Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 76: Hiệp dùng võ phạm cấm.

Chương 76: Hiệp dùng võ phạm cấm.




Dịch: Mèo Rừng

Đêm về khuya.

Đại Chu triều, Đế Kinh.

Ánh đèn lửa bên trong Tử Kim cung vẫn suy yếu như cũ.

Vũ Văn Tú mặc lấy một bộ áo bào Kim Long tương đối rộng rãi, dưới ánh đèn lửa yếu ớt ấy, lật xem từng cái tấu chương mà những đại thần đã trình lên.

Lão thái giám đứng ở phía bên ngoài cửa, cầm phất trần mà đứng cung kính ở đấy, thỉnh thoáng nhìn vào bên trong cung.

Chứng kiến được Vũ Văn Tú rất siêng năng mà nắm quyền, trên khuôn mặt trắng noãn của lão thái giám bèn nở ra nụ cười vui mừng.

Một lát sau, Vũ Văn Tú đặt bàn tay của mình lên trên tấu chương, rồi liếc mắt nhìn xung quanh đại điện rộng lớn nhưng lại tịch liêu này, không biết vì sao mà hắn lại cảm thấy có một loại vắng vẻ bao trùm toàn thân của mình.

Hắn rời khỏi long ỷ, chắp tay lại, khoác trường bào sải bước đi tới cửa vào.

Lão thái giám vội vàng đuổi theo, khom người nói: “Bệ hạ…”

Vũ Văn Tú lại không quan tâm tới lão thái giám, thay vào đó là nhìn vào bóng đêm lờ mờ kia, tâm tư sầu lo.

“Tiên duyên xuất hiện ở dãy Ngọa Long, tiên duyên vừa xuất hiện, thiên hạ lại xuất hiện thêm biến cố, mà biến cố càng nhiều, lại càng nhiều mối nguy hiểm hơn đối với Đại Chu ta.”

Vũ Văn Tú nỉ non, tự mình độc thoại.

Lão thái giám đang quỳ rối xuống mặt đất, chợt thân thể của hắn khẽ lay động.

“Đến cùng thì phụ hoàng chết như thế nào?”

“Rõ ràng Đại Chu ta đã có một thời cực thịnh, ép tới nỗi ngũ hồ không dám thở mạnh, còn hiện tại, tình báo ở bên trong tấu chương đều bảo ngũ hồ phạm vào biên giới Đại Chu ta, bách tính ở biên giới đều đau khổ tai ương…”

Bờ môi mỏng manh của Vũ Văn Tú nhếch lên, hắn siết chặt nắm đấm lại.

“Tất cả là bởi vì Bách Gia Chư Tử, nếu không phải tại những thế lực này, dù cho phụ hoàng có qua đời, Đại Chu cũng không thể nào loạn thành như vậy được, cũng là tại vì Bạch gia đã thuyết phục rất nhiều Thái thú, khiến cho Đại Chu ta lâm vào nội loạn, làm cho người Hồ có cơ hội lợi dụng được…”

Lão thái giám quỳ trên mặt đất, không dám thở mạnh.

“Mặc gia chư hiệp, lấy hiệp làm tên, chuyện thiên hạ nổi loạn…Mới là ghê tởm nhất.”

“Không biết ngày nào mới có thể trục xuất Bách gia.”

. . .

Bắc Lạc thành.

Bên dưới tường thành, ánh trăng thanh lãnh.

Trên khuôn mặt của Lục Trường Không có mang theo nụ mỉm, còn những binh lính cùng võ tướng ở đằng sau Bắc Lạc thành đều trở nên căng thẳng.

“Cự Tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Lục Trường Không chắp tay.

Mặc Bắc Khánh rời khỏi Tây quận, tin tức này đã truyền ra lâu rồi.

Việc Mặc Bắc Khách và Thái thú Bắc quận Đạm Đài Huyền đã từng tiếp xúc với nhau, không tài nào có thể lừa gạt được tình báo của mọi người.

Tây quận bá vương Hạng Thiếu Vân bị bỏ qua.

Đối với vụ này, Lục Trường Không cũng không suy nghĩ gì nữa cả, tâm tính của bá vương cao tới đâu?

Há lại một tên Mặc Bắc Khách có thể nắm bắt?

“Lục thành chủ, tên Bắc Lạc, đã nghe từ lâu, đêm hôm khuya khoắt đến đây nói nhảm, hi vọng Lục thành chủ không ghét bỏ lão phu…”

Nụ cười của Mặc Bắc Khách trông rất hiền lành, khiến cho người ta cảm thấy được sự ấm áp của gió xuân.

Lục Trường Không liếc nhìn xe ngựa, đồ đệ của Mặc gia cũng xuống ngựa, đoàn người đi vào Bắc Lạc thành.

Ánh trăng lạnh lùng chiếu rọi xuống, cửa thành lại đóng kín lại.

Lục Trường Không cũng không có nói nhảm nhiều với Mặc Bắc Khách, bởi vì Mặc Bắc Khách cho hắn một cảm giác không được tự nhiên.

Hắn cho người an bài Mặc Bắc Khách vào một cái khách sạn, phái hơn nghìn người bao vây lấy cái khách sạn này, một con muỗi cũng không buông tha.

Lục Trường Không chỉ an tâm khi thả Mặc Bắc Khách ở dưới mí mắt mình.

Hắn biết mục đích chủ yếu của Mặc Bắc Khách khi vào Bắc Lạc thành, đó chính là vì Lục Phiên.

Dù cho Lục Trường Không biết Lục Phiên sở hữu tiên duyên, thực lực rất cao, tuy nhiên, thân là phụ thân, hắn sẽ không thể nào khiến cho nhi tử đi vào hiểm địa.

Lục phủ.

La Thành liên tục hạ lệnh, sắp xếp một ngàn người ẩn nấp ở mọi ngõ ngách trong Lục phủ, ở những nơi bình đài bệ nước, đều có trọng binh trấn giữ.

Mà chính bản thân La Thành, thì đeo đao đứng ở tiểu viện, ánh trắng thanh lãnh chiếu rọi vào khải giáp của hắn, lóe lên từng tia hàn mang băng lãnh.

“Muốn ám sát thiếu chủ, phải bước qua thi thể của ta trước cái đã.”

La Thành đi vào tư thế giương đao cưỡi ngựa, khí huyết toàn thân cuồn cuộn.

Lục phủ biệt viện.

Nghê Ngọc lăn qua lăn lại ở giường, không tài nào ngủ được, nàng đứng dậy, vuốt vuốt cái bụng nhỏ của mình, khuôn mặt béo ục ịt của nàng đã nhăn thành một nhúm.

Không phải là nàng đói bụng, mà là miệng của nàng có chút thèm, muốn ngủ sớm thì phải ăn chút gì đó.

Hơn nữa, nàng có chút sợ hãi khi ở một mình trong gian phòng đen kịt này.

Ngưng Chiêu cùng Y Nguyệt đều đã ở trên Hồ Tâm đảo, cố gắng tu hành, còn nàng…Ngoại trừ ăn cùng với ngủ, việc tu hành là căn bản không thể nào làm được.

Nàng đấm ngực dậm chân một chút, liền bò xuống giường, chân nhón lên, lén lén lút lút đi ra khỏi biệt viện, đi về phía phòng bếp.

Trời đã khuya, trong tiểu viện cũng im ắng.

Cái đầu tròn vo của Nghê Ngọc ngay lập tức trở nên đen kịt, đi vào bên trong phòng bếp.

Đẩy cửa phòng bếp ra, trên khuôn mặt thịt có hơi nhún nhún, mắt sáng lên, đi về phía lò bếp, mở cái nắp nồi ở lò bếp ra, tìm kiếm mấy cái bánh bao trắng.

Nàng lấy xong bánh bao cũng không có ngay lập tức trở về gian phòng của mình, bởi vì không có ai đi theo nàng cả, cho nên nàng sợ.

Vì lẽ này, nàng chạy tới tiểu viện của Lục Phiên, núp ở trước cửa phòng của hắn, cầm lấy bánh bao.

Quả nhiên, đi vào tiểu viện của công tử, trong lòng của nàng đã không còn luống cuống nữa rồi.

. . .

Trong khách sạn.

Mặc Bắc Khách chắp lấy tay, ánh trắng chiếu rọi trên khuôn mặt của hắn, làm cho mặt mũi hắn càng lúc càng trở nên thâm thúy.

““Hiện tại là giờ gì ?”“

Mặc Bắc Khách chậm rãi lên tiếng.

Trong bóng đêm.

Một âm thanh khàn khàn vang lên.

““Giờ tý.”“

“Giờ tý a, không sai biệt cho lắm, những người khác cũng sẽ động thủ với ngũ đại hộ thành khác vào giờ tý.”

Mặc Bắc Khách nhẹ nhàng cười.

“Vậy chúng ta cũng nên động thủ luôn đi.”

Trong bóng tối, âm thanh khàn khàn lại vang lên.

“Ừ.”

Sau đó, trong mơ hồ, có một hắc ảnh biến mất.

Những gian phòng khác, đệ tử Mặc gia cũng đồng loạt mở cửa gỗ ra, nhìn những trọng binh đang ở phía bên dưới, bọn hắn lấy cái túi vải đang đeo bên hông xuống.

Đồng thời trong tay cũng xuất hiện một cây dao găm, dùng dao găm cắt lấy túi vải.

Lập tức, một tiếng vang lên, xuy xuy vài tiếng.

Ở bên trong túi vải, bỗng dưng có hàng loạt đom đóm chạy như bay mà ra, trong màn đêm lộ ra vẻ mỹ lệ nhưng lại quỷ dị.

Đom đóm chạy như bay, sáng trưng, giống như là ngôi sao ở trên trời, cùng nhau hội tụ lại thành tinh hà mà chảy.

Lục Trường Không nhíu mày lại, hắn mở lòng bàn tay ra, một con đom đóm rơi vào lòng bàn tay của hắn, đom đóm có ánh sáng chập chờn, xinh đẹp, nhưng lại sở hữu thê thương.

“Đom đóm của…Âm Dương gia!”

Hả?

Bỗng nhiên, vẻ mặt của Lục Trường Không đại biến.

Mà con đom đóm ở lòng bàn tay hắn chợt phát nổ…

Một loại sương mù xông thẳng vào mũi hắn, Lục Trường Không lúc này chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

La Nhạc ở bên cạnh hắn cũng ngất xuống mặt đất.

Những trọng binh bao vây khách sạn cũng liên tục ngã xuống mặt đất do sương mù mà đom đóm nổ ra.

Lục Trường Không có một sợi linh khí bảo vệ tâm thần của mình, hắn cố để không bị ngất, nhìn về phía khách sạn, ánh mắt co rút lại.

Ở phía dưới quầng trăng lạnh lẽo, có một con nhện kim loại lặng lẽ mà đứng ở trên đỉnh khách sạn, cùng với đó là một vài thân ảnh đội lấy chiếc mũ rộng vành được rủ xuống tấm màn đen, cả hai đều đứng chung một chỗ, đồng thời nhảy xuống, chỉ mới di chuyển vài cái đã biến mất trong bóng đêm.

“Cơ Quan gia…Cơ quan thú!”

“Âm Dương gia… Phương sĩ!”

“Mặc gia…đồ đệ.”

Lục Trường Không kịch liệt thở mạnh, nói: “Vậy mà bọn hắn dám…”

Bách Gia Chư Tử quả nhiên không kiêng kỵ chút nào cả, quốc sư không thể nào ép được những người này.

“Phiên nhi…”

Lục Trường Không lảo đảo lao ra khỏi cửa.



Giờ Tý.

Đại Chu triều nghênh đón một kịch biến yên hơi lặng tiếng.

Lục đại hộ thành, Bắc Lạc, Túy Long, Thông An, Bình Nam, Nguyên Xích, Vọng Thiên đều có đom đóm bay lượn trên không, tựa như tinh hà lưu chuyển.

Sau khi đom đóm nổ tung, chính là sương mù vây thành.

Những hắc ảnh thướt tha ở trong trung tâm đám sương mù, muốn cho lục đại hộ thành không thể nào phá hủy kia, bắt đầu sụp đổ từ bên trong.”

. . .

Lục phủ, tiểu viện.

Lục Phiên ngồi trên xe lăn, xe lăn tự động di chuyển, khóe miệng của hắn có hơi kéo lên khi nhìn quầng trăng bị sương mù che mờ thông qua chiếc cửa gỗ được khắc hoa văn đỏ thẳm.

Bên ngoài viện.

Có một thân ảnh đầu đội mũ rộng vành với tấm màn đen được rủ xuống, đứng lẳng lặng ở trên nóc nhà.

Cầm một cây sáo ngắn làm từ kim loại, đưa lên môi, bắt đầu thổi.

Tiếng sáo quanh quẩn trong màn đêm, tựa như gọi thứ gì đó.

Một tiếng nổ kịch liệt vang lên.

Bành!

Ở dưới quầng trăng lờ mờ, một con nhện kim loại to lớn, thuận theo tiếng sáo này mà giáng xuống từ trên trời, đập xuống sân, trên lưng của con nhện kim loại này, còn có bốn người đứng ở đó.

Nghê Ngọc núp ở trước cửa tiểu viện của Lục Phiên, ngay tức khắc sợ ngây người.

Cái bành bao mà đang được nàng ngậm trong miệng bỗng nhiên rơi xuống mặt đất.

“Nghe đồn Bắc Lạc Lục thiếu chủ có được được tiên duyên, Âm Dương gia bọn ta ẩn thế không ra, nhưng mà được Cự tử của Mặc gia tự mình đến bái phỏng, vậy thì liền rơi núi thu nạp những người trong thiên hạ đã đạt được tiên duyên, phòng ngừa tu hành giả làm ra chuyện loạn thế, vì lẽ đó, thỉnh Lục thiếu chủ đi cùng bọn ta một chuyến, đợi khi nào thiên hạ yên ổn, Lục thiếu chủ có thể tự mình đi về.”

Trên nóc nhà.

Thân ảnh đầu đội mũ rộng vành với tấm màn đen được rủ xuống kia không tiếp tục thổi sáo nữa, thay vào đó là chậm rãi mở miệng.

Âm thanh quanh quẩn trong sân.

Nghê Ngọc co ở trước cửa, lập tức xanh mặt lại, “Có…có có…Thích khách!”

Nhưng mà, âm thanh của nàng vừa dứt.

Cửa gỗ ở phía sau lưng chợt mở ra.

Lục Phiên mặc áo trắng toàn thân, ngồi trên chiếc xe lặn, trên đùi là một chiếc bàn cờ, trên tay cầm lấy quân cờ với ý định hạ xuống.

Ánh trăng xuyên thấu qua sương mù, chiếu rọi trên thân Lục Phiên.

Người như ngọc, thế vô song.

Nghê Ngọc nhìn thấy sợ ngây người.

Ánh mắt của Lục Phiên rơi xuống bàn cờ, âm thanh liên tục vang lên trong sân.

“Hiệp dùng võ phạm cấm, ỷ vào vũ lực làm ra chuyện loạn thế…Giết.”

“Quấy rầy giấc ngủ của bản công tử, khi dễ tính tốt của bản công tử…Giết.”

“Công tử ta được tiên duyên thì liên quan gì đến ngươi…Giết.”

Nói ba tiếng, hạ ba quân cờ.

Tiếng cờ đen thanh thúy mà rơi xuống bàn cờ.

Nghê Ngọc quay đầu lại, lập tức tràn đầy kinh ngạc, miệng không tài nào khép được.

Chỉ thấy trong sân…

Linh khí khổng lồ che khuất cả bầu trời.

Con nhện to lớn làm bằng kim loại, bỗng nhiên bị đè thành một bãi sắt vụn, bóng người ẩn nấp ở trong bụng con nhện cũng phát ra tiếng rú thảm, máu thịt bé bét.

Còn mấy nhân ảnh đứng ở trên lưng con nhện cũng ngay tức khắc nổ thành một vũng sương máu.

Huyết tinh nồng đậm, tràn ngập tiểu viện.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch