Nghĩ đến sức khỏe ngày càng yếu của ba Thư. Mạnh Thính ngẩn người, cô suy nghĩ hơi chậm một chút. Liền bị Thư Lan đẩy một phát lên sân khấu. Trong chớp mắt, ánh đèn chiếu lên người cô.
Thư Lan không lừa cô, ánh đèn sân khấu vì ngại mắt cô không thể nhìn được ánh sáng quá mạnh, đã lờ mờ chuyển thành màu sắc ấm áp. Năm này, đôi mắt Mạnh Thính mới làm phẫu thuật, hơn ba năm cô đeo kính râm, luôn phải dùng gậy dò đường. Tháng trước mới làm phẫu thuật xong, nên cơ bản còn hai tháng nữa mới có thể tháo kính xuống được.
Cô vừa bước ra, dưới khán đài liền lặng ngắt như tờ. Chiếc mũ màu trắng viền ren che hơn nửa khuôn mặt cô, nên chỉ có thể lờ mờ thấy được một dáng vẻ xinh đẹp cùng chiếc cằm nhỏ tinh xảo trắng trẻo mà thôi. Cô mặc một chiếc váy dài bằng lụa màu trắng, thắt lưng màu đỏ, xõa tóc một bên. Chân mang một đôi giày da nhỏ màu đen. Cô giống như Nguyệt Quang Nữ Thần bước ra từ truyện cổ tích.
Mạnh Thính thu tầm mắt lại, cô biết Giang Nhẫn đang ngồi phía cuối khán đài.
Cô tự dặn lòng đừng hoảng hốt, anh ta còn không biết cô là ai. Bây giờ, cô đang thay thế Thư Lan mà. Cách đó không xa, có một cây dương cầm dưới ánh đèn, phím đàn đen trắng chiếu sáng rực rỡ, toát lên một sự tao nhã đặc biệt.
Mạnh Thính nhìn nó, trong lòng thoáng dịu lại.
Cô ngồi xuống ghế, hai tay đặt trên phím đàn, một ký ức ấm áp xa xưa hiện về, đàn vang lên một tiếng, khiến thân thể cô, trong chớp mắt, khẽ run. Cô rốt cục cũng có cảm giác mình thực sự sống lại.
Phía dưới yên lặng như tờ.
Đây là trường trung học, phần lớn mọi người sẽ chọn chơi ghita, rất ít người lựa chọn dương cầm. Mãi một lúc sau, phía dưới có tiếng nói khẽ: "Người của lớp 8, thật xinh đẹp." Mặc dù hình dáng mông lung, nhưng không tránh khỏi việc cảm thấy đẹp, một vẻ đẹp khó nói.
"Cô ấy đàn gì vậy?"
Có người am hiểu dương cầm nói: "Là bản Sonata thứ mười bốn của Beethoven cung Đô thứ."
"Sao lại đặt cái tên dài vậy chứ?"
". . . Hay còn gọi là Sonata ánh trăng."
"Cô ấy tên gì?"
"MC nói, là Thư Lan lớp 8 đó."
Thư Lan từ sau màn che lặng lẽ nhìn, vừa vui vừa hận. Từ nhỏ cô ta đã biết, Mạnh Thính giỏi đến thế nào. Nếu như không phải đôi mắt bị thương, vẻ đẹp của Mạnh Thính chắc chắn không giấu đi đâu được, chỉ mấy năm là vang danh khắp trường thôi.
Nhưng cô ta vui mừng vì sau chuyện này, người nổi tiếng sẽ là cô ta.
Mạnh Thính có giỏi hơn nữa thì sao chứ? Toàn bộ vinh dự sẽ là của cô ta.
Hơn nữa, Thư Lan hướng nhìn về cuối khán đài.
Nơi đó, có một thiếu niên tóc bạc vừa ném đôi K cuối cùng ở trong tay ra, nhưng trong chớp mắt khi tiếng đàn vang lên một cái, anh ta ngước mắt nhìn lên sân khấu.
Tim Thư Lan đập nhanh hơn.
Năm nay, Giang Nhẫn nhuộm tóc màu bạc rất sáng, mặc áo sơmi đen cùng jacket khoác ngoài, áo khoác bung ra, không theo quy củ gì. Anh ta không ngồi bình thường ở trên ghế, mà ngồi trên tay vịn, một chân gác lên, một chân đạp trên đệm ngồi của nam sinh khác.
Bạn học kia, chỗ ngồi bị giẫm bẩn như vậy, cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể ngồi cứng ngắc ở đó.
Hạ Tuấn Minh nhìn lên sân khấu, miệng mở lớn, mãi mới lấy lại tinh thần: "Cô ta là học sinh trường chúng ta sao?" Trong lòng anh ta lầm bầm, không giống.
Năng Khiếu là thiên đường của học sinh có tiền, một đám người thành tích chả ra gì, sống phóng túng và “tinh thông mọi thứ”, không thể có loại nữ sinh đem tới cảm giác khác thế này được.
Nói như thế nào đây, đơn thuần sạch sẽ đến không tưởng tượng nổi, khiến bọn người như anh ta cứ như là một đám lưu manh.
Phương Đàm cũng thấy kỳ lạ, không chịu được liếc mắt nhìn Giang Nhẫn.
Giang Nhẫn đốt điếu thuốc, không hút, kẹp ở đầu ngón tay. Cảm nhận được ánh mắt Phương Đàm, anh ta ngậm điếu thuốc trong miệng, nói: "Nhìn tao làm gì? Mày thật sự tin những lời đồn kia?"
Phương Đàm sợ anh ta tức giận: "Không tin."
Bọn họ biết, Giang Nhẫn thật sự ghét nhất loại nữ sinh này. Vì mẹ của Nhẫn ghét cha của anh ta, coi ông ấy như một kẻ giàu có thô bỉ và dốt nát, mãi mãi nhìn ông ấy như nhìn một thứ bẩn thỉu vậy.
Loại đàn bà này, lòng tự trọng mãi mãi cao hơn trời. Mà không bao giờ nghĩ một chút đến việc, nếu không có tiền thì đời nào bà ta có được cơm áo không lo, để có thời gian mà tao nhã thanh cao.
Giang Nhẫn cách khá xa, không thấy rõ dáng dấp cô ấy ra sao. Nhưng cũng xác nhận cô ấy đàn rất tốt, anh ra dùng hai ngón tay lấy điếu thuốc xuống. Ánh mắt vẫn rơi trên người cô.
Mạnh Thính hướng cặp mi dài xuống, thứ mà cô nhạy cảm nhất, chính là ánh mắt của Giang Nhẫn. Lần này cô nhất định không làm chuyện ngu ngốc, ấn ngón tay xuống, cô phải dời một cái khóa đi, cố hết sức đàn sai một âm. Mạnh Thính nhấn thiếu mất mấy phím đen, lúc này người xem phía dưới liền mất hết cảm giác tươi đẹp, bắt đầu líu ríu ồn ào lên, bàn luận với nhau.
Thư Lan ngây hết cả người, không thể tin được.
Sao Mạnh Thính lại đàn sai chứ?
Giang Nhẫn phát ra âm thanh cười nhạo, loại này mà cũng dám lên đây để mất mặt sao? Anh ta dời ánh mắt đi, bảo Hạ Tuấn Minh xào bài một lần nữa.
Mạnh Thính không muốn làm ba Thư khổ sở thất vọng, nhưng cũng sẽ không giúp Thư Lan lại lần nữa. Kiếp trước, cũng vì ngày hôm nay cô quá chú tâm biểu diễn, khiến Thư Lan nổi danh tại trường học, đến khi chuyện thi hộ bị bại lộ, nên mới tạo ra ảnh hưởng lớn đến vậy.
Cô đàn xong cúi mình chào, hai mắt đau rát, cầm cự lui vào trong. Thư Lan nhanh chóng kéo cô đến phòng thay quần áo: "Chị, sao lại đàn sai vậy. . ."
Mạnh Thính lục lọi tìm kính râm đeo lên, độ sáng thế này mới khiến cô thấy dễ chịu đôi chút. Cô cũng không trả lời Thư Lan, Thư Lan có chuyện khác gấp hơn, cũng không thèm để ý: "Chúng ta nhanh đổi quần áo thôi."
Hai chị em thay xong quần áo, Thư Lan cố gắng chịu đựng cảm giác căng cứng ở eo, dặn dò Mạnh Thính: "Chị nhớ đi ra bằng cửa sau nha."
Mạnh Thính đột nhiên giữ chặt cánh tay của cô ta: "Thư Lan, em ghét chị sao?"
Cơ mặt Thư Lan cứng lại trong chớp mắt, lúc sau liền giả lả nói: "Chị à, chị nghĩ gì thế, chị tốt như vậy, sao em lại ghét chị chứ. Thư Dương không thích chị, nhưng em rất thích chị mà."
Mạnh Thính buông tay của cô ta ra, bất lực nhắm mắt lại. Nói láo.
Sống lại một lần nữa cô mới hiểu, hai anh em Thư Lan và Thư Dương này, một người ngoài mặt nói thích cô, nhưng lại hận không thể khiến cô chết đi. Một người thì ngoài mặt lãnh đạm, lại sẵn sàng gom tiền giúp cô trị bỏng. Lòng người khó dò, hết lần này tới lần khác, phải trả một cái giá quá đắt mới có thể hiểu được.
Chỉ tiếc, kiếp trước, cô còn chưa kịp trưởng thành đã phải chết.
Nhưng kiếp này sẽ không đâu.
Trở lại năm lớp mười một này, hết thảy mọi thứ đều có thể lần nữa diễn ra.
Mạnh Thính đưa mắt nhìn Thư Lan cầm theo váy, vội vàng đi ra ngoài, cô biết cô ta đi tìm Giang Nhẫn. Kiếp trước vì Giang Nhẫn hững hờ nói một câu không tệ, Thư Lan đã hưng phấn đến không nhịn được. Lúc này đây? Giang Nhẫn sẽ có hứng thú đối với kẻ giả mạo Thư Lan chứ?
Cô cầm dậy dò đường của mình, đẩy cửa sau đi ra ngoài, trong nháy mắt màu vàng của mùa thu tháng mười rơi trên mí mắt cô, trước mắt lại là một mảnh xám. Tiếng chim hót thánh thót, có chút se lạnh cuối thu, hai bên đường những bông hoa nhỏ nhắn nở rộ, có loại mùi thơm thanh mát sau cơn mưa.
Mặt trời đã lên cao, Mạnh Thính nhắm mắt lại, chậm rãi đi thẳng về phía trước. Phẫu thuật rất thành công, còn hai tháng nữa thôi, cô có thể sẽ một lần nữa nhìn thấy ánh nắng trên bầu trời. Kiếp này cái gì cũng còn kịp.
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com