Nơi này có vị trí địa lý cực kỳ tốt, địa linh nhân kiệt, non xanh nước biếc, là nơi tài tử giai nhân có thể tự tin làm mọi việc.
Đường gia là gia tộc lớn nhất ở Nam quận, chưởng quản toàn bộ quận này, tài sản cực kỳ khổng lồ.
Đồng thời Nam quận cũng là một thôn quê cực kỳ màu mỡ, mà Đường gia lại nắm giữ thứ này, vì lẽ đó, phú khả địch quốc.
Đường Hiển Sinh là gia chủ của Đường gia kiêm Thái thú Nam quận.
Tuy nhiên, nếu so với những cánh quân đang tích cực dưng cờ khởi nghĩa khác thì Nam quận lại có phần bại hoại.
Mặc dù Đường Hiển Sinh tượng trưng có việc phất cờ nhưng cũng không có hủng hổ dọa người, bức thẳng tới Đế kinh giống như đại quân Tây quận và Bắc quận.
Toàn bộ Nam quận tựa như là một quân tử không ăn ý, hoàn toàn xa rời ngoại vật, quan sát toàn bộ thế cục của Đại Chu triều.
Điều này làm cho Nam quận cực kỳ vô hình ở bên trong triều cường tranh phong này vậy.
. . .
Nam quận.
Nam Giang thành, Đường phủ.
Nơi này hiện đang tỏa ra nồng đậm mùi huyết tinh, tựa như là một giọt mực cho vào vũng nước trong xanh rồi khoáy đều lên vậy, quấn quanh toàn bộ tòa phủ đệ này.
Bọn hạ nhân kinh hoàng, nhóm tỳ nữ thét gào.
Vốn dĩ Đường phủ đang hết sức an lành, thế nhưng ở thời điểm này, lại triệt để bị đánh tan.
Bởi vì Đường gia Nhị công tử…đã chết rồi.
Hắn ngã xuống trong vũng mãu, máu loãng đang liên tục bốc lên từng hơi nóng, mùi huyết tinh nồng đậm tới nỗi tỏa lên khuôn mặt của từng người.
Đường Nhất Mặc ngồi xuống đất, trong con ngươi của hắn tràn đầy vẻ hoảng sợ, hắn nhìn xem cánh tay nhuộm đầy máu của mình, thân thể thì đang không tự chủ được trở nên rung động.
Hắn…vừa giết người.
Đường gia Nhị Công tử, Nhất hưởng Tông sư võ nhân, bị hắn tự tay giết chết.
Đường gia Nhị công tử tên là Đường Bạch Thần, cái tên trông có vẻ ôn nhuận như ngọc, mặt ngoài cũng là tài tử của Nam quận, nhưng trên thực tế, hắn là một tên làm nhiều việc ác không có giới hạn, chính là Nam quận ác thiếu.
Phẩm hạnh tồi tệ đến không biết dùng từ nào để hình dung, chỉ cần nữ nhân nào bị hắn nhìn trúng, thì sẽ bị hắn dùng tất cả thủ đoạn để đưa lên giường.
Không ít gia đình đã bởi vì Đường Bạch Thần mà cửa nát nhà tan.
Trừ chuyện này ra, Đường Bạch Thần còn lấy việc khi dễ Đường Nhất Mặc để làm thú vui.
Lúc trước, Đường Nhất Mặc cũng đã từng phản kháng, tuy nhiên, mặc dù hắn có tập võ, nhưng cũng chỉ là một tên Nhị lưu võ nhân, sao có thể so với Đường Bạch Thần được?
Lần nào hắn cũng bị đánh tới nỗi mặt mũi bầm dập, suýt tý thì tử vong.
Nếu không phải Đường Nhất Mặc là con riêng của Đường Hiển Sinh thì Đường Bạch Thần đã giết hắn từ lâu rồi.
Đường Bạch Thần cực kỳ chán ghét đối với một con rệp như Đường Nhất Mặc.
Mà lần này, Đường Bạch Thần lại để mắt tới muội muội của Đường Nhất Mặc.
Ngay khoảnh khắc hắn sắp động thủ với muội muội của Đường Nhất Mặc, thì bị Đường Nhất Mặc phát hiện, lần này, hắn không trốn tránh nữa, thay vào đó là vùng lên.
Hắn giết chết tên nô tài chó săn của Đường Bạch Thần, sau đó tử chiến với Đường Bạch Thần, ở trong sinh tử xông phá được một mạch, dùng một chưởng cực mạnh đánh xuyên qua trái tim của Đường Bạch Thần.
Trong miệng của Đường Nhất Mặc phát ra tiếng cười trầm thấp.
Tiên nhân không lừa hắn, quả nhiên tu hành pháp mà hắn được truyền thụ có được lực lượng để bảo hộ người nhà.
Hai hàng nước mắt thuận theo khóe mắt của Đường Nhất Mặc mà chạy xuống.
Có lẽ, đây chính là lần cuối cùng hắn bảo vệ muội muội cùng mẫu thân của mình.
Giết chết Đường Bạch Thần, hắn chắc chắn sẽ không thể nào thoát khỏi Đường gia, mẫu thân của Đường Bạch Thần, chính là Đường gia Nhị phu nhân, sẽ không tài nào bỏ qua cho hắn.
Quả nhiên, ngay khi tin tức Đường Bạch Thần được truyền ra.
Các hộ vệ của Đường phủ dồn dập tràn vào.
Nhị phu nhân mặc lấy một bộ hoa phục lộng lẫy, sắc mặt hốt hoảng đi vào.
“Người tới! Bắt tên tiện chủng này lại, ta muốn từng đao róc thịt xẻ da của hắn, báo thù cho Thần nhi!”
Khuôn mặt của Nhị phu nhân phủ đầy lệ, tiếng khóc thê lương vang vọng lên.
Đường Bạch Thần là con của nàng, cũng là cơ sở để nàng có thể đặt chân ở Đường phủ, nhưng mà…Cứ vậy mà chết đi!
Chết trong tay của một tên nghiệt chủng!
Các hộ vệ dồn dập hành động, càng có Tông sư võ nhân bắn ra khí huyết dị hưởng.
Đường Nhất Mặc loạng choạng đứng lên, ánh mắt kiên nghị.
“Bắt tên tiện chủng này, cùng với con mẫu thân đê tiện và muội muội của hắn lại!”
Tiếng thét chói tai của Nhị phu nhân không ngừng vang vọng.
Ánh mắt của Đường Nhất Mặc chợt co rút lại, ngay sau đó, một âm thanh tựa như thú gầm phát ra từ miệng hắn.
Những binh lính đều đồng loạt lao tới.
“Mạnh lên là vì cái gì, không phải là vì thủ hộ người mà mình muốn thủ hộ hay sao, hi vọng sơ tâm của ngươi sẽ không thay đổi, thủ vững bản tâm của mình.”
Lời nói của tiên nhân vẫn luôn vang vọng bên tai Đường Nhất Mặc.
Ánh mắt của Đường Nhất Mặc chợt trở nên đỏ rực.
Da thịt của hắn thẩm tháu ra sương mù máu, lại một lần nữa xông phá một mạch…
Lực lượng cường đại tràn vào tứ chi bách hài của hắn, làm cho thân thể của hắn tựa như lúc nào cũng sẽ bị bạo nổ.
《 Bát Mạch Độn Giáp Ma Công 》chính là tiên duyên của Đường Nhất Mặc.
Tiên nhân truyền cho ma công, xả thân thành ma, bảo hộ người muốn bảo hộ.
Thủ hộ, chắc chắn sẽ nương theo giết chóc.
Đường phủ đã triệt để lâm vào hỗn loạn.
Mùi huyết tinh nồng đậm…tràn ngập toà phủ đệ.
Ngay lúc Đường Hiển Sinh đuổi về phủ đệ.
Thì thứ tràn vào mũi hắn chính là mùi huyết tinh nồng đến cực hạn…
Hắn bước vào Đường phủ, đập vào mặt hắn là thi thể ở khắp trên mặt đất…
Mà ở trung tâm của những thi thể này.
Thì có một bóng người máu me toàn thân, đang quỳ sát trên đất.
Mái tóc nhọn của hắn chảy ra máu, một giọt rồi lại một giọt, rơi lụp bụp xuống đất.
Trên khuôn mặt của Đường Hiển Sinh có một vệt run sợ.
Đường Nhất Mặc, chính là đứa con riêng mà từ đó tới giờ hắn không để ý chút nào, vậy mà lại đi giết chết mấy trăm tinh binh của Đường phủ, trong đó có cả hộ vệ Tông sư võ nhân.
Ánh mắt của Đường Hiển Sinh nhìn những thi thể đầy đất kia, trong đôi mắt bỗng nhiên hiện lên tinh mang lấp lánh.
Tiên duyên!
Tu hành giả!
Hai cái từ này chui vào trong đầu của hắn, Đại Chu ở thời điểm hiện tại, thì tu hành giả được lưu truyền rất rộng rãi.
Bắc Lạc Lục thiếu chủ, Tây Lương Bá Vương, Tiên cung dãy Ngọa Long.
Tu hành giả xuất hiện, bắt đầu cải biến cách cục của thiên hạ.
Đường Hiển Sinh đã từng lo nghĩ, làm sao để thu nạp tu hành giả.
Nhưng mà không nghĩ tới…Đường phủ của hắn cũng xuất hiện tu hành giả.
Hơn nữa, tu hành giả này vẫn là con ruột của hắn.
Đường Hiển Sinh sải đi từng bước, chảy qua từng vũng máu, đi tới trước người Đường Nhất Mặc toàn thân máu me, thở hổn hển như rồng.
Hắn nhìn Đường Nhất Mặc đang mất dần ý thức, Đường Hiển Sinh híp mắt lại, tinh mang lóe lên rồi lại biến mất.
Thay vào đó…Là vô hạn ôn nhu cùng từ ái.
““Hài tử, ngươi chịu khổ rồi.”“
Đường Hiển Sinh run rẩy vươn tay chạm vào gương mặt đầy máu của Đường Nhất Mặc.
. . .
Bắc Lạc thành.
Thiên tử cưỡi lục tuấn vào thành, Lục Trường Không suất tinh binh nghênh đón.
Đây chính là lần đầu tiên Vũ Văn Tú đi tới Bắc Lạc thành, trong khoảng thời gian này, hắn thường nghe qua lời đồn ở Bắc Lạc, nhưng chưa bao giờ tự mình đi đến.
“Cung nghênh bệ hạ.”
Lục Trường Không quỳ một chân xuống đất.
Vũ Văn Tú thì vội vàng tự đỡ Lục Trường Không lên, nói: “Lục ái khanh không cần đa lễ, trẫm tới Bắc Lạc thành, là vì muốn được giải thích một cái nghi hoặc…”
“Trẫm nghe nói công tử Lục Bình An của ái khanh được tiên duyên, từng giải cứu Bắc Lạc thành qua cơn nguy khốn, hôm nay trẫm tự mình đi đến Bắc Lạc trong cơn mưa gió, là muốn cầu một cái kế sách để phá cục, đây cũng là kế sách mà quốc sư tự truyền cho trẫm.”
Vũ Văn Tú nói.
Gương mặt non nớt của hắn mang theo nét chờ mong.
Thiên tử tuổi nhỏ, trong khoảng thời gian này đã chịu rất nhiều áp lực.
Hiện tại, hắn suy đoán ý tứ của quốc sư, Vũ Văn Tú tự mình đến Bắc Lạc, phảng phắc như là cọng cỏ cuối cùng vậy.
Lục Trường Không thở dài một hơi, chắp tay, mở miệng: “Bệ hạ…”
“Hiện tại Phiên nhi đang bế quan, không muốn gặp mặt bất kỳ ai cả…”
Vũ Văn Tú khẽ giật mình, sau đó luống cuống nói: “Trầm tự mình đi đến đây, cực kỳ có thành ý…”
“Lớn mật! Bệ hạ tự mình đến đây, thân là thần tử, tại sao lại dám cự tuyệt không thấy?”
Một vị Tông sư võ nhân bên người Vũ Văn Tú chợt trợn mắt há mồm, giận dữ nói.
Sắc mặt của lão thái giám chợt biến sắc, vung phất trần lên, đập vào tên võ nhân kia, quát chói tai: “Câm mồm.”
Vị Tông sư võ nhân kia nhất thời không cam lòng mà im bật lại.
“Lục thành chủ, bệ hạ tự mình đến đây, đại biểu cho thành ý, thành chủ có thể vào Hồ Tâm đảo nói một câu với quý công tử rằng, bệ hạ đang chờ hắn ở ngoài đảo.”
Lão thái giám nói.
Hắn biết rõ vị Lục thiếu chủ thần bí khó lường ở bên trong Hồ Tâm đảo.
Vũ Văn Tú thì có chút kinh dị nhìn thoáng qua lão thái giám.
Vị thái giám này chính là thủ hạ mà hắn đắc ý nhất, Thất hưởng Tông sư võ nhân, thực lực rất mạnh, cho dù đối mặt với Giang Li đều không kiêu ngạo không tự ti, vậy mà bây giờ…lại làm ra bộ dáng khiêm tốn tới cực hạn.
Lục Trường Không bất đắc dĩ lắc đầu: “Công công, ngay lúc ta thu được tin tức bệ hạ muốn đích thân tới đây, tại hạ đã một lần đi tới Hồ Tâm đảo, quả thật là con ta đang bế quan.”
“Bởi vì từ nhỏ Phiên nhi đã mang chân tật, tính tình quái lệ, hắn nói bế quan, vậy thì chúng ta không nền quấy rầy hắn, nếu không e rằng sẽ dẫn đến chút chuyện không tốt.”
Lục Trường Không chân thành mở miệng, hắn cũng đang nói thật.
Nhi tử của chính mình có tính tình gì, hắn rất rõ ràng.
Vũ Văn Tú chắp tay lại, dạo bước tại chỗ.
Rất lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lục Trường Không.
“Ái khanh, trẫm chờ ngay tại Bắc Lạc, chờ tới khi nào Lục Bình An xuất quan thì thôi.”
Vũ Văn Tú cắn răng, nói.
Quyết định này vừa ra, lão thái giám còn chưa nói gì, thì những tên Tông sư võ nhân cùng võ tướng hộ tống Vũ Văn Vũ lập tức trở nên kinh hãi.
Đế đô hiện tại đã loạn thành một bầy, tấu chương của bách quan bay đầy trời, thiên tử thì lại ở bên trong Bắc Lạc thành chờ đợi một tên Lục thiếu chủ giả thần giả quỷ.
Có thể nghĩ, khi lúc tin tức này được truyền ra, triều chính sẽ rung động cỡ nào.
“Bệ hạ, tuyệt đối không thể!”
““Không thể chờ lâu ở Bắc Lạc, lỡ như phản nghịch Bắc quận dẫn binh tới đây, vây khốn bệ hạ tại Bắc Lạc…Vậy thì đây chính là kiếp nạn của Đại Chu a !”“
Một vị võ tướng quỳ rạp trên đất, dập đầu nói với Vũ Văn Tú.
Ngay khi mới bắt đầu thì vị võ tướng này đã phản đối Vũ Văn Tú tới Bắc Lạc.
Tuy nhiên, Vũ Văn Tú vẫn khăng khăng muốn đi, tên võ tướng này chỉ là thần tử, đương nhiên là không thể ngỗ nghịch.
““Khiến bệ hạ đến Bắc Lạc…đây nhất định là kế sách của Khổng Tu !”“
Tên võ tướng này tựa như muốn khóc ra máu, cao giọng lên tiếng.
Mặt của lão thái giám trầm lại, không nói gì.
Sắc mặt của Vũ Văn Tú cũng trở nên âm trầm.
Lục Trường Không chứng kiến một màn này, mặt không nói gì nhưng trong nội tâm lại thở dài.
Chiêu này của Mặc Bắc Khách, quả nhiên là triệt để ép Đại Chu triều vào tuyệt lộ, khiến cho quốc sư và Giang Li cùng với quần thân trong Đế Kinh triệt để phân liệt.
““Chủ ý của trẫm không cần các ngươi can thiệp !”“
““Ý trẫm đã quyết, chờ tới khi nào Lục Binh An xuất quan thì thôi.”“
Vũ Văn Tú phất tay áo, đi lên xe kéo, âm thanh băng lãnh thuận theo bên trong xe kéo truyền ra.
Nội tâm của hắn là có một cái bí mật, đó chính là hắn giống với Lục Bình An, đều là người được tiên duyên.
Vì thế, hắn tình nguyện tin tưởng một lần, chờ đợi xem sao.
Lục Trường Không khom người, mang theo Vũ Văn Tú tự minh đến bờ hồ Bắc Lạc, tuy nhiên, không có gọi thuyền đi vào hồ.
Nhật nguyệt luân phiên.
Một lần chờ đợi này, chính là một ngày một đêm.
Bầu không khí trên bờ hồ Bắc Lạc càng lúc càng nặng trĩu.
Tin tức thiên tử chờ đội Lục thiếu chủ ở ven hồ đã truyền về Đế kinh, triệt để dẫn nổ, khiến cho Hoàng thành lâm vào huyên náo.
Ám thủ mà Mặc Bắc Khách an bài cũng bắt đầu truyền bá tin nhảm.
““Thiên tử đi vào Bắc Lạc, chính là bị mê hoặc bởi kế sách của Khổng Tu, thiên tử rời đô, đất nước sắp diệt vong !”“
““Thiên tử tuổi nhỏ bị yêu thuật của Bắc Lạc Lục Bình An làm cho mê hoặc, yêu nhân loạn quốc !”“
Tin nhảm nổi lên bốn phía, toàn bộ Đế kinh giống như một nồi nước sôi.
Quần thân kêu khóc, tấu chương như mưa bay.
Có tên quan viên tự xưng là trong sạch, khoác lên mình tinh quang u ám, ngồi xe kéo đi Bắc Lạc.
Lục Trường Không không có ngăn cản đối với những tên quan viên, dồn dập để bọn hắn vào thành.
Bờ hồ Bắc Lạc.
Quần thần quỳ sát bên ngoài chiếc xe kéo của thiên tử, khóc ròng ròng, tất cả đều thuyết phục thiên tử đừng có bị yêu nhân mê hoặc.
Mà nên trở lại Đế Kinh để trấn thủ quốc đô, cũng truyền lệnh cho Giang Li vào kinh thành hỏi tội.
Bên trong xe kéo.
Thiên tử không có động tĩnh gì.
Ngay sau khi luồng ánh sáng rạng đông thứ nhất thuận theo đường chân trời hiện ra, giương rắc vào mặt hồ Bắc Lạc với những cơn sóng gợn.
Hồ Tâm đảo.
Bạch Ngọc Kinh lầu hai.
Một thân ảnh ngồi trên xe lăn, mặc một bộ áo trắng chậm rãi mở mắt ra.