Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 84: Chiếc mặt nạ tươi cười bị vỡ vụn một nửa.

Chương 84: Chiếc mặt nạ tươi cười bị vỡ vụn một nửa.

Dịch: Mèo Rừng

Bắc Lạc thành.

Lục Trường Không tự mình tiễn đưa lão thái giám đi ra.

Hắn không cảm thấy ngoài ý muốn khi Lục Phiên cự tuyệt thánh chỉ, dù sao thì, với thực lực tu hành quỷ thần khó lường đó, thì hoàng quyền ở thế tục hoàn toàn rất khó để khống chế hắn.

“Phiên nhi có chân tật trên người, vì vậy nên tính nết có phần thô bạo cùng vô lễ, mong công công trở về nói đôi lời với bệ hạ, chớ nên trách tội.”

Lục Trường Không chắp tay về phía lão thái giám.

Lão thái giám vội vàng hoàn lễ, ngày hôm nay…Hắn đã tự mình gặp được uy thế chân chính tu hành giả, điều này khiến cho tâm linh của hắn sản sinh ra trùng kích thật lớn.

Quốc sư luôn bảo, tu hành giả rất mạnh mẽ, sẽ trở thành biến số của thiên hạ.

Lão thái giám là Thất hưởng Tông sư nên có phần tự cao, không quan tâm cho lắm, tuy nhiên, ngày hôm nay…Hắn sợ rồi.

“Lục thành chủ, là ta quấy rầy Lục thiếu chủ.”

Cảm xúc của lão thái giám trở nên phức tạp.

“Hiện tại, Bách Gia Chư Tử cùng với Bặc quận Thái thú Đạm Đài Huyền đã liên hợp với nhau, phá hủy hai thành Nguyên Xích, Thông An, bệ hạ đã ra hai mệnh lệnh, một cái hướng về Túy Long, cái còn lại thì Bắc Lạc, bây giờ thánh chỉ ở Bắc Lạc đã tới, ta nên nhanh chóng về kinh thôi.”

Lão thái giám chắp tay lại.

Ánh mắt của Lục Trường Không trở nên lẫm liệt, quả nhiên hắn đã đoán đúng rồi.

Bắc Lạc thành bị đánh lén, ngũ đại hộ thành còn lại cũng bị tập kích.

Tiên cung ở dãy Ngọa Linh làm cho tu hành giả xuất hiện, khiến cho Mặc gia vốn dĩ có thể nắm bắt tất cả, lại bắt đầu cuống lên.

“Công công đi đường cẩn thận, không tiễn.”

Lục Trường Không nói.

Lão thái giám chắp tay lại, giục ngựa vội vàng rời đi.

Lục Trường Không nhìn lấy tấm lưng đang xa dần của lão thám, ánh mắt chợt nheo lại, quay người đi lên Hồ Tâm đảo.

Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.

Lục Phiên đưa cái nồi đã được điểm hóa cho Nghê Ngọc.

Nghê Ngọc ăn một viên Tụ Khí Đan bị luyện hỏng, sau đó tùy tiện ngồi xuống tụ khí. Cũng không lâu lắm, nàng bước vào tam đoạn Khí Đan cảnh, việc này khiến cho nàng toe toét cười.

Tuy nhiên, ăn Tụ Khí Đan đã bị luyện hỏng, mặc dù đan độc không lớn cho lắm nhưng vẫn có tác dụng phụ, chính là khiến cho Nghê Ngọc sau khi đột phá, hung hăng chổng mông nổ ra một cú rắm.

Âm thanh “Phốc phốc” vang vọng toàn bộ Hồ Tâm đảo.

Lục Phiên đi lên sân thượng tầng hai Bạch Ngọc Kinh, Ngưng Chiêu thì lấy rượu Thanh Mai ra, gió nhẹ chậm rãi thổi, hắn từ từ hạ cờ xuống, có phần rảnh rỗi.

Bỗng nhiên, trong lòng Lục Phiên có cảm giác, lông mi nhảy lên, cảnh tượng trước mắt hắn chợt biến thành những hình cong đang liên tục nhảy nhót, rồi không ngừng phóng to ra.

Hắn thấy được tòa Cơ Quan thành nguy nga, cũng thấy được ánh đao bóng kiếm.

. . .

Đạm Đài thế gia ở Bắc quận đã liên hợp với Mặc gia và rất nhiều Bách gia lại với nhau, đi vào Nguyên Xích.

Bên ngoài Nguyên Xích thành mười dặm, Giang Li mặc lấy một bộ áo giáp phủ toàn thân, phía sau của hắn là những tinh binh của Đại Chu mà Đế kinh vừa điều động đến.

Từng cái hàng rào gỗ cùng với từng cái cống ngầm được đặt ở xung quanh đây, đại quân Bắc quận ở bên ngoài Nguyên Xích thành cũng đang giằng co.

Bàn tay của Giang Li khoác lên trường kiếm vẫn chưa ra khỏi vỏ được đặt bên hông, nhìn lấy Nguyên Xích thành.

Hắn thấy được ở trên cổng thành, có ba thân ảnh đang đứng ở đấy.

Một vị lão giả có độ tuổi trên tám mươi, lưng già còng xuống, chính là Cự tử của Mặc gia, Mặc Bắc Khách.

Ở bên người Mặc Bắc Khách thì là Thái thú Bắc quận Đạm Đài Huyền cùng với mưu sĩ của hắn, Mặc Củ.

Trên tay của Mặc Củ cầm lấy một cây quạt lông, đầu đội luân cân. Thật ra thì hắn không được tính là đồ đệ của Mặc gia, bởi vì hắn đã rời đi Mặc gia lâu lắm rồi, làm việc gì cũng một thân một mình.

Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được rằng, cuối cùng…Chúa công mà bản thân thần phục, vậy mà cùng nhau trộn lẫn với Mặc gia.

Cảm xúc của Mặc củ cực kỳ phức tạp, mặc dù vậy, hắn cũng không có bác bỏ.

Liên hợp lại cùng với Mặc gia, chính là cục diện tốt nhất đối với Bắc quận.

Vốn dĩ chỗ đứng của Mặc gia là Tây quận, phải nâng đỡ Tây quận bá vương.

Coi như Đại Chu thật sự sụp đổ, thiên hạ đại loạn, đến khi đó, thì người tranh đoạt thiên hạ chính là các đại chư hầu.

Mà chỉ có ba cái thế lực có thể chân chính trèo trên đỉnh, chính là Tây quận bá vương, Bắc quận Đạm Đài và Nam quận Đường gia.

Nhưng mà, hiện tại Mặc gia lại liên hợp lại với Bắc quận, nếu như vậy thì cơ hội để Đạm Đài thế gia làm chủ được Đế kinh lại lớn hơn nhiều.

Giang Li nhìn trong chốc lát, liền lạnh lùng thu hồi tầm mắt lại.

Hắn nhíu mày lại, đại quân Bắc quận lề mề không động thủ, Giang Li hiểu rõ, đối phương đang chờ đợi…

Chờ nhược điểm của hắn.

Bàn tay của hắn vuốt ve thanh kiếm ở bên hông.

Nội tâm của hắn có chút thống khổ, vốn định là hứa với nàng, sẽ cho nàng một đời bình an vô sự, không cần phải pha trộn với sự vẩn đục của thế gian, thanh thản làm một thiếu nữ nuôi gà.

Nhưng mà…chuyện đời không phải do hắn định ra.

So với mưa to gió lớn ở Nguyên Xích thành.

Thì ở Đông hồ, Mặc gia Cơ Quan thành lại là bão táp phong ba, lâm vào bên trong khủng bố sát phạt.

. . .

Đi qua tám mươi mốt cọng dây sắt, cuối cùng thì võ sĩ Tây Lương đã dưới cơn mưa tên mà thành công leo lên được tòa Cơ Quan thành.

Nhưng mà, mặt ngoài của Mặc gia Cơ Quan thành, bánh răng bắt đầu chuyển động.

Đột nhiên có vô số gai nhọn đâm ra, làm cho từng vị võ sĩ Tây Lương bị đâm xuyên qua cơ thể.

Dù là nhất lưu võ nhân, thì khi đối mặt với loại thủ đoạn này thì cũng giống như những binh lính bình thường, ào ạt rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Thác nước đổ xuống, cộng thêm mưa to ở trên trời đã vô tình tăng thêm một tầng sức mạnh. Hơn nữa, hơi nước cũng bốc lên, gột rựa sự ô nhiễm giữa đất trời.

Cái chết của từng vị dũng sĩ Tây Lương đã khiến cho người có tâm tư sắt đá như Hạng Thiếu Vân cũng trở nên run rẩy.

Trong đại quân, có một võ nhân cởi trần vung dùi trống lên, gõ lấy mặt trống đang dính đầy bọt nước.

Ở giữa tiếng trống nặng nề ấy, bá vương chậm ra sải bước đi ra, bước về phía chiến xa, giày đạp trên mặt đất, khiến cho bọt nước ở xung quanh văng lên cao hai thước.

Mặc gia Cơ Quan thành không hổ là tòa thành khó đánh nhất thiên hạ.

Hạng Thiếu Vân ngẩng đầu nhìn ra xa, hắn thấy được từng vị đồ đệ Mặc gia đang bận bề nhiều việc, thấy được thân ảnh tựa như cánh hoa Mạn Đà La* màu đỏ lửa.

(*Mạn Đà La: Cà độc dược lùn hay mạn đà la (hoa tía), tên khoa học: Datura stramonium, là loài thực vật có hoa trong họ Cà. Loài này được L. mô tả khoa học đầu tiên năm 1753. Theo Wikipedia.)

Nếu như muốn công phá Cơ Quan thành, chỉ có dùng vũ lực tuyệt đối để mở ra một vết rạn nứt.

Cho dù lá chắn có kiên cố thế nào đi chăng nữa thì chỉ cần tồn tại rạn nứt một ít, thì vết nứt sẽ trở rộng hơn.

Về việc này thì Hạng Thiếu Vân có thể hiểu được.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Trước mặt của Hạng Thiếu Vân hiện ra cảnh tượng bị năm ngàn binh quân bao vây ở dãy Ngọa Long, hắn chứng kiến từng vị dũng sĩ Tây Lương, trên mặt mang theo vẻ không cam lòng mà quỳ rạp xuống mặt đất.

Bên tai của hắn thì lại vang lên tiếng sáo thống khổ tựa như thiên âm của Mính Tang.

Thậm chí tiếng ấy còn lấn át tiếng mưa rơi.

Bỗng nhiên, bá vương mở mắt ra, đôi mắt lạnh lùng mang theo vẻ vô tình.

“Giết!”

Bá vương gầm nhẹ, nước mưa trước mặt bị nổ tung. Hắn múa Kiền thích, bỗng nhiên lao ra rồi nhảy lên một cái khiến cho tấm màn mưa bị tách ra, sau đó lại đạp lên dây sắt thô to.

Hắn chạy nhanh ở trên dây sắt mà không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Huyết dịch của các dũng sĩ Tây Lương đều sôi sục lên, bá vương vừa ra tay, thì lại giống như có một loại lửa tín ngưỡng nào đó bị thiêu đốt lên vậy.

Tất cả mọi người đều vung vũ khí của mình lên, cho dù mưa to gió lớn cũng không tài nào dập tắt được nhiệt huyết ở trong lòng bọn họ.

Bên trong Cơ Quan thành.

Đôi mắt của A Châu chợt ngưng tụ ở bên dưới lớp mặt nạ nửa trắng nửa bạc.

“Giết chết bá vương!”

Từng cái nọ liên xạ dồn dập bắn vào bá vương đang đạp trên dây sắt.

Xèo xèo xèo!

Từng nhánh tên nỏ bắn xuyên thủng hạt mưa, dùng một tốc độ nhanh xoay tròn ở không trung, làm cho những bọt nước mông lung bị bắn tung tóe, hướng về phía thân thể vạm vỡ của bá vương Hạng Thiếu Vân mà bay tới.

Hạng Thiếu Vân vẫn bình tĩnh giẫm lên xiếng xích, cái khiên ở trong tay hắn cũng vung lên một khiến, làm cho tất cả tên nỏ đều bị đâm thẳng ở trên đấy, những chiếc tên nỏ có thể đẩy lùi mấy người kia, lại không ảnh hưởng tới bá vương chút nào cả.

Khuôn mặt của A Châu không đổi sắc, môi đỏ khẽ mở.

Oanh!

Bức tường của Cơ Quan thành đột nhiên vỡ toạc mà ra, theo sau đó là một cơ quan thú khá giống với rết mười tám đoạn, thuận theo dây leo mà bò tới.

Cơ quan rết, đây chính là tác phẩm đỉnh cao mà Mặc gia cùng Cơ Thiên gia liên hợp để chế tạo.

Cơ quan rết có mười tám đoạn, hai bên mọc đầy đao thép sắc bén, thuận theo dây leo mà bò lên, những nơi mà nó đi ngang qua, đao thép cắt xẻ, xác chết khắp nơi.

Mùi huyết tinh nồng đậm tới mức mưa to cũng không tài nào cọ rửa được.

Những võ sĩ Tây Lương dùng máu của mình để mở ra một con đường.

Bá vương gầm hét, múa lấy Kiền thích, không sợ hãi chút nào mà xông về phía cơ quan rết mười tám đoạn kia.

Bỗng dưng bá vương híp mắt lại.

Cách hai mét bên cạnh thân thể hắn, có hạt mưa bị thứ gì đó sắc bén chém thành hai nữa.

Sợi tóc dính đầy nước mưa của bá vương chợt bị hất lên, trường phủ ở trong tay vung lên một cái.

Khí huyết khủng bố bắn ra, liên tiếp nổ tung kèm theo đó là chín cái tiếng vang.

Một cái mặt nạ tươi cười hiện lên trước mặt bá vương, theo đó là một đạo kiếm quang hướng thẳng đến cổ họng của hắn, kiếm quang tựa như ở trong không khí chém ra vết nước, khiến cho vô số hạt mưa bị chấn vỡ.

Chém chỗ yếu hại, một kích mất mạng.

Giết người tựa bóng câu qua cửa sổ, kiếm ra không để lại dấu vết.

Bá vương đã nghe qua cái tên này.

Ở trên Cơ Quan thành.

Trường bào màu đỏ lửa của A Châu chợt xoay tròn lại, đôi chân dài trắng noãn ấy đeo một đôi hài tú hoa, chạm nhẹ vào hàng rào ở phía trên tường thành, ở trong tay áo màu đỏ lơ lửng lấy một thanh trường kiếm, bay ra.

Giống như là nhỏ một chút mực đỏ vào bên trong những giọt nước trong veo, những tên hiệp khách Mặc gia khác cũng ào ạt rút vũ khí ra, nhảy xuống tường thành, thẳng hướng về phía bá vương.

Giết bá vương!

Chỉ cần giết chết ba vương, đại quân Tây quân sẽ không công tự lui!

Mặc gia Cơ Quan thành cùng nhau thủ hộ ở bên dưới.

Phương thức phòng thủ tốt nhất chính là tấn công!

Tên nỏ gào hét, võ nhân kêu giết…

Mục tiêu chính là bá vương.

Ông…

Âm thanh ngân vang của kiếm nổ tung lên, một kiếm của Mặc Nhất Ngân, đã trúng.

Đâm vào vị trí trái tim của chiếc áo giáp mà bá vương đang mặc.

Nhưng mà, tới một tắc đã là cực hạn.

Chiếc rìu xé gió mà ra, mái tóc dài của Mặc Nhất Ngân tung bay lên, rút kiếm lại, thân thể hắn thì lại lượn quanh một vòng trên dây sắt, vung đi không biết bao nhiêu hạt mưa.

Hắn liên tục đâm ra mấy chục kiếm, nhưng tất cả đều bị bá vương chặn lại bằng một rìu.

Sức lực to lớn khiến cho mũi chân của Mặc Nhất Ngân không ngừng chống đỡ lấy dây sắt, hướng về phía sau mà đi vòng quanh.

Giữa đất trời giống như là trở nên yên lặng lại.

Bá vương đứng lặng, áo choàng của hắn tung bay không ngừng, khiến cho vô số hạt mưa bị vỡ nát.

Mặc Nhất Ngân thở phì phò.

“Thích khách Cửu vang Tông sư, Cơ Quan gia Chư tử, liên nỏ, cơ quan rết…”

“Cái này chính là lòng tin của Mặc Bắc Khách sao?”

Ánh mắt của Hạng Thiếu Vân thâm thúy mà nhìn xem chiếc mặt nạ tươi cười của Mặc Nhất Ngân.

Noi xa.

Cơ quan rết khổng lồ có mười tám đoạn tựa như mãnh hổ cùng với hiệp sĩ Mặc gia đang không ngừng đánh tới.

Ở bên trên dây sắt, dũng sĩ Tây Lương cực kỳ hung hãn, không sợ cái chết chút nào cả, từng người từng người liên tục rơi xuống vực sâu.

Trên vách đá, trống trận tựa như muốn tranh phong cùng với tiếng mưa to gió lớn.

Hạng Thiếu Vân cười, khóe miệng lãnh khốc của hắn chợt nhảy lên.

“Đã vậy thì, ta liền tự tay bóp lấy lòng tin của Mặc Bắc Khách ngươi…”

Hạng Thiếu Vân nói.

Ở trong khí đan, hắn vận chuyển lấy ma khí, ma khí thuận theo da thịt của hắn mà lan tỏa ra, tạo thành một loại áp bách cực kỳ đáng sợ.

Ngay tức khắc…phảng phất trong nháy mắt, mưa to gió lớn, hạt mưa đầy trời kia…Có hơi ngừng lại, đứng lặng ở trên không trung.

Con ngươi của Mặc Nhất Ngân thít chặt lại.

Cảm giác sợ hãi vô bờ bến xâm chiếm lấy trái tim của hắn.

Mặc dù vậy, hắn lại không lui cũng không trốn, cây kiếm trong tay hắn hướng về phía bá vương.

Bá vương thì lại nhẹ nhàng vung cây rìu trong tay ra.

Trảm trên thân kiếm của Mặc Nhất Ngân.

Cây dạ kiếm đã bồi bạn với hắn cùng nhau vượt qua bao nhiêu lần ám sát, vậy mà đã nát.

Đứt thành từng khúc, hóa thành những mảnh vỡ bay tán loạn.

Sức lực to lớn đã oanh trúng thân thể Mặc Nhất Ngân, ma khí biến thành rìu khí, xuyên thấu qua thân thể…

Sợi tóc của Mặc Nhất Ngân sụp đổ, thân thể ở trên dây sắt của hắn cũng vô lực mà rơi xuống bên dưới.

Thác nước bị nổ vang, vô số nước mưa từ trên trời rơi xuống dưới.

Chiếc mặt nạ tươi cười chợt nát ra, lộ ra khuôn mặt đơ của Mặc Nhất Ngân.

Hạt nước mưa lách tách ở bên trong hai mắt của hắn chợt phóng đại ra, tựa như muốn phản chiếu cuộc đời buồn tẻ lại nhàm chán của hắn vậy.

Kể từ ngày hôm nay, hắn được tự do.

. . .

Mưa to gió lớn, đường núi trở nên sa lầy

Vó lừa giẫm lên, làm cho vô số bùn hoa bị hất văng lên.

Mặc Lục Thất cưỡi con lừa, thuận theo đường núi mà không ngừng chạy lên, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng.

Xung quanh vách đá, có từng cái lại từng cái hắc ảnh, giống như là sủi cảo, liên tục rơi xuống đây.

Bỗng nhiên, trong lòng của Mặc Lục Thất giống như có cảm giác.

Có một hắc ảnh rơi xuống từ bên trên vách đá, bị gió núi cùng với mưa lớn cuốn theo, đánh về hướng hắn.

Hắn tránh qua một bên.

Hắc ảnh rơi xuống mặt đất, làm cho nước bùn xung quanh bị văng cao một thước.

Bên trong bùn lầy, Mặc Lục Thất thấy rõ ràng bóng đen kia, chính là chiếc mặt nạ tươi cười đã bị vỡ đi một nửa.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch