Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên

Chương 40: Ngầm đồng ý

Chương 40: Ngầm đồng ý




Lần này bị té rất nặng, Diệp Ngưng Sương đau đến nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi, cúi đầu nhìn lại, phát hiện thứ mình dẫm lên dĩ nhiên lại là một khối xà phòng, thứ này vốn là đặt ở trên đầu bồn tắm đấy, không nghĩ đến mình dưới tình huống tâm phiền ý loạn lại bất tri bất giác đem nó làm rớt xuống.

Giãy dụa muốn đứng lên, nhưng Diệp Ngưng Sương lại phát hiện mình căn bản không làm được, bởi vì chỉ cần khẽ cử động, cái đùi phải vừa bị té thương liền đau đến không chịu được. Thử qua mấy lần, chẳng những không đứng lên được, ngược lại càng khiến cho nàng đau đến mồ hôi lạnh cũng chảy ra rồi.

Tại thời điểm Diệp Ngưng Sương đang không biết phải làm sao, bên ngoài phòng tắm bỗng truyền đến tiếng đập cửa, sau đó là thanh âm của Diệp Phi truyền vào:

- Đại cô, ngươi làm sao vậy? Không có chuyện gì chứ?

Hiện giờ lục thức của hắn cũng mạnh hơn rất nhiều, tuy hiệu quả cách âm của cái phòng tắm này cũng không tồi, nhưng hắn vẫn có thể nghe được tới thanh âm kinh hô kia của Diệp Ngưng Sương.

- Ta, ta... không sao, chỉ là không cẩn thận ngã một giao mà thôi, một hồi thì tốt rồi.

Diệp Ngưng Sương nội tâm có chút bối rối, vừa rồi cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì, nàng lại không khóa chặt cửa, hiện tại người ở bên ngoài cũng chỉ cần đẩy nhẹ là có thể đem cửa mở ra, mà mình bây giờ, chính là trên người một mảnh quần áo cũng không có a, cái này để cho hắn chứng kiến, xấu hổ mắc cở muốn chết rồi, cho nên nàng liền đem thương thế của mình nói có chút hời hợt.

Tuy rằng Diệp Ngưng Sương nói nhẹ nhàng như không có chuyện gì, nhưng thanh âm có chút run rẩy bởi vì đau đớn lại bán rẻ nàng, Diệp Phi chỉ nghe một chút, liền biết đại cô ngốc chỉ sợ bị thương không nhẹ, lập tức cũng không để tâm quá nhiều những chuyện khác, liền vội vàng đẩy cửa đi vào, lại chứng kiến sắc mặt Diệp Ngưng Sương có chút tái nhợt ngồi dưới đất hai tay bụm lấy đầu gối phải, thân thể khẽ run rẩy.

Cảnh đẹp trước mắt lại để cho hô hấp Diệp Phi không khỏi trì trệ. Không thể không nói, thân thể thành thục của Diệp Ngưng Sương thật sự là quá mê người rồi, đừng nói là Diệp Vân Khinh, ngay cả tương đối nóng nảy như Diệp Vân Anh cũng có chút kém xa.

Diệp Ngưng Sương không nghĩ tới Diệp Phi vậy mà trực tiếp xông vào, không khỏi càng hoảng sợ, bất quá chứng kiến ánh mắt mê say kia của hắn, trong lòng vẫn nhịn không được có chút tự hào, nhưng tự hào thì tự hào, bản năng nữ tính ngượng ngùng để cho nàng vội vã kẹp chặt hai chân, hai tay cũng bất chấp vết thương ở đầu gối, vội vàng đưa lên che chắn trước ngực của mình.

Diệp Ngưng Sương vừa lấy tay ra, Diệp Phi liền thấy được vết bầm tím không nhẹ trên đầu gối của nàng, không khỏi âm thầm mắng mình một tiếng, đến lúc nào rồi còn chỉ lo muốn những thứ loạn thất bát tao này? Vì vậy vội vàng ngồi xổm xuống, đưa tay đem hai chân ép chặt một chỗ của nàng tách ra, con mắt nhìn chằm chằm vào khu vực bầm tím kia, hỏi han:

- Đại cô, ngươi không sao chứ? Có phải rất đau không?

Diệp Ngưng Sương thấy hắn dùng sức tách ra hai chân của mình, còn tưởng rằng hắn muốn nhìn thấy chỗ đó của mình, trong lòng chợt ngượng ngùng đồng thời lại có chút kích động. Có điều lời nói kế tiếp của Diệp Phi lại cho nàng biết rằng hắn chỉ đang quan tâm đến thương thế của mình, nội tâm không khỏi có chút thất vọng, đồng thời cũng có chút xấu hổ, mình rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ thật sự hi vọng hắn có thể chứng kiến sao?

Diệp Phi thấy mình hỏi xong, nàng cũng không đáp lại, còn tưởng rằng nàng quá mức đau đớn nên không nói ra lời đâu, tiện tay cầm qua một cái khăn tắm bên cạnh, quấn lung tung quanh người nàng, nói:

- Ta đem ngươi ôm ra trước rồi nói sau.

Nói xong hắn liền đưa hai tay tìm tòi, đem Diệp Ngưng Sương bế lên, bước ra khỏi phòng tắm. Đến lúc này, hắn cũng không để tâm đến việc che dấu khí lực của mình rồi.

Nằm tại trong vòng tay của Diệp Phi, Diệp Ngưng Sương cảm thấy có chút kỳ quái, từ khi nào cái chất nhi này của mình lại có khí lực lớn như vậy rồi? Chỉ là hiện giờ nàng cũng không có tâm tư suy nghĩ cái này, bởi vì bị hắn ôm dạng này, lại nhìn bộ dạng hết sức chăm chú, cẩn thận từng chút, sợ rằng sẽ làm mình bị tổn thương kia, trong lòng của nàng vậy mà sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc chưa từng có. Năm đó nàng là bị người trong nhà an bài gả cho Lý Bân đấy, trước giờ hai người gặp mặt đều rất ít, nào có chút cảm tình gì đáng nói?

Hơn nữa hắn là một cái quân nhân thô lỗ, sau khi kết hôn cũng chưa từng chăm sóc thật tình như vậy đối với nàng. Mà hơn mười năm trước, hắn tham dự một trận chiến đối phó với tổ chức khủng bố, khi trở về thì bị trọng thương rất nặng, về sau tuy rằng khôi phục, nhưng lại mất đi năng lực của nam nhân. Từ đó về sau, ngay cả nhà mình, hắn cũng hiếm khi trở về, cho nên Diệp Ngưng Sương vẫn luôn cô độc một mình, hiện giờ cũng là lần đầu tiên được người khác che chở như vậy.

Đây là cảm giác được nam nhân lo lắng sao? Diệp Ngưng Sương từ trong nội tâm tự hỏi, không khỏi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hưởng thụ lấy cảm giác ôn tồn trông chốc lát này, dù cho lúc này nam nhân ôm nàng chỉ là một thiếu niên, hơn nữa còn là cháu ruột của nàng.

Ôm Diệp Ngưng Sương về tới phòng ngủ, Diệp Phi đem nàng đặt trên giường, làm cho nàng thoải mái nằm xong, mới mở miệng hỏi:

- Đại cô, ngươi còn đau không?

Bị hắn hỏi như vậy, Diệp Ngưng Sương mới từ trong loại cảm giác mê say kia phục hồi tinh thần lại, nội tâm không khỏi có chút xấu hổ, mình rốt cuộc đang nghĩ loạn cái gì? Thầm lắc đầu, muốn đem loại cảm giác kỳ lạ này ném ra khỏi đầu mình.

- Vậy trong nhà ngươi có cồn không? Ta đem nơi tụ huyết này của ngươi đẩy tán là sẽ không có việc gì.

Đối với loại thương thế này, Diệp Phi sớm đã cực kỳ quen thuộc, không nói đến những tên côn đồ khinh dễ hắn kia, chỉ riêng Diệp Vân Khinh cùng Diệp Vân Anh có khi cũng sẽ không nhẹ tay, mà đem hắn đánh cho tím xanh một khối mới thôi, cho nên hắn cũng là bị bệnh lâu thành lương y rồi.

Diệp Ngưng Sương chỉ chỉ tủ đầu giường nói:

- Trong đó có đấy, ngươi lấy ra, ta tự xoa lên một chút là được.

Hiện tại nàng không dám tiếp tục để cho Diệp Phi tiếp xúc thân thể của mình quá nhiều, bởi vì nàng sợ rằng mình sẽ nhịn không được mà cùng hắn làm ra những thứ gì khác.

Diệp Phi lại giống như không nghe được lời nói của nàng, từ trong tủ đầu giường lấy ra lọ cồn i-ốt sau đó đổ một ít lên tay, dùng hai tay chà xát cho có chút nóng lên, mới đem tay đặt lên vết thương của Diệp Ngưng Sương, nhẹ nhàng xoa bóp.

- A !

Bị hắn chạm đến, Diệp Ngưng Sương chỉ cảm thấy một loại cảm giác không thể nói rõ, từ trên đầu gối của nàng truyền đến. Nói đau nhức a, có chút, nhưng không phải quá đau nhức, trong đó còn có một loại cảm giác tê tê dại dại khác, loại cảm giác này làm cho nàng nhịn không được phát ra một tiếng yêu kiều thật dài.

Nghe được từ trong miệng Diệp Ngưng Sương phát ra thanh âm rất giống với lúc tiểu muội sung sướng kêu lên kia, đoàn hỏa diễm trong nội tâm Diệp Phi vừa mới bởi vì nàng bị thương mà đè xuống lại bỗng nhiên dâng lên, tay vẫn xoa nhẹ trên chỗ bị thương của nàng, nhưng ánh mắt lại có chút không thành thật nhìn lên.

Lúc này trên người Diệp Ngưng Sương chỉ có một đầu khăn tắm, còn là Diệp Phi trong lúc vội vàng quấn lung tung lên đấy, hiển nhiên không có khả năng ngăn trở ánh mắt của Diệp Phi. Hắn vừa liếc mắt, liền trực tiếp thấy được khu vực bàn đào đầy ắp cỏ thơm mê người kia của nàng, nhan sắc chỗ đó của Diệp Ngưng Sương so với Diệp Vân Khinh thì hơi trọng một ít, nhưng cũng không trọng hơn bao nhiêu, ngược lại vẫn giống như màu đỏ tươi của thiếu nữ y, lại chính vì thế mà càng thêm hấp dân, đỏ đến mức cực kỳ mê người, Diệp Phi chỉ hận không được như lúc làm với tiểu muội, trực tiếp hôn lên chỗ đó.

Bắt gặp ánh mắt Diệp Phi chăm chú nhìn địa phương khó xử kia của mình, Diệp Ngưng Sương chẳng những không có ngăn cản hắn, ngược lại còn khẽ nhắm mắt, bộ dạng giống như ngầm đồng ý, dù sao ánh mắt tham luyến của Diệp Phi khiến cho nàng vô cùng hưởng thụ đấy, để nàng không đành lòng đi cắt đứt hắn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch