Bà lão vẫn vẻ mặt ân cần: "Linh hồn của cô đã ổn định rồi, linh hồn phía bên kia cũng vậy. Có suy nghĩ muốn về nữa cũng không về được. Thực ra tất cả đều là cô, chi bằng nghĩ thoáng một chút."
Đường Trì sợ hãi.
Giọng điệu của cô có chút run rẩy: "Bà ... làm thế nào bà có thể nhìn được ra?"
Bà lão cười híp mắt, không nói nữa, chỉ nắm lấy cánh tay của Đường Trì.
Đường Trì nhìn bà, phát hiện tuy bà ấy có vóc người thấp bé nhưng xem ra tinh thần lại rất tốt. Quần áo cũng sạch sẽ gọn gàng, bộ khoác ngoài là kiểu dáng lâu năm làm từ vải nhung màu xanh nhạt, rất dày.
Chỉ là rau trong giỏ một số lá bị úa vàng.
"Mẹ ... sao mẹ lại túm lấy người ta?"
Đúng lúc này, phía sau có một người phụ nữ trung niên mặc áo lông vũ chạy tới. Tuy hơi mập, nhưng nước da rất đẹp, cảm giác du dương thánh thót, thoạt nhìn đã thấy vẻ phúc hậu.
Người phụ nữ đi tới, nhìn thấy bà lão ôm lấy Đường trì, vội vàng xin lỗi: "Tiểu cô nương, thật ngại quá. Người mẹ này của tôi, tuổi đã cao rồi, nhiều năm mất trí nhớ, thường xuyên chạy lung tung..."
"Ngươi mới là người già mất trí nhớ! Cả gia đình ngươi đều là người già mất trí nhớ!"
Bà lão không vui buông Đường Trì ra, quay đầu lại mắng con gái mình một câu.
Người phụ nữ vẻ mặt tràn đầy sự xấu hổ, "Toàn bộ gia đình con cũng có mẹ mà..."
Đường Trì:…
Cô hoàn hồn trở lại, cố hết sức giữ trấn tĩnh bản thân, khẽ nở một nụ cười: "Không có gì đâu."
Theo như ý của người phụ nữ này thì sợ rằng bà già này thần kinh có chút không được bình thường.
Nhưng, ai là người tinh thần không bình thường, chớp mắt có thể đủ để nhìn ra, cô không phải là người lúc đầu nữa.
Bất kể như thế nào, câu nói đó thực sự khiến Đường Trì bị dọa rồi.
Người phụ nữ thấy Đường Trì không trách móc, liền cười ngượng ngùng, kéo bà lão rời đi, bà lão cũng không ngăn cản, mà đi theo người con gái. Nhưng trong miệng đang không ngừng nói gì đó, giống như tiếng địa phương. Người con gái đó cả khuôn mặt tràn đầy sự bất lực. dùng ngôn ngữ địa phương nói mấy câu.
Nhìn dáng vẻ của cô ấy, tuy không có cách nào đối với mẹ nhưng cô ấy đủ nhẫn nhịn và là một người có hiếu.
Đường Trì đứng ở nơi đó chỉ có thể nhìn bọn họ rời đi. Cô không thể đuổi theo hỏi bà lão kia chuyện gì đang xảy ra, cũng không có cơ hội lưu lại bất kỳ thông tin liên lạc nào.
Cô liên tục nhìn họ rời đi cho đến khi đi đến góc quặt trước mặt. Bà lão còn quay đầu lại nhìn Đường Trì với một cái và nở nụ cười nhân hậu.
Cô không cảm thấy ác ý gì từ người bà lão.
Chỉ là trong lòng Đường Trì vẫn không ngăn được cảm thấy ớn lạnh. Cái này, ai cũng có thể nhìn ra cô đã xuyên không đến đây, vậy phải chăng là có rất nhiều chuyện mà cô chưa nghĩa đến?
Cô muốn đuổi theo, nhưng lại sợ Cố Lâm Tranh lập tức sẽ đến, nên đành từ bỏ.
Quả nhiên đợi một lát sau, một chiếc xe con tư nhân đã dừng lại trước mặt Đường Trì.
Chiếc xe này Đường Trì vẫn nhận biết được nhãn hiệu, chắc hẳn là khoảng một triệu nhân dân tệ. Trong mắt người bình thường coi là tốt, nhưng xem ra phối cùng với Cố Lâm Tranh, nó khiến anh trông thấp bé hơn rất nhiều.
Cố Lâm Tranh ngồi trong xe, mặc một bộ âu phục cùng chiếc áo khoác cổ lông màu nâu sẫm bên ngoài, trông trưởng thành và cao quý. Toàn thân toát ra hơi thở lạnh lùng, không quá mạnh mẽ nhưng luôn tạo cho người ta một loại cảm giác xa cách.
Từ nhỏ anh đã nhận được sự giáo dục cùng đẳng cấp, bồi dưỡng khí chất độc nhất vô nhị. Chỉ liếc mắt nhìn một cái, nhất thời kinh ngạc, trong lòng sẽ thở dài vì khoảng cách giữa chính mình và đối phương.
Ngay cả một nữ hoàng đấu vật như Đường Trì cũng không thể không nói rằng, có một số người thực sự là trời sinh ra đã định trước đứng ở trên đỉnh cao, tận hưởng mọi thứ trên đỉnh kim tự tháp.
Cô cũng đã từng chứng kiến nhiều người ngoại hình rất đẹp trai, nhưng trông lúc nào cũng bóng bẩy và thiếu khí chất của người đàn ông.
Xe dừng ở trước mặt Đường Trì, Cố Lâm Tranh ở trong xe bình tĩnh nhìn Đường Trì: "Lên xe đi."