường Không a, ngươi sinh được một đứa con tốt.”

Lục Trường Không ở cạnh bên không ngừng cười cười, trong mắt không khỏi hiện lên chút đắc ý.

“Phu tử, mời.”

Lục Phiên cười cười: “Bình An biết quốc sư thích rượu ngon, cố ý cho người hâm nóng chút rượu mơ.”

Quốc sư phất áo chấp tay, cất bước đi tới.

“Bạch Ngọc Kinh…”

Tầm mắt quốc sư rơi vào trên tấm biển trước cửa, nhẹ giọng thốt lên cái tên này, sau đó cười một tiếng: “Tên rất hay.”

Quốc sư cảm thán trong lòng, Lục Phiên chiếm được tiên duyên, rõ ràng nhiều hơn nhiều so với thiên tử Vũ Văn Tú.

Nếu như nói, Vũ Văn Tú chẳng qua chỉ tập tễnh học theo Thiên Tứ giả.

Còn Lục Phiên kia, đã là một Thiên Tứ giả thật sự, khoảng cách của hai người… Có chút lớn.

Quốc sư bước lên bậc thang đá xanh.

Lục Trường Không cùng với La Nhạc cũng theo sau hắn.

Bỗng nhiên.

Thân thể quốc sư run lên, đứng sững tại chỗ, ánh mắt hắn bất tri bất giác bị thu hút bởi hai tấm biển dựng hai bên.

Mỗi một người khi vào Bạch Ngọc Kinh, đều sẽ không tự chủ được mà bị hấp dẫn bởi câu đối này, điểm này, Lục Phiên không có kinh ngạc.

Quốc sư nhìn chằm chằm hai câu đối đứng, nụ cười trên mặt biết mất, tràn đầy nghiêm túc.

Hắn nhìn thật lâu.

Khoảng nửa nén hương mới chậm rãi lấy lại tinh thần.

Ánh mắt quốc sư đục ngầu chứa một tia rung động.

“Câu đối này… Là do Bình An đề?”

Quốc sư thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói.

Quốc sư bình thản như gió nhẹ mây bay, không giống như phản ứng nặng nề của Nhiếp Trường Khanh cùng với Lữ Mộc Đối.

“Không phải, là ân sư đề.”

Lục Phiên nói, xe lăn tự động đổi hướng, hướng về phía trong lầu các Bạch Ngọc Kinh mà đi.

Hắn đoán quốc sư từ trên câu đối đã hiểu ra cái gì, thế nhưng, quốc sư không biểu hiện ra ngoài, hắn cũng không tiện hỏi.

Quốc sư nghe Lục Phiên trả lời, thân thể hơi cứng đờ, sau đó liền khôi phục như thường.

Mà trạng thái La Nhạc cùng với Lục Trường Không không có tốt như vậy.

Lục Trường Không còn tốt, dù sao có Linh khí làm cơ sở, bị chấn động lùi lại hai ba bước liền ổn định tâm thần.

La Nhạc thì thê thảm, hắn chỉ là nhất lưu quân nhân, nhẹ giọng đọc câu đối, liền bị chấn bay ra ngoài, quỳ một chân trên đất, ho ra máu.

Khắp mặt đều hiện lên vẻ sợ hãi.

Lục Trường Không không có vào lầu các Bạch Ngọc Kinh.

Hắn biết phu tử có việc cần bàn với Lục Phiên, cho nên hắn quay người đi dạo quanh đảo.

Hắn rất hứng thú với mười cây hoa cúc phấp phới trong ánh nắng kia.

Phu tử lên tầng hai lầu các.

Trên sân thượng, Y Nguyệt đã hoàn tất nấu rượu, đứng một bên.

Nghê Ngọc với Nhiếp Song trừng lớn mắt nhìn Lục Phiên cùng phu tử.

Dọn ra bàn cờ, hộp cờ trắng, hộp cờ đen, được bày ra hai bên.

Quốc sư ngồi xuống ghế, nhìn bàn cờ, khẽ vuốt râu.

Lục Phiên thì dựa vào xe lăn, hai người ngồi đối diện vào hai phía của bàn cờ.

Y Nguyệt đưa cho Lục Phiên với quốc sư mỗi người một phần rượu, rượu đã hâm nóng tản ra hơi nóng, mang theo mùi vị chua xót của mơ.

“Phu tử, đánh với ta một ván cờ?”

Lục Phiên cười nói.

Phu tử khẽ vuốt râu, híp mắt nhấm rượu, khuôn mặt tràn đầy thưởng thức.

Uống rượu, đánh cờ.

Ngày tháng như này, làm cho phu tử có chút hưởng thụ.

Trên bàn cờ, âm thanh thanh thúy “Cộc cộc” đặt quân liên tiếp vang lên.

Hai người một bên đánh cờ, một bên nhâm nhi rượu, một bên trò chuyện vui vẻ.

Mùi đàn hương thoang thoảng, làm tâm trí bình thản ổn định.

Ván cờ kết thúc.

Trên bàn cờ bày đầy quân cờ trắng đen, Lục Phiên có chút nuối tiếc cầm cờ đen bỏ vào trong hộp cờ.

“Kỳ nghệ phu tử thượng thừa, học sinh cam bái hạ phong.”

Lục Phiên cười khổ.

Hắn mặc dù có kỳ phổ 《 Dịch Thiên Thế 》, thế nhưng dù sao thì thời gian nghiên cứu cũng còn quá ngắn, đánh với kỳ thủ bậc quốc gia như phu tử vẫn còn kém quá xa.

Nghê Ngọc bên cạnh đã sớm trừng lớn mắt.

Không đúng lắm nha!

Kỳ nghệ của công tử… Làm sao trở nên mạnh như thế?

Quốc sư thì bưng chén rượu, ho khan một cái, thân thể đìu hiu, tạo nên cảm giác gần đất xa trời.

“Thế gian người có thể đánh cờ cùng lão phu, chỉ có hai ba người thôi, Bình An a, hôm nay gặp mặt, ngươi đã làm cho lão hủ phải lau mắt mà nhìn, không bao lâu nữa, kỳ nghệ của ngươi sẽ tiến rất xa, một tay che trời, lão hủ lúc đó chẳng phải là đối thủ của ngươi nữa.

Lục Phiên cũng cười cười.

Chén rượu trong tay quốc sư cũng đã nguội lạnh, Y Nguyệt muốn thêm rượu nóng bị quốc sư khoát tay cự tuyệt.

Đặt chén rượu xuống, hai tay quốc sư giấu vào trong tay áo rộng thùng thình, ánh mắt có chút thâm thúy nhìn Lục Phiên.

“Bình An a, lão hủ có ba nghi hoặc… Muốn ngươi giải đáp cho.”

“Nếu bây giờ không hỏi, chỉ sợ sau này không có cơ hội…”

Quốc sư nói, ngữ khí của lão có chút đìu hiu, tóc trắng xóa, nếp nhăn trên da lão giống như nhiều hơn.

Lông mày Lục Phiên nhảy lên, rũ tay xuống, vuốt lên tấm chăn lông dê mỏng đang phủ trên hai chân.

“Phu tử có gì nghi vấn?” Lục Phiên thản nhiên nói.

Quốc sư cười một tiếng, ánh mắt thâm thúy, nhìn đảo nhỏ xuyên qua lầu các.

Hắn như thấy được ba sợi khí lưu tán loạn bay trên đảo.

“Tạo thế lực, diệt thế gia, giết người Bách gia…Mục đích cuối cùng của ngươi là gì?”

“Bây giờ Đại Chu không ổn định, nguy cơ bốn phía, miếu đường, giang hồ, quần hùng cùng nổi lên.”

Quốc sư cả người ở trên ghế ho khan dữ dội.

“Bình An, ngươi đối với thiên hạ này, có ý định gì?”

Vấn đề này hỏi hết sức rõ ràng, mục đích cũng không che giấu.

Hắn dò xét chính là dã tâm của Lục Phiên, dã tâm của một vị Thiên Tứ giả.

Hô hấp của đám người Nhiếp Trường Khanh, Ngưng Chiêu, Y Nguyệt đều ngưng lại.

Lục Phiên chầm chậm ngẩn đầu, nhìn về phía quốc sư.

Ánh mắt cả hai va chạm trong không khí, lặng im không một tiếng động.

Mùi đàn hương thoang thoảng.

Ở giữa sân thượng lầu các, thanh âm ưu nhã của Lục Phiên, bỗng nhẹ vang lên.

“Ta xây dựng thế lực là vì dưỡng lão, diệt thế gia, giết đồ đệ Bách gia, là bởi vì bọn hắn trêu chọc ta.”

“Nếu không trêu chọc ta.”

“Giang hồ, miếu đường, thiên hạ ra sao, liên quan gì đến ta?”

“Dù sao, Lục Bình An ta tính tình khá tốt.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch