"Anh Nhẫn, nhìn kìa." Hạ Tuấn Minh vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi.
Từ cửa sổ phòng nghỉ nhìn ra ngoài, bầu trời trong xanh như được gội rửa. Một người mặc đồng phục nữ sinh Thất Trung, quơ gậy dò đường đi ra phía cổng trường.
Giang Nhẫn vắt tay lên bệ cửa sổ, ánh mắt nhìn theo hướng Hạ Tuấn Minh chỉ, rơi vào bóng lưng nhỏ nhắn của Mạnh Thính.
Hạ Tuấn Minh kinh ngạc nghi ngờ, nói: "Mù sao? Còn mặt đồng phục Thất Trung nữa."
Giang Nhẫn nhai kẹo cao su, nhìn cô lảo đảo tìm đường, có chút chật vật đáng thương. Tựa hồ thiếu nữ Thất Trung này, đối với bọn người Năng Khiếu như anh ta, trông chẳng quen mắt tí nào, cô chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.
Một lát sau Hạ Tuấn Minh không để ý nữa, anh nhớ tới một sự kiện mập mờ, cười cười nói: "Nữ sinh vừa mới đánh đàn kia, anh nhớ không? Cô ta tới nói muốn kết bạn đó."
"Cậu thích? Vậy thì chơi đùa với cô ta đi."
Hạ Tuấn Minh nhún vai: "Người ta tìm anh đó anh Nhẫn à, anh nói như vậy sao được chứ?"
Giang Nhẫn nhớ lúc nhìn thoáng qua sân khấu: "Được, cho cô ta tới."
Cặp mắt Thư Lan lóe sáng đi đến, trông thấy Giang Nhẫn, trong nháy mắt đỏ mặt: "Bạn Giang Nhẫn."
Mũ dạ màu trắng được cô ta cầm trên tay.
Một khuôn mặt đẹp, dáng dấp cũng không tệ. Giang Nhẫn nhìn Thư Lan một chút, uể oải lên tiếng: "Thích tôi ư?"
Thư Lan không nghĩ tới chuyện anh ta lại thẳng thắn như vậy, mặt liền đỏ lên, nhịp tim gấp gáp, có chút kích động, cô ta kiểm soát phản ứng của mình, quay trở lại vẻ nhã nhặn, nói: "Giang Nhẫn, chỉ là tôi thấy cậu rất ưu tú."
Giang Nhẫn cười ra tiếng: "Vậy cô thử nói xem, ưu tú chỗ nào?"
Thư Lan còn chưa kịp trả lời, Giang Nhẫn đốt điếu thuốc: "Giỏi hút thuốc đánh nhau sao? Hay là giỏi giết người phóng hỏa? Hay là, chuyện hai ngày trước đánh giáo viên nhập viện là ưu tú?"
Sắc mặt Thư Lan tái nhợt: "Tôi tin là có hiểu lầm, cậu không phải là người như thế."
Giang Nhẫn nghiêng chân: "Muốn xem qua giấy khám bệnh của tôi không, chứng nóng nảy không kiểm soát là gì, biết không?"
Thư Lan làm sao biết những thứ đó chứ, cô ta chỉ biết Giang Nhẫn xấu tính, nhưng không nghĩ đến chuyện anh ta mắc bệnh. Sắc mặt cô ta khẽ biến đổi, cuối cùng kiên quyết nói: "Tôi không để ý!"
Giang Nhẫn vẩy tàn thuốc, ngữ điệu mỉa mai: "Thiếu tiền đến mức này sao? Nhưng tôi để ý, cô quá xấu. Ít nhất phải cao như Thẩm Vũ Tình của trường Thất Trung bên cạnh mới được. Không nhìn ra được lúc trước tôi chỉ đang đùa giỡn với cô thôi sao? Biến đi."
Thẩm Vũ Tình là hoa khôi trường Thất Trung bên cạnh, đang học lớp mười một.
Có tin đồn cô ta đang là bạn gái hiện tại của Giang Nhẫn, nhưng rất nhiều người không tin. Hơn nữa, trên đời này chuyện người mới thay người cũ lại còn hiếm sao?
Thư Lan bị đuổi một trận nhục nhã, nhưng cô ta biết Giang Nhẫn vốn là kẻ bất thường, không nên trêu vào, không dám lên tiếng.
Không nhịn được lửa giận trong lòng, đổ hết oán trách lên người Mạnh Thính, nếu lúc nãy cô không đàn sai thì...
Nhưng mà nhắm mắt tưởng tượng, Thư Lan nhớ tới câu so sánh: Thẩm Vũ Tình đẹp hơn cô, cô khẽ giật mình.
Cô biết ai đẹp hơn Thẩm Vũ Tình, chính là Mạnh Thính. Thực chất bên trong cô ta là một vẻ đẹp tự nhiên đến rung động, nhưng vì con mắt bị thương, nên hào quang nhiều năm nay đều không tỏa sáng.
Sự tồn tại của Mạnh Thính, từ nhỏ đã nhận được sự chú ý của mọi người. Đến bây giờ, Thư Lan vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Thính mười tuổi, loại vẻ đẹp tinh xảo khiến cho người ta khó mà quên được. Xinh đẹp tinh khôi, sinh ra chỉ có một ý nghĩa là khiến người khác tự ti.
Giống như tất cả mọi người, sẽ có cảm giác như động vào một món đồ thủy tinh mong manh dễ vỡ.
Cô nghiến răng, một mặt cô nghĩ: so sánh với Mạnh Thính, thì Thẩm Vũ Tình là cái gì chứ? Một mặt khác lại nghĩ, may là Giang Nhẫn không biết Mạnh Thính trước đây.
~
Mạnh Thính từ trường Năng Khiếu đi ra ngoài, đi về trường Thất Trung bên cạnh.
Hai trường trung học sát nhau, bên trái là trường công lập Thất Trung, học sinh bên trong đều có thành tích xuất sắc, bên phải là trường tư nhân Năng Khiếu dành cho mấy người có địa vị cao, việc quản lý bên trong hỗn loạn không chịu được, nhưng họ là những kẻ có rất nhiều tiền. Nơi đó là thiên đường ăn chơi của các thiếu gia.
Từ lúc thành lập hai trường này, học sinh Thất Trung xem người của Năng Khiếu chỉ là bọn thất học, thành tích rác rưởi, còn Năng Khiếu xem Thất Trung chỉ là bọn người nghèo hèn tự cho mình là thanh cao.
Mạnh Thính nhịn không được ngước mắt nhìn về hướng màn hình điện tử của trường mình.
Năm đó, màn hình luôn dùng để thông báo các sự kiện lớn, chữ màu đỏ nhấp nhô xuất hiện trên màn hình màu đen—
“Giáo sư Trương Hoành nổi tiếng của Đại học B sẽ có buổi diễn thuyết, hoan nghênh các bạn tham gia, địa điểm...”
Ánh mắt của cô tê dại, cố gắng không nháy mắt.
Chữ chạy phía sau: Vào 19:03, thứ năm, ngày mười một, tháng mười, năm 20xx.
Không phải đang nằm mơ, cô thật sự trở về năm năm trước. Cuộc đời ngắn ngủi của cô sẽ chuyển hướng trong một năm này. Mạnh Thính xúc động muốn khóc rống lên một trận, cuối cùng cô nhìn sân trường vắng vẻ sau khi tan học, nắm chặt quai đeo cặp, đi ra trạm xe buýt.
Chuyến xe để về nhà cô không nhiều, nửa tiếng mới có một chuyến. Mạnh Thính lấy từ trong cặp ra thẻ xe học sinh, đứng trước trạm xe chờ đợi.
Cô đợi mười phút, cô nhớ lại từng điểm dừng chân. Đây là đường về nhà, kiếp trước vô số lần cô muốn về nhà, kiếp này rốt cục đạt đã được ước muốn.
Nhưng xe còn chưa tới, từ xa đã truyền đến âm thanh chói tai của xe mô tô địa hình, cô nắm chặt gậy dò đường, lông mi run rẩy. Trong lòng có linh cảm không hay.
Xe mô tô lao tới.
Hạ Tuấn Minh huýt sáo một cái, hô lên một tiếng: "Anh Nhẫn, cô gái mù chúng ta thấy ở trường kìa."
Dưới mũ bảo hiểm, Giang Nhẫn liếc mắt nhìn.
Sau đó ngoặt đầu xe, dừng lại trước mặt Mạnh Thính. Mạnh Thính lùi về sau một bước.
Gió thổi lên tóc cô, tóc Mạnh Thính được vén ra sau tai, tóc mái trên trán bị gió thổi hơi lộn xộn.
Giang Nhẫn dừng hẳn xe, gỡ mũ bảo hiểm xuống.
Hạ Tuấn Minh cùng Phương Đàm theo sát cũng ngừng lại.
Mạnh Thính nhớ rõ Giang Nhẫn của năm này.
Năm này anh ta bấm một lỗ tai, đeo một viên kim cương màu đen bên trên. Tóc anh ta nhuộm màu bạc sáng, ngắn không cột, nếu là người khác chắc sẽ giống bọn người láu cá, nhưng dáng dấp anh ta lại tốt, tướng mạo Giang Nhẫn trông rất khí khái, không phải loại tướng mạo của mấy tên nam sinh trẻ trâu, mà mang theo sự ngang ngược và cứng đầu. Anh ta là thực sự là một thiếu niên xấu xa.
Hạ Tuấn Minh nhịn không được, buộc miệng hỏi cô: "Bạn học sinh Thất Trung này, cô thật sự mù sao?"
Mạnh Thính không biết tại sao bọn họ lại dừng ở đây, nghe vậy khựng lại một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
Giang Nhẫn vẫn cúi đầu nhìn cô chăm chú, ánh mắt lướt nhìn từ trên mái tóc dài: "Thất Trung, đến trường chúng tôi làm gì?"
Trong lòng Mạnh Thính căng thẳng, không biết tại sao lại gặp anh ta ở chỗ này, dứt khoát cứng rắn không nói lời nào.
Phương Đàm nhíu mày: "Vừa câm vừa điếc sao?"
Mạnh Thính mím môi, bộ dạng yên lặng, lại gật đầu một cái.
Hai lần cô đều gật đầu, không trả lời Giang Nhẫn tiếng nào. Anh ta cầm mũ bảo hiểm đi về phía xe, cong môi nói: "Học sinh giỏi, lên xe tôi đưa cô về nhà. Không lấy tiền, vì tôi thích người tàn tật."
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com