Đêm, bầu không khí tĩnh mịch đến mức làm cho lòng người hốt hoảng.
Tiếng những viên cờ va chạm với bàn cờ vang lên rất rõ ràng, thanh âm nổ tung của thân xác, máu tươi phun trào ... cũng rất rõ ràng.
Toàn thân Nghê Ngọc run lẩy bẩy, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ kinh khủng.
Công tử... Nổi giận!
"Nghê Ngọc, đi vào."
Thanh âm bình thản của Lục Phiên từ trong nhà truyền ra.
"Vâng."
Nghê Ngọc vội vàng đứng lên, quay người nhanh chóng hướng về trong phòng bước đi, ánh mắt còn thoáng nhìn qua những cái bánh bao bị máu nhuộm đỏ rơi trên mặt đất, trong lòng không hiểu có cảm giác đau nhói.
Kẽo kẹt kẽo kẹt.
Tiếng bánh xe gỗ chuyển động, ép qua mặt đất vang lên giữa đêm khuya, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Nghê Ngọc đẩy xe lăn, thân hình ở phía sau như một cái đuôi nhỏ.
Lục Phiên lạnh nhạt nhìn xem bóng người đang đứng trên nóc nhà.
"Thu nạp người tu hành trong thiên hạ, các ngươi cũng xứng?"
Lục Phiên dựa trên xe lăn, bàn tay vuốt vuốt quân cờ, thản nhiên nói.
Mặc dù nhìn thấy rất nhiều hắc y nhân trong nháy mắt thân thể bị nổ thành từng đoàn sương máu, cơ quan thú cũng bị ép thành một đống sắt vụn, biểu hiện của người đội nón rộng vành trên nóc nhà vẫn rất bình tĩnh.
"Có chút bản lĩnh, nghe đồn Lục thiếu chủ đạt được tiên duyên, có khả năng phóng ra áp lực cực kỳ mạnh mẽ, dù cho Tông sư cao thủ cũng không cách nào chống cự, hôm nay gặp được, quả nhiên là thủ đoạn như quỷ thần."
Bóng người đội nón rộng vành từ từ nói.
Âm thanh quỷ dị, không phân biệt được là nam hay nữ.
"Quả nhiên đúng như chư tử nói, người tu hành rất khó giải quyết."
Người đội nón rộng vành nở nụ cười.
"Tuy nhiên, sớm biết Lục thiếu chủ có thủ đoạn như vậy, chúng ta sao lại không có chuẩn bị."
Cây sáo ngắn bằng kim loại lần nữa được nâng lên, kề sát bờ môi, chầm chậm thổi, tiếng sáo quanh quẩn trong viện nhỏ.
Âm Dương gia là lưu phái tương đối thần bí trong Bách Gia Chư Tử, thủ đoạn phần lớn quỷ dị, còn được gọi là phương sĩ, sở trường chế tạo ảo cảnh, cổ độc, phù chú...
Lục Phiên từng cẩn thận nghiên cứu qua Âm Dương gia, bởi vì hắn cảm thấy môn phái này có chút đặc thù, trong tình huống võ công đến giới hạn, kỳ môn quỷ thuật của Âm Dương gia có thể tăng thêm thủ đoạn chiến đấu, làm cho chiến lực cá nhân có thể đạt đến đỉnh cao nhất của đê võ thế giới.
Du hiệp của Mặc gia, phương sĩ của Âm Dương gia, cơ quan thú của Cơ Quan gia.
Đây đều là những lưu phái có thực lực mạnh mẽ trong Bách Gia.
Lục Phiên không ngờ rằng, lúc này thế mà ba nhà cùng xuất hiện tại Bắc Lạc thành.
Ánh trăng xé rách tầng mây, chiếu rọi trên gương mặt của Lục Phiên, phủ qua áo bào trắng đang mặc trên người, làm cho thân thể hắn dường như phát ra hào quang lóng lánh.
Trên bầu trời có rất nhiều đom đóm bay tới, như một dòng sông bằng ngôi sao đang chảy giữa bầu trời, cùng với tiếng sáo của người đội nón rộng vành, làm cho khung cảnh bỗng trở nên thơ mộng, mỹ lệ mê người.
Nghê Ngọc đẩy xe lăn, nhìn từng đàn đom đóm đang bay tới, đôi mắt mở to, trong ánh mắt dường như có rất nhiều ngôi sao nhỏ đang phát sáng.
"Thật xinh đẹp."
Nghê Ngọc nói.
"Đồ vật càng xinh đẹp càng nguy hiểm."
Lục Phiên nói.
Nghê Ngọc chợt sững sờ.
Trong phút chốc.
Tiếng sáo của người đội mũ rộng vành bỗng trở nên cấp tốc, giục giã.
Đàn đom đóm đang bồng bềnh giữa không trung đột nhiên gia tốc, phảng phất như có một dòng thác từ giữa bầu trời đổ xuống, đánh thẳng về phía Lục Phiên.
Trong sân, cơ quan nhện đã bị biến thành một đống sắt vụn, chung quanh chảy đầy máu tươi, bỗng nhiên những dòng máu này như sống lại, nhúc nhích.
Sau đó toàn bộ đều hóa thành rất nhiều côn trùng nhỏ bé, màu máu, hướng về phía Lục Phiên bò tới.
Nghê Ngọc nhìn thấy mấy cái bánh bao nhuốm máu trong nháy mắt bị huyết trùng hòa tan, vẻ mặt trở nên trắng bệch. Những bóng người bị Lục Phiên hạ cờ phát ra uy áp ép nổ tung lại chính là con rối, thân thể chứa đầy huyết trùng.
Sắc mặt Lục Phiên không hề thay đổi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tất cả mọi thứ đang diễn ra.
Dòng thác đang đom đóm đang nhanh chóng lao tới, bỗng nhiên dồn dập nổ bung, hóa thành một đám sương mù mông lung dày đặc.
Sương mù trong nháy mắt bao phủ thân thể của Lục Phiên cung với Nghê Ngọc.
Trên nóc nhà.
Gương mặt sau vành nón rộng của Vệ Vũ nở một nụ cười.
Nàng tiếp tục thổi cây sáo ngắn bằng kim loại.
Nhìn xem Lục Phiên bị sương mù dày đặc bao phủ, huyết trùng đang từng đám từng đám bò vào trong phòng, trên mặt hiện lên một vẻ khinh thường.
"Tu hành giả... Cũng chỉ đến như thế."
Vệ Vũ thầm nghĩ.
Huyết trùng một khi bò đầy thân thể, sẽ từng tấc từng tấc nuốt ăn máu thịt, đến lúc đó... Hồng nhan cũng hóa thành xương khô, vị Lục thiếu chủ này chỉ còn lại là một vũng máu. Chỉ đáng tiếc một vị thiếu niên tuấn tú.
"Không có chút ý nghĩa nào... ”
“Ngoại trừ chơi côn trùng, không có thủ đoạn gì khác sao?"
"Âm Dương gia... Làm cho ta rất thất vọng."
Bỗng nhiên.
Trong sương mù dày đặc, có âm thanh nhàn nhạt truyền đến.
Vệ Vũ khẽ giật mình, đột nhiêm cảm giác được một luồng áp lực khổng lồ.
Dường như có người chậm rãi thổi một hơi, đem sương mù đang bao phủ khắp phòng thổi tan.
Ánh trăng lại rơi xuống khắp nơi, làm cho thân ảnh mặc áo trắng của thiếu niên đang ngồi trên xe lăn phát sáng.
"Làm sao có thể?"
Âm Dương đom đóm tạo nên sương mù... Cho dù Cửu hưởng Tông sư đều không chống cự được!"
"Vì sao ngươi không bị ảnh hưởng?"
Trên nóc nhà, Vệ Vũ cực kỳ sợ hãi.
Nhưng càng làm cho nàng khiếp sợ là, thiếu niên áo trắng, thế mà từ trên xe lăn đang chậm rãi đứng lên.
Đứng... Đứng lên?
Lục thiếu chủ... Không phải chân có tật sao?
Lời đồn không đúng!
Lục Phiên nhàn nhạt liếc nhìn Vệ Vũ.
"Vì sao không bị ảnh hưởng, trong lòng ngươi không có đáp án sao?"
"Đã nói ta là .... Tu hành giả."
Huyết trùng trên mặt đất, khi đến gần Lục Phiên trong khoảng cách ba mét, liền không dám động đậy, giống như cảm giác được cái gì cực kỳ khủng bố.
Lục Phiên nói xong, liền duỗi tay ra, bàn tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng phát ra tiếng vỗ.
Toàn bộ huyết trùng bỗng nhiên tiêu tán như bông tuyết dưới thái dương.
Trên nóc nhà, gương mặt khuất sau vành nón của Vệ Vũ trở nên tái nhợt, thân thể run rẩy.
Nàng không tiếp tục thổi sáo, bởi vì vô dụng, tiếng sao dùng để khống chế huyết trùng, thế nhưng, toàn bộ huyết trùng... Chết sạch.
Nàng liền muốn quay người chạy trốn.
Nhưng...
Một luồng áp lực khổng lồ phủ xuống, khí thế khủng bố làm cho toàn thân nàng cứng đờ, không có can đảm cất bước.
Trên nóc nhà, bạch y tung bay.
Thiếu niên áo trắng, không biết từ khi nào, đã xuất hiện trước mắt nàng.
Lúc nào?
Ánh mắt của Vệ Vũ co lại.
Thiếu niên đưa tay, nhẹ nhàng lấy xuống chiếc nón rộng vành nàng đội trên đầu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Vệ Vũ bại lộ dưới ánh trăng, nàng là Âm Dương gia Cự tử đại đồ đệ, nàng tinh thông rất nhiều phương thuật.
Cho dù đối mặt với Tây Quận bá vương, nàng cũng không hề sợ hãi.
Nhưng mà....
Bây giờ đối diện với một thiếu niên có vẻ gầy yếu, nàng vậy mà vô lực phản kháng, thậm chí muốn động đậy một ngón tay cũng làm không được.
"Lại là một mỹ nhân."
Lục Phiên cười khẽ.
Trên gương mặt xinh đẹp của Vệ Vũ lộ ra một nụ cười gượng gạo.
"Lục... Lục thiếu chủ, có thể tha cho nô gia một mạng hay không? Nô gia nguyện..."
Phốc phốc.
Nhưng mà, lời nói của Vệ Vũ còn chưa xong.
Liền nhìn thấy trên người thiếu niên hiện ra một luồng khí lưu màu đen, sắc bén như đao, tựa như là một tia chớp, xẹt qua cổ của nàng.
Vệ Vũ cảm thấy cảnh vật trước mắt nhanh chóng biến ảo, nàng nhìn thấy một thân thể không đầu đang đứng yên trên nóc nhà.
Máu phun tung tóe.
Trước người Lục Phiên, ma khí tạo thành một bức tường, không một giọt máu nào bắn lên người hắn.
Ngồi làm tiên, đứng thành ma.
Một khi Lục Phiên đứng lên, hắn chính là cái thế hung ma, bất tử bất diệt.
Từ trong thi thể của Vệ Vũ lấy ra cây sáo ngắn bằng kim loại, trên thân sáo còn lưu hơi ấm của thân thể.
Thân hình của Lục Phiên bỗng nhiên tan biến, về tới trên xe lăn.
Liếc mắt nhìn Nghê Ngọc đang nằm trên mặt đất, còn phát ra tiếng ngáy.
Lục Phiên điều khiển một sợi linh khí hóa thành bàn tay, vô vỗ vào gương mặt bầu bĩnh của Nghê Ngọc.
Ba... ba...
Nghê Ngọc lập tức giật mình tỉnh dậy, sắc mặt hoảng hốt như chim sợ cành cong, theo bản năng lại còn đưa tay lau nước miếng.
"Tỉnh? Vậy đẩy công tử đi ra ngoài."
Lục Phiên một tay vuốt vuốt cây sáo ngắn bằng kim loại, tay kia vuốt vuốt khuôn mặt bầu bĩnh của Nghê Ngọc, cười nói.
Nghê Ngọc có chút chưa tỉnh hồn, nàng nhìn thấy trong sân bừa bộn, thấy được thi thể không đầu trên nóc nhà.
Quả nhiên...
Công tử nổi giận, lại làm cho người ta rất yên tâm.
Nghê Ngọc đeo bàn cờ, đẩy xe lăn ra khỏi căn phòng, còn lưu luyến nhìn vị trí mà cái bánh bao bị huyết trùng bao phủ.
Xe lăn chậm rãi xuyên qua Lục phủ, toàn bộ binh lính trong phủ đều hôn mê.
Lục Phiên nhìn thấy La Thành.
Tay cầm đao, đầu cúi gục xuống, đang phát ra từng trận tiếng ngáy.
"Công tử... Không gọi bọn họ dậy sao?"
Nghê Ngọc hỏi.
"Để bọn hắn ngủ đi, chúng ta đi khách sạn."
Lục Phiên từ từ nói.
Đôi môi Nghê Ngọc mấp máy... Thật ra, nàng cũng rất muốn đi ngủ.
Ra khỏi Lục phủ.
Trên đường phố, Lục Trường Không đang thất tha thất thểu, cố nén cơn buồn ngủ, cố gắng đi đường.
Bỗng nhiên, một sợi linh khí từ trên trời giáng xuống, như thể hồ quán đỉnh, làm cho thuốc mê trong đom đóm của Âm Dương gia nháy mắt tiêu tán.
Ánh trăng chiếu rọi đến, Lục Phiên ngồi trên xe lăn, do Nghê Ngọc đẩy, đang chầm chậm tiến tới.
"Cha."
Lục Phiên nhìn xem Lục Trường Không.
"Không có việc gì là tốt rồi."
Lục Trường Không dùng tay vỗ vỗ gương mặt mình, tinh thần hơi buông lỏng.
"Âm Dương đom đóm này là phương thuật đã thất truyền của Âm Dương gia, hiện giờ toàn thành đều lâm vào trong giấc ngủ...”
Sắc mặt của Lục Trường Không có chút khó coi.
“Làm cho người ta mất mạng trong lúc ngủ, đây là chỗ kinh khủng của Âm Dương gia."
"Không có gì đáng ngại."
Lục Phiên vuốt vuốt cây sáo ngắn bằng kim loại, nhẹ giọng nói, "trò vặt mà thôi."
"Chúng ta đi gặp vị Cự tử của Mặc gia một lần."
…
Trên lầu hai của khách sạn.
Mặc Bắc Khách đang chắp tay đứng yên trước cửa sổ.
Bỗng nhiên, khóe mắt già nua của hắn hơi động một chút, ánh mắt nheo lại.
Hắn nhìn về phía mười dặm đường phố, cuối đường, dưới ánh trăng, có một tỳ nữ đẩy xe lăn, trên xe ngồi một thiếu niên áo trắng như tuyết, Lục Trường Không đang đi bộ bên cạnh.
"Bắc Lạc Lục thiếu chủ...”
Mặc Bắc Khách nhìn Lục Phiên, hai hàng lông mày cau lại.
Sau lưng của hắn.
Có mấy bóng đen nổi lên.
"Vệ Vũ... Thất thủ."
"Thú vị, có thể làm cho một tên ma bệnh trở nên mạnh như vậy... Vị Lục thiếu chủ này đạt được tiên duyên, vượt xa chúng ta tưởng tượng."
Thanh âm già nua của Mặc Bắc Khách vang lên.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng phất tay.
Ngoài khách sạn.
Thanh âm nổ tung vang lên.
Có hai con cơ quan thú khổng lồ, phá vỡ bức tường khách san, rơi vào trên đường phố, phương sĩ của Âm Dương gia đầu đội nón rộn rành, dồn dập xuất hiện trên nóc nhà, áo bào trong gió tung bay phần phật.
Mặc Bắc Khách đứng sát cửa sổ căn phòng trên lầu hai của khách sạn, ánh mắt chăm chú nhìn Lục Phiên.
Lục Phiên cũng nhìn thấy Mặc Bắc Khách, tuy nhiên...