Đế kinh Đại Chu triều được bảo vệ bởi lục đại hộ thành.
Lần lượt là Bắc Lạc, Túy Long, Thông An, Bình Nam, Nguyên Xích, Vọng Thiên.
Sáu thành trì này là sáu tầng phòng hộ kiên cố nhất của Đế Kinh Đại Chu triều.
Chỉ cần sáu thành trì này không bị thất thủ, Đế Kinh sẽ không phải chịu bất cứ uy hiếp nào, hoàng đế bên trong Đế Kinh có thể kê cao gối mà ngủ.
Túy Long thành.
Một trong sáu thành trên.
Thành chủ là Giang Li, một đời võ tướng trung thành tuyệt đối, từng là tùy tùng của tiên hoàng, chinh phạt Tây Nhung, đánh lui Quỷ Phượng, uy chấn ngũ hồ, khiến cho binh mã ngũ hồ phải lùi ra xa khỏi biên giới Đại Chu, không dám vượt quá giới hạn.
Đại Chu ở thời kì đó cực kì thịnh vượng.
Ngoài võ tướng Giang Li, bên trong còn có quốc sư Khổng Tu, khiến cho ngũ hồ không dám cử động.
Mà sau khi tiên hoàng đột ngột chết, Đại Chu bị nội loạn, võ lâm tranh bá, Chư Tử Bách Gia tranh phong, toàn bộ thiên hạ loạn thành một đống bùi nhùi.
《 Cửu Hoàng biến 》: Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, vạn vật biến hóa đều có quy luật, kẻ yếu có thể thành mạnh, gà con cũng có thể hóa phượng hoàng.
Bạch Thanh Điểu: "???”
Tiên duyên này vậy là xong?
Đây là tiên duyên làm gà con hóa phượng hoàng, quan hệ gì đến nàng?
Nàng tiếp tục đọc, phát hiện 《 Cửu Hoàng biến 》 có thể để cho nàng bồi dưỡng ra được chín con Phượng Hoàng, đồng thời có thể ràng buộc tâm thần, còn có thể bồi dưỡng bằng linh khí của bản thân.
Bạch Thanh Điểu dở khóc dở cười, đây là làm cho nàng từ nữ nhân nuôi gà biến thành nữ nhân nuôi phượng a.
Bạch Thanh Điểu tâm thần khẽ động, nàng dựa theo miêu tả trong công pháp, đem sợi linh khí tiên nhân ban tặng dẫn dắt ra, rót vào cơ thể gà con bị nàng nắm trong tay.
Gà con lập tức thẳng cánh ra, chân duỗi thẳng tắp, phát ra một tiếng gáy thoải mái dễ chịu.
Sau đó, ánh mắt gà con giống như có linh trí, linh hoạt hơn nhiều.
Cái ánh mắt dễ thương kia, làm trái tim Bạch Thanh Điểu tan ra.
Rõ ràng là gà con sau khi được linh khí bồi bổ đã không giống bình thường.
“Không được, ngươi đã là một con gà con có linh trí, không thể nuôi ngươi lớn để làm canh gà, để ta cho ngươi một cái tên, nếu vậy thì… Gọi ngươi là Tiểu Phượng Nhất đi, tiên pháp có thể bồi dưỡng chín con gà con, sau này huynh đệ tỉ muội của ngươi sẽ lần lượt gọi là Tiểu Phượng Nhị, Tiểu Phượng Tam…”
Tiểu Phượng Nhất khẽ chuyển ánh mắt, trên mặt hiện lên nét không muốn.
Bên ngoài viện truyền đến tiếng bước chân xột xoạt.
Vang lên âm thanh hàng rào gỗ bị đẩy ra.
“Thanh Điểu a.”
Âm thanh khàn khàn truyền đến, Bạch Thanh Điểu vội đem Tiểu Phượng Nhất nhét vào khe áo.
Tiểu Phượng Nhất cố chui đầu ra, miệng phát ra âm thanh phản đối việc này.
“Bà bà!”
Bạch Thanh Điểu cười lên một tiếng.
Bên ngoài viện, lão ẩu còng lưng, tóc trắng xóa, ôm rổ cầm đèn nến đi tới.
“Thanh Điểu a, ngày mai Giang thúc của ngươi sẽ tới, ngươi nấu một nồi canh gà, hắn rất thích canh gà ngươi nấu.” Bà bà cầm ánh nến, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện lên nét thương yêu.
Bạch Thanh Điểu nghe vậy, lập tức vui mừng.
“Giang thúc sắp tới rồi sao? Tốt quá, mai con sẽ dậy sớm giết gà, nấu một canh thật ngon.”
Bạch Thanh Điểu vui vẻ từ trong tâm.
Tiểu Phượng Nhất bị nhét vào trong ngực áo cảm nhận được một cỗ sát khí, rụt cổ lại, sự phản kháng cũng tan thành mây khói.
Bà bà đi.
Bạch Thanh Điểu cũng không nghiên cứu 《 Cửu Hoàng biến 》 nữa, hào hứng trở về phòng ngủ, thậm chí còn lấy ra quần áo đẹp đẽ cùng với son phấn, chuẩn bị sáng sớm mai ăn mặt thật tốt.
Bà bà đi khỏi viện nhỏ, khẽ tắt đèn nến trong tay.
Tấm lưng đang còng xuống ưỡn thẳng lên, mái tóc trắng xóa cũng đen lại, hóa thành một nữ nhân dáng người yểu điệu.
Xa xa.
Dưới ánh trăng, một người toàn thân bọc trong khôi giáp chắp tay sau lưng đứng lặng yên.
“Đại nhân, đã nói với Thanh Điểu rồi.”
Nữ nhân cung kính nói với người này, trong mắt ánh lên sự cuồng nhiệt và ái mộ.
Nam nhân này không phải ai khác, chính là thành chủ Túy Long thành, Đại Tông Sư Giang Li.
“Tối nay sẽ giết người, trở về vị trí của mình đi.”
Giang li thản nhiên nói.
“Vâng.”
Nữ nhân cúi đầu, vẻ ái mộ trong mắt tan đi, thân thể yểu điệu bỗng đạp mạnh một cái, biến mất trong bóng đêm.
Sau khi nữ nhân kia biến mất, Giang Li mới chậm rãi quay đầu.
Khuôn mặt cứng đờ trong khôi giáp bỗng hiện lên một nụ cười.
. . .
Đế Kinh.
Tầng hai thư các.
Khổng Nam Phi chậm rãi tỉnh lại.
Xa xa, quốc sư ngồi trên xích đu, đưa qua đưa lại, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm thúy.
Mạc Thiên Ngữ vừa ngồi uống rượu vừa đọc lấy những quyền thư tịch, từ khi hắn gặp được đám người ở Bắc Lạc thành, Khổng Nam Phi phát hiện tính tình của sư huynh mình có thay đổi, vẻ phóng đãng không bị ràng buộc đã biến mất, thay vào đó là sự chăm chỉ hiếu học.
Ngoại trừ tật xấu thích xem bói vẫn như cũ không thay đổi, nhìn chung thì đã trở nên tốt hơn nhiều rồi.
Khổng Nam Phi nhẹ ho khan một tiếng, phá vỡ sự yên lặng trong thư các.
“Phu tử…”
Quốc sư nghiên đầu, nhìn lại Khổng Nam Phi.
“Nghiên cứu tiên duyên ở dãy Ngọa Long xong chưa?”
Khổng Nam Phi lắc đầu, hắn đứng lên, nho sam rũ xuống, ánh mắt như đuốc, nói: “Phu tử… Đệ tử vừa mới thần du thiên ngoại, được Tiên Nhân thu nạp vào nơi thành tiên, gặp được tiên nhân.”
Lời nói vừa ra.
Bầu không khí trong thư các như đông lại.
Đôi mắt tang thương của quốc sư bỗng lóe sáng.
Cánh tay Mạc Thiên Ngữ cầm thẻ tre cũng cứng lại.
. . .
Nam quận.
Nam Giang thành, kho củi Đường phủ.
Trong bóng tối.
Đường Nhất Mặc mở mắt ra, mặt mũi sưng vù khẽ ho khan một tiếng.
Hắn chật vật ngồi dậy, suy nghĩ.
Trong đầu hắn có kinh văn nhảy lên.
Ánh sáng màu máu lóe lên trong mắt hắn.
Hắn nhớ tới lời nói của tiên nhân trong mộng lúc nãy, mấp máy môi, đôi mắt ánh lên nét kiên định.
“《 Bát Mạch Độn Giáp Ma Công 》, xả thân thành ma, bảo hộ người ngươi muốn.”
“Người cũng có kỳ kinh bát mạch, mỗi khi xông qua được một mạch, hiến tế sinh cơ, đến khi bát mạch đã mở, có thể phá núi mở sông.
Giọng nói nỉ non nhàng quanh quẩn kho củi.
Trong bóng tối, đôi mắt Đường Nhất Mặc âm u đầy tử khí lại sáng chói.
. . .
Không gian trong Truyền Đạo đài.
Lục Phiên im lặng trôi nổi, hắn đang suy nghĩ.
Ban đầu hắn nghĩ là phải tiếp tục xây thêm bí cảnh, tuy nhiên sau khi suy nghĩ một chút, bí cảnh dãy Ngọa Long vừa mở ra, cần để cho thế nhân thích ứng.
Bất cứ chuyện gì cũng không được nóng vội.
Vì vậy, hắn cần phải trì hoãn một chút.
Cho nên, hắn từ bỏ việc xây dựng bí cảnh, lui ra khỏi Truyền Đạo đài, nhẹ phu ra một ngụm trọc khí, nhắm mắt lại, đi ngủ.
Theo thực lực tăng lên, trong tương lai, ngủ một giấc ngon lành sẽ trở thành điều xa xỉ.
Thế nhưng, hắn vừa mới nhắm mắt không được bao lâu.
Liền chậm rãi mở mắt ra, trong bóng tối, Lục Phiên thở ra một hơi.
. . .
Dưới thành Bắc Lạc.
Xe ngựa chậm rãi đi tới, tiếng võ ngựa vang vọng trong đêm tối.
Trên cổng thành, Lục Trường Không nhíu mày.
La Nhạc ở sau lưng hắn, đôi mắt ánh lên vài phần ngưng trọng, “Đại nhân, có mở cửa thành hay không?”
“Mặc gia Cự Tử tự mình đến Bắc Lạc thành, tất nhiên không có ý tốt gì… Thuộc hạ cảm thấy, lần này không nên mở cửa.”
Lục Trường Không cau mày, thở dài: “Tối nay đã biết trước là sẽ không yên ổn rồi, mở cửa thành đi, người đến không chỉ có Mặc gia đâu.”
La Nhạc lập tức kinh hãi, “Không chỉ Mặc gia?"
Lục Trường Không đứng yên trên tường thành, “Phiên nhi làm chim sẻ nấp sau màn kịch bọ ngựa bắt ve, cuối cùng vẫn làm Mặc gia chú ý.”
“Đồ đệ Mặc gia nhiều du hiệp thích khách, mà Mặc gia liên hợp cùng Âm Dương gia, sâu không lường được, nếu là âm thầm ra tay, khó lòng phòng bị, ngươi phái La Thành suất lĩnh ngàn người bảo vệ Lục phủ, bảo vệ Phiên nhi cho cẩn thận, chúng ta để bọn họ vào thành, để bọn hắn lộ rõ hoàn toàn trong tầm mắt chúng ta đi, an bài trọng binh trông coi, như thế thì chúng ta cũng yên tâm phần nào.”
Lục Trường Không nói.
“Vâng.”
La Nhạc hít sâu một hơi, nhận lệnh rời đi.
La Thành tuân lệnh, dẫn ngàn người đi Lục phủ, trong đêm tối, đem Lục phủ bảo vệ đến nỗi con kiến cũng chui không lọt.
Còn Lục Trường Không thì xuống khỏi cổng thành.
Chốt cửa cửa thành bị kéo ra, âm thanh nặng nề vang lên, cổng thành Bắc Lạc thành mở lớn.
Trước cửa thành có một chiếc xe ngựa cũ kỹ đứng dưới ánh trăng, bên cạnh xe ngựa còn có mấy đồ đệ Mặc gia đầu đội mũ rộng vành, cưỡi ngựa bảo hộ.
Lục Trường Không mang theo võ tướng ra khỏi cổng thành.
Xa phu là một lão tẩu, xốc lên vải mành.
Mặc Bắc Khách run rẩy đi ra từ trong xe ngựa, nhìn Lục Trường Không khí vũ hiên ngang ở xa xa, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện lên một nụ cười.