Nghê Ngọc mở nắp nồi ra, trên khuôn mặt bị khói hun hiện lên nét hưng phấn xen lẫn chờ mong.
Không có ánh sáng năm màu, cũng không có âm thanh nổ nồi gì hết.
Nghê Ngọc dựa theo phương pháp 《 Bản chép tay về cách luyện chế Tụ Khí Đan》 công tử truyền lại mà luyện chế đan dược.
Nhưng trong nồi chỉ còn lại một đống thứ có hình dáng đen sì quỷ dị.
“Đan… Đan đâu?”
Nghê Ngọc trợn tròn mắt.
Lục Phiên nhíu mày.
Lần đầu luyện đan, không có gì bất ngờ xảy ra, quả nhiên thất bại.
Thất bại cũng không sao, ngón tay Lục Phiên khẽ gõ trên tay vịn xe lăn, hắn cần phải suy nghĩ xem có vấn đề ở chỗ nào.
“Mỗi gốc dược liệu đều được linh khí tẩy rửa, còn bỏ thêm cánh hoa Triều Thiên cúc, ít nhất thì vấn đề không ở tài liệu… Vấn đề ở cái nồi?”
Nghê Ngọc rất luyến tiếc, quỳ trước nồi đen, nhìn cái cục đen sì với hình dạng không thể diễn tả kia, xúc động đấm ngực dậm chân.
Quả nhiên…
Nàng trừ ăn ra, không làm được gì khác.
“Tiểu Nghê, bưng cái nồi lại đây.”
Lục Phiên nói.
Nghê Ngọc khẽ nén bi thương, vươn tay cầm cái cục đen sì ra ngoài.
Nhìn thứ này, Nghê Ngọc tự nhiên cảm thấy có chút giống bánh bột lọc rắc thêm vừng, hình như… Có thể ăn?
Nàng lấy một miếng vải trắng, bọc thứ này lại, sau đó bưng nồi đưa cho Lục Phiên.
Ngưng Chiêu với Nhiếp Trường Khanh không thể hiểu nổi Lục Phiên cùng với Nghê Ngọc đang làm gì.
Xem một chút, hai người liền tiếp tục đi tu luyện.
Cảnh Việt thì xem tràn đầy hào hứng.
“Cái nồi này… Thiếu chút linh tính.”
Ngón trỏ Lục Phiên co lại gõ lên nồi đen, nheo mắt lại, lẩm bẩm.
Nếu như thiếu chút linh tính, vậy thì cho nó chút linh tính đi?
Lục Phiên tâm thần khẽ động, xem 《 Điểm Hóa thuật 》 mà hệ thống đã ban thưởng cho.
《 Điểm Hóa thuật 》 không có tác dụng với những thứ không phải sinh linh, tuy nhiên Lục Phiên không cần nồi đen phải sinh ra linh trí, chỉ cần cho nó một sợi linh tính để luyện đan mà thôi.
Nghê Ngọc thì ôm cái cục đen sì vừa chế ra, ngồi xổm một bên ngửi ngửi.
Cảnh Việt ôm hộp kiếm, tò mò đi tới.
"Nghê nha đầu, đây là cái gì?”
Cảnh Việt hỏi.
“Công tử nói… Đây là “Đan”.”
Nghê Ngọc mấp máy môi.
“Đan? Đây không phải là một cục bánh bột lọc cháy hay sao?”
Cảnh Việt giật giật miệng.
“Ngươi cũng thấy nó giống bánh bột lọc? Có muốn nếm thử chút hay không?” Ánh mắt Nghê Ngọc sáng lên, mong đợi nhìn chằm chằm Cảnh Việt.
Cảnh Việt vội khoát tay.
Hắn cũng sợ bị ngộ độc chết a.
Nghê Ngọc sau khi phân vân hồi lâu giữa ăn với không ăn, cuối cùng thì dùng ngón tay bôi một chút bỏ vào trong miệng.
Sau một khắc, ánh mắt Nghê Ngọc sáng lên.
Cắn một miếng lớn.
“Nhồm nhoàm…”
Miệng Nghê Ngọc phồng lên, nhai lấy nhai để.
Trong lòng Cảnh Việt tò mò, “Vị ra sao?”
Nghê Ngọc liếc mắt nhìn Cảnh Việt, sau đó ôm “Bánh bột lọc” quay người đưa lưng về phía hắn, bắt đầu ăn như gió cuốn, càng ăn càng nhanh…
Chỉ một lát sau đã ăn sạch.
Mắt Nghê Ngọc cong lên, xoa xoa bụng nhỏ, thở ra một hơi, bộ dáng thoải mái.
Cảnh Việt có chút câm nín, nha đầu này… Cái gì cũng ăn được a.
Bỗng nhiên, con ngươi Cảnh Việt co lại.
Không chỉ Cảnh Việt, Nhiếp Trường Khanh với Ngưng Chiêu trên Hồ Tâm đảo cũng đồng thời mở mắt ra.
Bởi vì, bọn hắn phát hiện linh khí trên đảo chuyển động, tụ lại một hướng…
Hóa thành một vòng xoáy linh khí nhỏ trên đầu Nghê Ngọc.
Trong lòng Cảnh Việt run sợ, nhón chân tránh xa Nghê Ngọc ra.
Có nguy hiểm… Chạy mau!
Ngưng Chiêu cùng với Nhiếp Trường Khanh thì lướt nhanh tới, nhìn chằm chằm Nghê Ngọc.
Chỉ thấy từng sợi linh khí chui vào trong cơ thể Nghê Ngọc.
Rất nhanh, vốn dĩ trong cơ thể Nghê Ngọc chỉ có một sợi linh khí, xuất hiện sợi thứ hai…
“A…ta…đột phá.”
Sau một lúc, vang lên thanh âm kinh ngạc của Nghê Ngọc.
Xa xa, Lục Phiên tự nhiên cũng cảm thấy dị trạng này, nhưng cũng không nói gì.
Mặc dù chưa có luyện chế thành đan, nhưng một cục “Đan cặn bã” đen sì này cũng có dược lực không yếu hơn quá nhiều so với Tụ Khí đan.
Lục Phiên tập trung tinh thần.
Nhìn chằm chằm nồi đen trong tay, tâm thần chìm vào 《 Điểm Hóa thuật 》.
Ngón trỏ với ngón giữa khép lại, Lục Phiên điều động một tia cường độ linh hồn quấn quanh đầu ngón tay, khiến cho đầu ngón tay thế mà phát ra ánh sáng vàng.
Nhẹ điểm lên nồi đen.
“Keng…”
Gợn sóng màu vàng không ngừng lan ra, trải ra toàn bộ thân nồi.
Trong lòng Lục Phiên có chút phức tạp, hắn lần đầu điểm hóa thế mà lại điểm hóa cho một cái nồi.
. . .
Đông hồ, nước từ trên thác đổ xuống tạo nên bọt nước trắng xóa.
Mặc gia Cơ Quan thành ẩn trong trong hơi nước, từng vị Mặc gia đồ đệ đứng thẳng.
A Châu mặc một bộ trang phục màu đỏ, như một đóa hoa Mạn Đà La cháy đỏ, nàng nhìn đại quân Tây Quận ở vách núi đối diện.
Mặc Gia Cơ Quan thành, được thiên hạ cho là thành trại khó đánh nhất thiên hạ.
Chỉ là…
Bây giờ, bọn hắn phải đối mặt với đại quân Tây Quận, quân đội tinh nhuệ nhất thiên hạ.
Cái này giống như chạm tráng giữa mâu và khiên, cuối cùng là so Mặc gia Cơ Quan thành đủ cứng hay đại quân Tây Quận đủ bén thôi!
Đối diện vách núi, bá vương như Ma Thần đứng yên lặng ở trên chiến xa, lưng mang đại phủ, mái tóc tung bay.
“Báo thù cho một trăm huynh đệ đã tử trận!”
“Vì vinh quang Tây Quận!”
“Xông lên!”
Bá vương kéo đại phủ sau lưng xuống, đột nhiên giơ lên.
Tiếng rống to vang vọng trong vách núi…
Sau đó, đại quân Tây quận cũng gào thét xông lên.
Đại quân Tây Lương đi đầu điên cuồng lao đến, họn hắn đem 81 cái dây sắt phóng về phía Mặc Gia Cơ Quan thành.
Dây sắt lắc lư, phát ra âm thanh lạnh lẽo.
Không có quá nhiều lời chào hỏi.
Cũng không có bất cứ do dự gì.
Bá vương lập tức hạ lệnh công thành, không cho Mặc gia Cơ Quan thành có bất kỳ cơ hội thở dốc nào!
Binh lính Tây Lương chính là lang sói tinh nhuệ nhất Đại Chu, bọn hắn giống như không biết sợ hãi là gì, đối mặt với vách đá cao vạn trượng, bọn hắn không sợ hãi mà lao đến, chân đạp dây sắt, xông lên.
Cổng thành Cơ Quan thành được làm bằng gỗ nằm cheo leo trên vách núi.
A Châu cầm trong tay một cây tiểu kỳ, đôi môi đỏ dưới lớp mặt nạ nửa trắng nửa bạc khẽ mở.
“Xe liên nỏ!”
“Xe xoay bắn!”
“Cơ quan thú!”
Mỗi khi A Châu hô to một tên, liền vung mạnh Tiểu Kỳ một cái.
Theo sự vung vẩy, đồ đệ Mặc gia vội vã hành động.
Trên cổng thành Cơ Quan thành.
Cơ khí giới tinh xảo được nâng lên, nhắm từng tên binh lính Tây Lương bên trên dây sắt mà công kích.
Mây đen tụ lại từ lâu, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà trút xuống.
Hạt mưa to như hạt đậu hóa thành rèm châu vạn dặm liên miên từ tầng mây rơi xuống, trời đất mông lung, khiến cho bầu không khí giết chóc nặng nề.
Hạt mưa rơi trên dây sắt, đập vào áo giáp binh lính, trút lên đao kiếm… Bắn tung tóe.
“Giết!”
Áo đỏ A Châu tung bay, tay cầm tiểu kỳ bỗng nhiên ném ra ngoài.
Tiểu kỳ bay ra khỏi Cơ Quan thành, trong nháy mắt đã bị màn mưa nuốt mất, trôi theo dòng nước thác rơi vào vực sâu vạn trượng!
Đột nhiên!
Cạch cạch cạch!
Xe liên nỏ, âm thanh bánh răng cơ quan chuyển động vang vọng cả tòa thành trì.
Tên nỏ thô to bắn ra, xuyên qua giọt mưa tạo thành đường vòng cung trong màn mưa, gào thét bắn về hướng binh lính Tây Lương đang ở bên trên tám mươi mốt cái dây sắt.
Võ nhân Tây Lương đi đầu rống lớn, khí huyết bốc lên, vung vẩy trường đao trong tay, chém tới.
Đao va chạm với nỏ.
Thân đao vỡ nát, nét mặt gầm thét còn chưa tan đi, tên nỏ đã xuyên qua lồng ngực của hắn, máu tươi bắn cao ba thước, xung lực to lớn làm binh lính phía sau hắn đập vào dây sắt, ngã vào vực sâu vạn trượng!
Thế nhưng dũng sĩ Tây Lương hung hãn không sợ chết, từng người điên cuồng chịu đựng tên nỏ mà leo lên dây sắt.
. . .
Mặc Lục Thất đầu đội mũ rộng vành, cưỡi trên lưng lừa, trong tay cầm một cây trúc, đầu trúc còn có một củ cà rốt.
Con lừa thở phì phò, không ngừng đuổi theo củ cả rốt.
Bỗng nhiên, thân thể Mặc Lục Thất trên lưng lừa dựng thẳng lên, hắn nhìn về phía Đông hồ Mặc gia Cơ Quan thành.
Tháo mũ rộng vành xuống.
Trong lòng bàn tay, một giọt mưa rơi xuống từ bầu trời mù mịt.
Hạt mưa mơ hồ ánh lên hình ảnh một thân ảnh đồ đỏ mang mặt nạ nửa trắng nửa bạc nhỏ xuống bàn tay hắn, vỡ ra, bắn tung tóe…
Bỗng nhiên có một thứ gì đó nặng nề chèn ép trong lồng ngực của hắn, khiến hắn khó khăn hít thở.
Sắc mặt hắn trắng bệch.
Mưa rơi như trút nước.
Mặt đất bốc lên hơi nước mơ hồ.
Cái kéo trong ngực Mặc Lục Thất tự động bay ra, cắt đứt dây thừng buộc cà rốt.
Hắn cầm cây trúc lên, hung hắn quất lên mông con lừa.
“Ba!”
Con lừa đang uể oải lập tức hí lên, móng giẫm nước mưa, chạy như điên.
. . .
Trên đỉnh Cơ Quan thành.
Mây mù lượn lờ.
Thiên hạ đệ nhất kiếm khách Mặc Nhất Ngân đứng lặng trên đó, mặc cho mưa to thấm ướt thân thể, hắn chậm rãi rút kiếm, thân kiếm ma sát cùng vỏ kiếm phát ra âm thanh chói tai chấn vỡ màn mưa.
Hắn cầm ra một cái mặt nạ mặt cười, chậm rãi đeo lên, nước mưa chảy theo rìa mặt nạ, tụ lại dưới cằm của hắn, từng giọt tí tách.
Hắn không biết cười, chỉ có thể dùng mặt nạ thay thế nụ cười.
Xuyên qua lỗ nhỏ trên mặt nạ, ánh mắt Mặc Nhất Ngân xuyên qua mây mù, nhìn chằm chằm bóng người vạm vỡ của bá vương đang đứng trên chiến xa.
Đây là nhiệm vụ cuối cùng của hắn.
Tử thủ Cơ Quan thành, ám sát bá vương Tây Quận.
Sau khi thấy thân hình bá vương trên chiến xa khẽ động.
Mặc Nhất Ngân mang mặt nạ duy trì động tác rút kiếm, bắt đầu theo nóc cổng thành Cơ Quan thành cất bước chạy nhanh trong màn mưa!
Thân hình hắn chợt nhảy mạnh lên, chấn nát vô số giọt mưa.