Thời gian một ngày một đêm, hắn ở trong Truyền Đạo đài xây dựng ý tưởng về bí cảnh mới, đồng thời đem Dưỡng Long địa cùng bí cảnh mới kết hợp lại với nhau.
Đây là một công trình vĩ đại, cần phải hoàn thiện không ngừng.
Nếu như nói bí cảnh Tiên cung dãy núi Ngọa Long giống như một trò đùa trẻ con, lần này xây dựng bí cảnh mới là chân chính đại công trình.
Dù sao, theo quy hoạch của Lục Phiên, bí cảnh lần này kết thúc, sẽ sinh ra tu hành giả Thể Tàng cảnh.
Còn bí cảnh, hắn vẫn chưa muốn cho hiện thế, vẫn còn lưu giữ trong Truyền Đạo đài, hắn muốn chờ một thời cơ thích hợp.
Đôi mắt của Lục Phiên mở ra, gió nhè nhẹ thổi làm rung động toàn thân áo trắng.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lục Phiên giơ tay lên, vuốt vuốt bên thái dương.
Xây dựng bí cảnh, cần tiêu hao cường độ linh hồn rất lớn, đặc biệt lần này lại là cỡ lớn bí cảnh, làm đầu óc Lục Phiên hơi có vẻ mơ hồ.
Bàn tay khẽ vẫy, chén rượu bằng đồng xanh đang đặt trên chiếc bàn gỗ hồng sam bay vút lên, rơi vào trong tay hắn.
Rượu trong ly đã lạnh từ bao giờ, Lục Phiên bế quan, Ngưng Chiêu cũng không dám tự tiện đi vào hâm rượu.
Uống một ngụm hết rượu trong ly, hơi rượu mát lạnh cùng vị cay của rượu để đầu óc hắn hơi tỉnh táo lại.
Sau đó, tinh thần hắn khẽ động, từng âm thanh từ trên đảo theo gió truyền đến, rơi vào trong tai của hắn.
Hai đầu lông mày của Lục Phiên hơi nhảy lên.
Phía dưới tòa nhà Bạch Ngọc Kinh.
Nhiếp Trường Khanh đeo đao mổ heo đứng yên một chỗ, toàn thân đao ý cuồn cuộn nổi lên.
Hắn canh giữ lầu các không cho bất kỳ ai tiến gần nửa bước, Ngưng Chiêu cùng Y Nguyệt cũng là như thế.
Nghê Ngọc ở xa xa, dùng một cái túi thơm đựng đầy đan dược, ngồi trên một phiến đá, thỉnh thoảng lại lấy một viên bỏ vào miệng.
Công tử nói để cho nàng vừa ăn vừa tu hành…
Nàng đã làm được.
Cảnh Việt ở một bên, đeo hộp kiếm bằng gỗ hoàng hoa lê, đang dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm vào…đan dược trong tay Nghê Ngọc.
Dùng Tụ Khí đan, Cảnh Việt cũng thành công ngưng khí, bước vào Khí Đan cảnh.
Loại cảm giác tuyệt vời đó, khiến cho hắn không thể nào quên được.
Bỗng nhiên.
Áp lực khổng lồ trên hòn đảo đột ngột tan biến.
Mọi người đều giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai của tòa nhà Bạch Ngọc Kinh.
Đã thấy, trên sân thượng, thiếu niên áo trắng dựa vào lan can đón gió, nhìn mọi người phía dưới mỉm cười.
"Công tử xuất quan!"
Ngưng Chiêu cùng Y Nguyệt liếc nhau, trong lòng đều vui vẻ.
Công tử nếu còn không xuất quan, Bắc Lạc thành có khả năng sẽ loạn thành một bầy.
Ngưng Chiêu váy trắng phấp phới, nhẹ nhàng lên lầu hai, đẩy xe lăn đi xuống.
"Công tử, Thiên Tử ra Đế Kinh, đích thân đến gặp ngươi, nhưng mà, bị chúng ta ngăn lại, bây giờ đang đợi trong Bắc Lạc thành…"
Ngưng Chiêu nói.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, khuỷu tay tựa trên thành xe, ngón tay xoa nhẹ huyệt thái dương.
"Ta biết."
Lục Phiên trả lời rất bình thản.
"Ngưng tỷ, tìm cho ta một cây cần câu cá..."
Lục Phiên đột ngột nói.
Ngưng Chiêu sững sờ, Nhiếp Trường Khanh cầm đao mổ heo đi bên cạnh cũng không khỏi nhíu mày.
"Công tử muốn câu cá?"
Nhiếp Trường Khanh hỏi.
Lục Phiên khẽ vuốt cằm, nhìn Bắc Lạc hồ ở trước mặt, gió nhẹ chầm chậm thổi, làm mặt hồ gợn lên từng đợt sóng nước lăn tăn.
Bắc Lạc hồ, chính là vị trí nuôi rồng đầu tiên mà Lục Phiên định ra.
"Vâng."
Ngưng Chiêu rất thức thời không hỏi nhiều, nhanh chóng đi tìm cần câu.
"Công tử, Thiên Tử đang đợi, ngài không đi gặp sao?"
Bầu không khí trở nên có chút tĩnh mịch, chỉ còn lại âm thanh của gió hồ quét qua, làm cây cối vang lên âm thanh xào xạc.
"Xoạt xoạt, xoạt xoạt..."
Bỗng nhiên, có một vài âm thanh kỳ lạ vang lên.
Lục Phiên mở mắt, tầm nhìn hơi hơi lướt ngang, tìm đến nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy, Nghê Ngọc trừng mắt, từ trong túi thơm căng đầy lấy ra một viên Tụ Khí đan được bọc đường nhét vào trong miệng, cắn xuống, âm thanh cờ rốp giòn tan vang lên.
Giống như là... Đang ăn kẹo đường đậu.
Nghê Ngọc bị ánh mắt chăm chú của Lục Phiên làm cho toàn thân có chút run rẩy, cánh tay run run, nơm nớp lo sợ từ trong túi thơm lấy ra một viên Tụ Khí đan.
"Công... Công tử... Ăn một viên?"
Khóe miệng Lục Phiên hơi co giật một chút, khoát tay áo.
"Ngươi ăn đi, ăn nhiều một chút, ăn xong nhớ kỹ tìm một chỗ không người..."
Nghê Ngọc nghe vậy cảm giác có chút choáng váng.
Rất nhanh.
Ngưng Chiêu trở về.
Lục Phiên cầm lấy cần câu, đây là một cây cần câu hết sức bình thường, ngón tay hắn cầm lấy lưỡi câu bằng thép sáng loáng, chậm rãi dùng sức, từ từ đem lưỡi câu kéo thẳng ra.
"Công tử... Lưỡi câu thẳng làm sao câu cá?"
Ngưng Chiêu sững sờ.
Lục Phiên cười cười, không nói tiếng nào.
Cả người cùng xe lên một chiếc thuyền nhỏ, ngồi tại đầu thuyền, vung ra dây câu, lưỡi câu vào nước, gợn lên một chút bọt sóng.
Nhiếp Trường Khanh, Ngưng Chiêu, Y Nguyệt đồng loạt đứng yên trên một chiếc thuyền khác.
Nhìn Lục Phiên dùng lưỡi câu thẳng đi câu cá
...
Bên bờ Bắc Lạc hồ, khung cảnh đã sớm hỗn loạn.
Gương mặt của Lục Trường Không lạnh lùng, phía sau hắn là La Thành đang nhìn chằm chằm bách quan đang quỳ rạp dưới đất, trong ánh mắt sát ý dào dạt.
Đám cẩu quan này, đang mắng ai? Ai là yêu nhân?
Bên trong xa giá của Thiên Tử, không hề có một chút động tĩnh.
"Chư vị, cẩn thận lời nói."
Lục Trường Không nhìn xem vài vị đại thần đang quỳ dưới đất, đấm ngực dậm chân, lạnh lùng lên tiếng.
Bên cạnh xa giá của Thiên Tử, trong mũi của lão thái giám cũng phát ra một tiếng hừ nhẹ.
"Nước không thể một ngày không vua, bệ hạ vào Bắc Lạc đã hai ngày, Đế Kinh đã có chút hỗn loạn."
"Bây giờ phản tặc vừa lui, Đại Chu còn nhiều việc phải làm, bệ hạ không thể ở đây chờ đợi yêu nhân!"
"Thỉnh bệ hạ quay về!"
Một vị đại thần có vẻ mập mạp, mặc hoa phục, tuối tác hơi lớn, quỳ trên mặt đất nước mắt tuôn đầy mặt nói.
"Lục Bình An hắn có tài đức gì để cho bệ hạ chờ đợi."
"Lục Bình An hắn mặc dù trên người có công danh, nhưng bệ hạ là quân, hắn là thần, cương thường không thể đảo lộn!"
Từng vị quan viên của Đại Chu triều, không ngừng thuyết phục.
Bên ngoài Bắc Lạc thành, xe ngựa rong ruổi, bụi mù cuồn cuộn.
Từng chiếc xe ngựa chở các vị quan viên, không ngừng tràn vào Bắc Lạc, những quan viên này đều muốn khuyên hoàng đế quay đầu là bờ, nếu có thể khuyên được, sẽ lưu danh sử sách.
Nhưng mà, bên trong xa giá của Hoàng đế, từ đầu đến cuối không hề có bất kỳ động tĩnh gì.
Chỉ có xe ngựa hơi hơi rung động, để lão thái giãm cảm nhận được người trong xe không hề bình tĩnh.
...
Đại doanh bên ngoài Nguyên Xích thành ba mươi dặm.
Mặc Bắc Khách bóp chặt phong thư trong tay, khóe mắt già nua hơi rung động.
"Bắc Lạc Lục Bình An bế quan, Thiên Tử tự mình chờ đợi bên bờ hồ, bách quan vào Bắc Lạc rơi huyết lệ khuyên vua hồi kinh..."
Tiếng cười nhàn nhạt từ trong miệng của Mặc Bắc Khách truyền ra.
Đạm Đài Huyền ngồi trên ghế ở vị trí trung ương, Mặc Củ lay nhẹ quạt lông, trên gương mặt cũng toát ra nụ cười mỉa mai.
"Bách quan Đại Chu, một đám người cổ hủ, lục đục với nhau rất lợi hại, nhưng khi liên quan đến quốc gia đại sự... Chỉ là một đám người ngu xuẩn." Mặc Củ nói không chút lưu tình.
“Hạng Thiếu Vân suất lĩnh đại quân từ Tây quận đi ra, nếu chúng ta có thể trước hắn một bước nhập chủ Đế Kinh, có được lục đại hộ thành, đã định trước sẽ đứng ở thế bất bại, dù cho Tây Lương thiết kỵ được xưng Đại Chu đệ nhất quân, cũng không thể làm gì được."
Đạm Đài Huyền nói.
Mặc Bắc Khách khẽ vuốt cằm.
"Đại Chu Đế Kinh bây giờ như một chảo dầu sôi, đợi đến cực hạn, liền sẽ nổ tung."
"Dù Thiên Tử có thể mời được Lục Bình An xuất thế, nhưng có thể làm được gì?"
"Thiên hạ đại thế... Không thể chống cự."
Mặc Bắc Khách nói.
...
Dưỡng Long địa, tên như ý nghĩa, là nơi nuôi dưỡng Thiên Long.
Hồ Tâm đảo là căn cứ của Bạch Ngọc Kinh, Lục Phiên truyền vào linh khí, làm cho xung quanh cũng bị ảnh hưởng.
Nếu muốn nói hiện nay trên thế gian, nơi nào có thể được xưng một tiếng tập trung hết tinh hoa của núi sông, Bắc Lạc hồ chắc chắn đứng vị trí thứ nhất.
Mặt khác, Bắc Lạc hồ làm một chỗ Dưỡng Long địa, vừa là bí cảnh vừa có rồng trông nhà canh cửa, tại sao không làm?
Sương mù mờ mịt trên mặt hồ.
Một chiếc thuyền cô độc đang thả câu, tinh thần của Lục Phiên dâng trào lên, trong hồ, những con cá lít nha lít nhít đang dồn dập bơi đến, tụ tập xung quanh thuyền của hắn, thỉnh thoảng lại có một vài con cá to, thân cá đụng vào mạn thuyền, vang lên tiếng uỵch uỵch.
Vạn vật đều có linh, hình như những con cá này trong vô hình cũng cảm nhận được một hồi cơ duyên đang đến gần.
Nơi lưỡi câu thẳng, phảng phất có được một miếng mồi ngon nhất thế gian, hấp dẫn bọn chúng.
Lục Phiên rất bình tĩnh, một bên bày Sơn Hà Cục, một bên nắm cần câu.
Mặc kệ đàn cá trong hồ đang tranh nhau, cần câu vẫn lù lù bất động.
Hơi nước dần dần dày thêm.
Thân ảnh của thiếu niên áo trắng cùng chiếc thuyền câu cũng dần dần mơ hồ.
Đám người Ngưng Chiêu, Nhiếp Trường Khanh đã không thấy rõ thân hình của Lục Phiên.
Rất lâu sau.
Tiếng cá va chạm vào mạn thuyền dừng lại.
Thanh âm nhàn nhạt của Lục Phiên từ trong sương mù vọng ra.
"Ngưng tỷ, để Thiên Tử đến đây đi... ”
Trên thuyền, mái tóc dài của Ngưng Chiêu bị gió thổi, bay lên nhè nhẹ.
Nàng đưa tay khẽ vuốt một vài sợi tóc về phía sau, đôi môi hồng khẽ mở.
"Vâng."
Sau đó, thân hình của Ngưng Chiêu liên tục di động, đôi giày thêu màu trắng điểm nhẹ lên mặt hồ, cứ như thế dẫm lên mặt nước hướng ven bờ bươc đi, để lại sau lưng từng làn sóng gợn.
Sau khi Ngưng Chiêu rời đi.
Trong sương mù mờ mịt, Lục Phiên suy nghĩ trong chốc lát.
Lại mở miệng nói: "Lão Nhiếp, Y Nguyệt..."
"Vâng."
Y Nguyệt vội vàng khom người, Nhiếp Trường Khanh cũng chắp tay lên tiếng.
"Bắc Lạc không phải Đế Kinh, không thể để bọn hắn muốn nói gì cũng được."
"Tuy nhiên, bản công tử tính tình tốt, để bọn hắn tiếp tục nói..."
Thanh âm của Lục Phiên nhàn nhạt truyền đến, mơ hồ còn nghe được tiếng vang của quân cờ khi hạ xuống bàn.
Y Nguyệt cùng Nhiếp Trường Khanh híp mắt.
Cả hai cùng chèo thuyền rời đi.
Giữa hồ, chỉ còn lại chiếc thuyền của Lục Phiên, đang cô độc dập dờn theo sóng nước.
...
Bên bờ Bắc Lạc hồ.
Ngưng Chiêu giẫm lên mặt hồ, như tiên nhân hạ phàm, nhanh nhẹn tiến đến.
Không ít quan viên nhìn ngây người, tiếng mắng chửi hơi dừng lại.
"Bệ hạ, công tử cho mời."
Ngưng Chiêu đứng trên mặt hồ, hơi hơi khom người.
Bên trong xa giá của Thiên Tử, Vũ Văn Tú đột nhiên vẹt ra tấm vải mành, trong đôi mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Lão thái giám vịn Vũ Văn Tú xuống xe, leo lên đội thuyền đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
"Bệ hạ, không thể!"
"Không thể bị yêu nhân mê hoặc!"
"Yêu nhân loạn quốc!"
"Đại Chu sắp mất rồi!"
"Lục Bình An thật là đáng hận."
“Kẻ này lầm quốc! Lầm quốc!"
Từng vị đại thần thi nhau gào khóc, đấm ngực dậm chân.
Ngưng Chiêu nhàn nhạt nhìn xem bọn hắn.
Trên thuyền, Vũ Văn Tú siết chặt nắm đấm, sắc mặt đỏ hồng.
Lão thái giám khẽ vẫy phất trần, vẻ mặt cực kỳ khó coi, bọn khốn kiếp này thấy bệ hạ mềm yếu... Được một tấc, muốn một thước!
Bỗng nhiên.
Sương mù bị một chiếc thuyền từ trong xông ra xé mở, sóng nước phồng lên lồng lộn như một đầu bạch xà đang nổi giận.
Y Nguyệt cùng Nhiếp Trường Khanh từ trên thuyền nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, trước mặt nhóm đại thần đang quỳ.
Vũ Văn Tú đang ở trên thuyền bị biến cố đột ngột làm cho giật mình, quay đầu nhìn lại.
Phất trần trong tay lão thái giám lắc một cái, có... Có sát khí!
Áo bào màu trắng của Nhiếp Trường Khanh bay nhẹ trong gió.
Tay cầm đao mổ heo kề sát ngực, thân hình nhanh chóng bay ra, hóa thành một cái bóng màu đen, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, quét qua một vị đại thần đang đấm ngực dậm chân, trong miệng mắng yêu nhân yêu nhân không ngừng.
"Phốc phốc."
Máu phun ba thước.
Tiếng mắng hơi ngừng lại.
Đao mổ heo nhuốm máu, để bọn hắn phát lạnh toàn thân.
Nhiếp Trường Khanh cầm đao mổ heo, thân hình chậm rãi di chuyển, khóe miệng nhếch lên, thản nhiên nói:
"Tính tình công tử rất tốt, hắn để cho các ngươi tiếp tục nói..."