Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 67: Hoàn thành bí cảnh đầu tiên

Chương 67: Hoàn thành bí cảnh đầu tiên




Dịch: Tiểu Du

Nhìn nữ nhân đẹp mê người kia, tuy nàng không để ý gì đến hắn, thế nhưng ấn tượng về nàng đã khắc sâu vào trong lòng Mặc Củ.

Giống như tia sét trong bóng tối, xé rách bầu trời âm u.

Mặc Củ cầm quạt lông ôm ngực.

“Bọn họ là ai?”

Đạm Đài Huyền đang ngồi dưới đất chậm rãi đứng lên, trong mắt toàn tơ máu, thở mạnh nói.

“Tỳ nữ cùng với xa phu của Lục Bình An Bắc Lạc thành.”

Mặc Củ nói, tình báo của hắn rất coi trọng hai người này.

“Bọn hắn vì sao không có Thiên Địa khí lệnh mà vẫn có thể vào tiên cung?” Đạm Đài Huyền nhìn Tiên môn đóng kín, cất giọng khàn khàn.

“Có lẽ… Có quan hệ với thế lực phía sau họ, cũng có thể là do thân phận tu hành giả của bọn họ.”“

Ánh mắt Mặc Củ có chút thâm thúy, nói.

Thế lực phía sau bọn họ, có lẽ không thua gì Chư Tử Bách Gia, thậm chí, có khi… Mạnh hơn Bách gia!

Tuy nhiên, câu này Mặc Củ không dám nói.

Câu trả lời của Mặc Củ làm Đạm Đài Huyền nhíu mày, cười khổ một tiếng.

“Tu hành giả, tu hành giả… có thể tu thành tiên hay sao?”

“Mặc Củ, có mười hai người đã vào Tiên môn, ngươi cho người theo dõi kĩ, nếu có người thoát khỏi Tiên cung thì tra hỏi bên trong tiên cung có tiên duyên hay không, mặt khác, phái người thu thập Thiên Địa khí lệnh… Đồng thời chiêu nạp, bồi dưỡng võ nhân trung thành để vào tiên cung.”

“Mỗi lần tiên cung mở ra, Thiên Địa khí lệnh sẽ bị phân tán khắp nơi, chuyện này có nghĩa là Tiên cung này không chỉ vào một lần… Có lẽ, nơi này sẽ trở thành địa phương bồi dưỡng tu hành giả của nhiều thế lực."

“Thế cục thiên hạ đã thay đổi, trước kia, võ nhân Đại Tông Sư là át chủ bài, còn bây giờ… Tu hành giả lấy một người chống lại vạn người sẽ trở thành át chủ bài chân chính của người có quyền có thế."

Đạm Đài Huyền mở mắt ra, trong mắt tràn đầy tơ máu.

Quạt lông Mặc Củ khẽ vẩy, không nghĩ được sau khi Đạm Đài Huyền gặp đả kích như vậy, không chỉ không suy sụp tinh thần, ngược lại còn ngộ ra rất nhiều điều.

Nghĩ đến chuyện này, Mặc Củ khẽ cười một tiếng, trong lòng có chút vui mừng, mưu sĩ nào không muốn chủ mình mạnh hơn?

“Vâng.” Mặc Củ chắp tay.

Sau đó, Đạm Đài Huyền liền quay người đi, áo choàng sau lưng tung bay.

. . .

Bên trong Tiên cung.

Một trận chiến đấu nổ ra.

Tấm khiên do thợ rèn Mặc gia chế tạo trong tay Hạng Thiếu Vân bị lõm xuống, bị đánh bay đi.

Trong miệng hắn phun ra một ngụm máu.

Vốn muốn dùng linh khí tản ra sau khi giết bọn Quỷ quái thống lĩnh để đánh bại đạo nhân khô gầy này.

Thế nhưng, đạo nhân này giống như biết được ý nghĩ của hắn, đã hấp thu toàn bộ bọn Quỷ quái thống lĩnh trong phòng, lực lượng tăng mạnh.

Thế là Hạng Thiếu Vân bị hành hung.

Chịu đánh đập hành hạ xuyên qua lớp giáp dày.

Hạng Thiếu Vân chưa bao giờ phải chật vật như vậy, chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy.

Đạo nhân khô gầy này tạo ra cảm giác áp bức quá mạnh.

Khẽ lật bàn tay, vỗ một cái, Hạng Thiếu Vân liền bị đánh bay đi, không thể nào đến gần được.

So với cách sử dụng linh khí của đạo nhân khô gầy, thì Hạng Thiếu Vân chỉ biết dùng linh khí tăng lên khí huyết, quá đơn giản.

Đạo nhân khô gầy sử dụng linh khí, có thể hóa linh khí thành chưởng, cũng có thể hóa linh khí thành áp lực.

Các loại thủ đoạn, đánh cho Hạng Thiếu Vân tuyệt vọng.

Hắn chưa bao giờ bất lực như vậy.

Hắn tự xưng là thiên tài, sáu tuổi đã có thể đánh bại Tông Sư, cho nên hắn chưa bao giờ để võ nhân trong thiên hạ vào mắt.

Hắn cao ngạo, hắn tự phụ.

Là võ tướng mạnh nhất Tây Quận, cũng là vô địch bá vương.

Nhưng mà, đối mặt với tu hành giả chân chính, hắn lại chật vật không chịu nổi như thế.

Lý Tam Tư cầm kiếm gỗ, áo trắng bị máu nhộm thành đỏ thắm, hắn dựa người vào vách đá, mỗi lần hít thở đều truyền đến đến cảm giác kịch liệt đau đớn.

“Tu hành giả, tu hành giả…”

““Thế giới này, sắp bị thay đổi rồi.”

Lý Tam Tư lẩm bẩm.

Sắc mặt Mặc Thủ Quy cùng với Khổng Nam Phi trắng bệch, bọn hắn đã không còn sức tái chiến.

Bọn hắn là võ nhân Tông Sư, nhưng mà, cũng là người, cũng cảm thấy mệt.

Hạng Thiếu Vân lúc này giống như là quái vật, bị đánh bay mấy chục lần, lại bò dậy, không biết mệt mỏi mà vung đại phủ.

Cho dù Mặc Thủ Quy cũng không thể không thừa nhận, Hạng Thiếu Vân đích thật rất mạnh.

Đáng tiếc…

Nhân vật bực này, hôm nay… lại sắp bỏ mạng trong Tiên cung này.

Phốc phốc!

Hạng Thiếu Vân ho ra máu, lùi lại mấy bước, ưỡn người lên, sống lưng thẳng tắp, một tay cầm đại phủ rũ xuống.

Hắn rống to, lôi đại phủ đi, đại phủ ma sát cùng mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.

Đạo nhân khô gầy Khương Siêu trôi nổi trên không trung, đôi mắt xanh biếc khẽ liếc.

Sau một khắc, bàn tay khẽ nhấc lên, linh áp vô hình hóa thành một chưởng mờ ảo đánh lên lồng ngực Hạng Thiếu Vân.

Ngực Hạng Thiếu Vân bị đập trúng, da thịt lõm xuống, xương cốt đứt gãy, khiến cho máu với mồ hôi bám trên ngực bị chấn động, giống như ngôi sao trong trời đêm bị đánh nát bấy.

Thân thể Hạng Thiếu Vân lui lại, bàn chân ma sát trên mặt đất.

Bỗng dưng.

Có một đen một trắng hai cỗ cuồng phong sượt qua gò má đối phương, cắt đứt nửa sợi tóc của đối phương.

Ánh mắt Hạng Thiếu Vân bỗng nhiên co lại, nhìn chăm chú.

Chỉ thấy, một thanh đao mổ heo đen kịt vùng với một thanh trường kiếm mỏng như cánh ve.

Hai món vũ khí từ bên ngoài bay tới, giống như sao băng trong đêm đen, tạo nên vầng sáng hẹp dài!

Ông…

Đạo nhân khô gầy đang trôi nổi khẽ lật bàn tay, tản ra linh áp.

Đao mổ heo cùng với Thiền Dực kiếm chỉ có thể tới gần cách mặt hắn ba tấc, liền bị lực lượng vô hình đóng băng lại trên không trung.

Từ bên ngoài, hai bóng trắng đạp hư không lướt đến.

Hạng Thiếu Vân thở hổn hển.

Bóng trắng lướt qua hai bên hắn.

Đôi mắt Lý Tam Tư lóe sáng, nhìn chằm chằm hai người vừa xuất hiện kia.

Con ngươi Mặc Thủ Quy co lại.

“Bọn họ là ai?”

Bờ môi Khổng Nam Phi khô nứt nhưng ánh mắt lại sáng quắt như vì sao trong đêm tối.

Lục thiếu chủ quả nhiên vẫn nhúng tay vào cái tiên duyên này!

“Phu tử ngày hôm trước đi đến Bắc Lạc, sau đó về kinh, biết được chuyện xuất hiện bí cảnh ở dãy Ngọa Long, liền phái ta đi, trước khi đi, đã từng khen ngợi… Trời mưa giữa hồ uống rượu nóng, linh khí mông lung tay hạ cờ.”

Biểu hiện của Khổng Nam Phi khiến Lý Tam Tư cùng với Mặc Thủ Quy không nhịn được liếc mắt.

“Cúi đầu cười quần hùng thiên hạ, Lục Bình An trong Bắc Lạc thành.” Khổng Nam Phi chậm rãi nói, sau đó hít sâu một hơi, có thể được phu tử khen ngợi như vậy, rất hiếm thấy trên đời.

“Hai người này, chính là tỳ nữ cùng với xa phu của Lục Bình An."

Khổng Nam Phi nói.

“Cũng có thể nói là… đồ đệ của Lục Bình An Bạch Ngọc Kinh.”

Lý Tam Tư cùng với Mặc Thủ Quy bỗng hít một hơi thật sâu, tầm thần rung động.

“Tỳ nữ cùng với xa phu?”

Nhân vật bậc này, lại có thân phận như vậy!

. . .

Nhiếp Trường Khanh vận chuyển 《 Đạo Tông Vận Linh Quyết 》, Ngưng Chiêu vận chuyển 《 Địa Tàng kinh 》.

Linh khí từ Khí Đan trong cơ thể tuôn ra, quấn quanh thân thể, hình thành linh áp.

Bọn hắn nhìn chằm chằm đạo nhân khô gầy.

Linh áp của tu hành giả không ngừng va chạm trong không khí.

Nhiếp Trường Khanh đưa tay lên, thi triển ngự đao thuật, đao mổ heo bay trên không chém về phía đạo nhân khô gầy.

Thiền Dực kiếm bay về, Ngưng Chiêu cầm kiếm, vươn mình giết tới.

Váy trắng tung bay, trường kiếm được bao bọc bởi linh khí, kiếm khí dâng lên.

Phía xa, Hạng Thiếu Vân nhìn chằm chằm hai người.

Con ngươi co lại.

Hắn quan sát chiến đấu, phát hiện Nhiếp Trường Khanh cùng với Ngưng Chiêu không bị ảnh hưởng bởi linh áp của đạo nhân khô gầy.

Đánh nhau với đạo nhân khô gầy, chiêu qua chiêu lại.

Trên thực tế, thực lực Nhiếp Trường Khanh cùng với Ngưng Chiêu chỉ bằng với Hạng Thiếu Vân, nhưng… Bởi vì linh áp, khiến cho Hạng Thiếu Vân hắn không thể phản kháng được.

“Linh khí tạo thành áp bách… Chính là khác nhau giữa võ nhân bình thường với tu hành giả sao?!”

Hạng Thiếu Vân giật mình, hiểu ra.

Hắn điều động năm sợi linh khí trong khí đan, khó khăn vận chuyển ra bên ngoài cơ thể tạo thành linh áp.

Cái này, chính là linh áp.

Khác biệt giữa tu hành giả với võ nhân bình thường!

Nếu Ngưng Chiêu có thể tự ngộ ra linh áp, Hạng Thiếu Vân thiên phú không yếu, sau khi quan sát chiến đấu cũng đã ngưng tụ được linh áp.

Trong lòng hắn mừng như điên, đã lâu rồi không có niềm vui đột phá như thế này.

Hắn cầm đại phủ lên, bước ra một bước, linh áp bao quanh thân, quả nhiên, áp bách của đạo nhân khô gầy đối với hắn liền yếu đi vài phần, mặc dù không thể bài trừ hoàn toàn, bởi vì linh áp hắn còn yếu.

Thế nhưng… Cũng không phải là không thể chiến đấu như lúc trước!

Có Hạng Thiếu Vân gia nhập chiến đấu, khiến cho áp lực của đạo nhân khô gầy càng lúc càng lớn.

So với Ngự Đao thuật của Nhiếp Trường Khanh, cả người Ngưng Chiêu nhẹ như chim yến.

Sau khi Hạng Thiếu Vân xông lên, liền bị đạo nhân khô gầy đánh đập, nhưng mà, càng đánh hắn ngược lại càng hưng phấn.

Bởi vì… Hắn cảm giác được lực lượng của đạo nhân khô gầy đang suy yếu!

Ánh mắt hắn lóe sáng.

Cuối cùng…

Nhiếp Trường Khanh ngự đao, áo bào trắng tung bay, cách không chém một đao trúng cổ của đạo nhân khô gầy, đao chém sâu hai thốn vào trong thịt.

Ngưng Chiêu váy trắng bồng bềnh, cầm kiếm xoay tròn, mũi kiếm xuyên qua từng hạt bụi trong không khí, đâm vào lồng ngực đạo nhân khô gầy, đem hắn ghim lại trên vách đá.

Hạng Thiếu Vân rống to, hai tay cầm đại phủ, nhảy lên cao.

Đột nhiên.

Đạo nhân khô gầy đang bị ghim trên vách đá há mồm, phát ra tiếng gầm thét, đánh vào linh hồn của bọn hắn.

“Ta Khương Siêu, thề dùng thân thể bảo vệ vinh quang đại đế!”

Đôi mắt đạo nhân khô gầy phát ra ánh sáng xanh.

Sau một khắc, thân thể phồng lên, tự bạo!

Kình khí kinh khủng làm tất cả mọi người trong phòng đều bị thương.

Trăm sợi linh khí dày đặc tạo thành gió lốc, quanh quẩn trong phòng.

Thân hình Hạng Thiếu Vân nhảy lên, bị linh khí trùng kích, khiến cho máu thịt trước ngực nát tươm, nện trên mặt đất, bay ra thật xa, trong miệng không ngừng ho ra máu.

Nhiếp Trường Khanh nắm chặt đao mổ heo trong tay, khóe miệng tràn máu, mặt Ngưng Chiêu trắng bệch lui lại hai bước, gan bàn tay cầm kiếm rướm máu.

Cảm thụ được linh khí bao phủ trong phòng.

Hai người đều biết, cái này chính là tiên duyên, cho nên, lập tức ngồi xếp bằng.

Vận chuyển công pháp, hấp thu linh khí vào khí đan.

Hạng Thiếu Vân đứng lên, cũng bắt đầu hấp thu linh khí trong không khí vào đan điền.

Đạo nhân khô gầy chính là tiên duyên lớn nhất trong Tiên cung này, sau khi ngã xuống, linh khí tản ra so với Quỷ quái, thậm chí là Quỷ quái thống lĩnh đều nồng đậm hơn rất nhiều, cũng dễ luyện hóa hơn.

Mấy người Lý Tam Tư cũng ổn định thương thế sau khi đạo nhân khô gầy tự bạo, vẻ mặt kích động, cũng ngồi xếp bằng hấp thu linh khí.

. . .

Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.

Đôi mắt Lục Phiên nảy lên, nhìn chằm chằm bàn cờ, trước mắt hiện ra cảnh đạo nhân khô gầy Khương Siêu không cam lòng mà tự bạo, thở dài một hơi.

Đây là Boss hắn tạo ra cho bí cảnh đầu tiên, hắn đã dốc tình cảm và thể xác để làm ra.

Đáng tiếc, số mệnh Khương Siêu từ đầu đã được quyết định, không ngừng tự bạo, không ngừng luân hồi.

Bí cảnh đầu tiên, đã thông qua.

Ngay lúc Khương Siêu tự bạo.

Trước mắt Lục Phiên, bỗng nhiên hiện ra thông báo của hệ thống.

“Chúc mừng kí chủ xây dựng bí cảnh “Tiên cung dãy Ngọa Long”, cũng hoàn thành dẫn dắt thế nhân…”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch