Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 157: Chờ chết

Chương 100: Chờ chết







Triển Ngưng Nhi đang dồn sức đuổi thì đột nhiên nhìn thấy con vượn khổng lồ quay đầu chạy lại về phía mình. Nàng không khỏi ngạc nhiên trong lòng thầm nghĩ chắc hẳn nó đang chơi trò gì đó với Diệp Tiểu Thiên đây. Cũng ngay lập tức, nàng nghe thấy Diệp Tiểu Thiên đang hét gì đó. Có điều, Diệp Tiểu Thiên đang bị con vượn chạy thục mạng vung lên vung xuống nên tiếng hét luôn bị hụt hơi, căn bản không nghe rõ được nội dung.

Con vượn to lớn cầm Diệp Tiểu Thiên vượt qua một bên Triển Ngưng Nhi. Con vượn này dù rất khỏe nhưng dù nó có không bị thương thì cũng không mang được hai người. Gắng lắm thì nó cũng chỉ đưa được một cánh tay ra. Khi phải đương đầu với cái chết tự nhiên nó sẽ quan tâm tới người anh em tốt của nó. Còn cái người kia và huynh đệ của nó dù có hơi kỳ lạ một chút hay có xấu xí một chút thì nó cũng chẳng thèm để ý.

Triển Ngưng Nhi vừa thấy con vượn to lớn chạy ngang qua mặt mình thì cũng lấy hết sức để chạy theo. Cái huyệt động này là chỗ chết, điều này thì con vượn biết, nó chẳng quay lại tìm đường chết làm gì. Nó lao như điến về phía sóng lớn nhất của dòng sông, nhưng mới chạy được một nửa thì nó đã gào lên một cách điên cuồng và tuyệt vọng rồi lại chạy quay trở lại.

Triển Ngưng Nhi nhìn thấy nó quay đầu liền vội vàng né sang bên cạnh tranh va vào con vượn mà văng ra xa. Triển Ngưng Nhi dừng bước, cất giọng giận dữ: - Diệp Tiểu Thiên, Hai người đang trò quái quỷ gì vậy?

Diệp Tiểu Thiên đang bị con vượn nắm trong tay, hai tay khua khoang nói: - Có trùng có trùng...

Triển Ngưng Nhi giận dữ hỏi: - Ngươi nói ở đó có trùng?

Theo bản năng nàng quay ngay đầu lại, liền thấy có “miếng thảm” màu xám bạc đang cuồn cuộn từ hướng sông đi lên, cách chân nàng chỉ còn khoảng đối ba thước khiến nàng sợ hãi kêu lên một tiếng “Chao ôi”. Sau đó, giật lùi lại vài bước rồi đuổi theo về hướng con vượn đang chạy.

Nhưng cả bọn chạy đi đâu được, dù sao sự thông minh của con vượn cũng hạn chế nên chạy qua chạy lại một bên mặt động. Ba mặt còn lại đều đã bị đám quái trùng bao vây rồi.

Diệp Tiểu Thiên bị vung lên vung xuống tới mức sắp nôn hết cả ra, tai ù mắt nổ đom đóm, đầu óc bùng nhùng, hơi thở đứt đoạn, không làm thế nào tư duy tìm cách để thoát ra được.

Hàng ngàn hàng vạn những con côn trùng lạ từ các hướng lao tới. Con vượn to lớn kia đã phá hủy hang ổ của chúng, giết ghét mẫu trùng. Hơn nữa, còn ăn sạch trưng của chúng. Loài quái trùng này sắp bị hủy diệt, dù là động vật cấp thấp nên chỉ số thông minh dường như bằng không, nhưng chúng được thừa hưởng bản năng sinh tồn của loài vật. Đại thù như vậy thì tự nhiên chúng sẽ dốc hết toàn lực để bảo thủ thôi.

Con vượn to lớn xách theo Diệp Tiểu Thiên không chạy đi đâu được nữa. Phạm vi hoạt động của nó ngày càng nhỏ, vô số con trùng đồng loạt tiến tới, vòng vây ngày càng gần. Nếu như vòng vây của chúng nhỏ hơn chút hoặc theo khả năng của con vượn có thể lao ra, nhưng, nhìn qua thì có thể thấy căn bản là không thể. Không nhìn thấy giới hạn của vòng vây của tấm thảm màu xám bạc kia, còn vươn lại kém thông minh, nó chỉ có thể lẩn tránh nguy theo bản năng, tự nhiên sẽ không dám lựa chọn việc lao thẳng vào đối phương.

Đại quân quái trùng càng ngày càng xáp lại gần hơn. Mặt Triển Ngưng Nhi trắng ra như tờ giấy, nàng tuyệt vọng nhìn Diệp Tiểu Thiên, chỉ thấy hắn mặt cắt không còn hạt máu, trán lấm tấm mồ hôi. Triển Ngưng Nhi vội rung giọng nói: Mau giết ta đi.

Con vượn to lớn đã không thấy được đường ra, ngửa mặt lên trời gào to một tiếng rồi đột nhiên nắm chặt Diệp Tiểu Thiên leo lên vách núi thẳng đứng. Vách núi cheo leo tuy khó lòng mà trèo được, nhưng đối với con vượn này thì lại là điều ngoại lệ. Ban đầu, nó không chọn con đường này, bởi vì chân nó đang bị thương. Leo trèo như vậy thì đương nhiên là sẽ vất vả hơn là chạy trên đất bằng. Nhưng lúc này đã là giây phút sống còn, không còn có sự lựa chọn nào khác nữa.

- Giết ta, mau giết ta đi!

Triển Ngưng Nhi đứng ở dưới vách đá nhìn thấy con vượn cầm theo Diệp Tiểu Thiên tháo chạy lên trên vách đá. Nàng quay đầu nhìn lại thấy đại quân quái trùng đang tràn tới liền gọi về phía Diệp Tiểu Thiên với vẻ tuyệt vọng. - Đưa đao cho ta.

Diệp Tiểu Thiên thấy nàng nước mắt long trọng, trong lòng máu nóng trào sôi. Đột nhiên, hắn dùng hết sức giằng co, hét to:

- Bỏ ta ra, con khỉ chết tiệt này, bỏ ra.

Con vượn to lớn một tay vịn vào nham thạch, bất ngờ không đề phòng liền bị Diệp Tiểu Thiên kéo lỏng ngón tay ra. Chỉ nghe thấy xoẹt một cái, trong tay nó đã chỉ còn lại dáng một bộ quần áo rách nát mà Diệp Tiểu Thiên đã bỏ lại để lao xuống. Triển Ngưng Nhi không nghĩ tới hắn sẽ làm vậy nên đừng nguyên chỗ đó nhìn Diệp Tiểu Thiên ngã xuống, miệng lắp bắp: - Ngươi, ngươi...

Diệp Tiểu Thiến bất chấp đau đớn trên người, đứng dậy hướng về phía con vượn vái lấy vái để, khua tay múa chân: - Vượn huynh, ngươi mau cứu nàng đi, mang hàng đi, mau dẫn nàng đi.

Con vượn khổng lồ nhếch miệng cười, nó đương nhiên hiểu ý Diệp Tiểu Thiên. Đột nhiên, con vượn ngửa mặt lên trời gầm lên những âm thanh như sấm sét, trong động rung lên những tiếng đáp lại từng hồi. Tiếng kêu còn chưa dứt, con vượn bỗng nhiên nhảy xuống, một tay cắp lấy eo hông của Triển Ngưng Nhi, hai chân vững chắc dừng trên mặt đất một tích tắc rồi nhấc nàng lên, sau đó tiếp tục nhanh chóng leo lên trên vách núi.

- Diệp Tiểu Thiên.

Triển Ngưng Nhi căn bản không nghĩ tới giờ là lúc lựa chọn giữa cái sống và sự chết, Diệp Tiểu Thiên đã lựa chọn bỏ mình để cứu nàng như vậy. Mãi tới lúc đã bị con vượn khổng lồ nhấc bổng mình lên và leo lên vách đá, nàng mới ý thức lại được và gọi tên Diệp Tiểu Thiên.

Diệp Tiểu Thiên ngước mặt lên nhìn về phía nàng mà cười. Đột nhiên, nước mắt Triển Ngưng Nhi tuôn ra như suối, nàng đau khổ che mặt lại, không đành lòng nhìn Diệp Tiểu Thiên bị lũ côn trùng gặm thành bộ dạng xương trắng. Nhưng, thốt nhiên nàng nghe thấy tiếng Diệp Tiểu Thiên kêu loạn cả lên.

Nàng mở to mắt ra thì thấy Diệp Tiểu Thiên đã cởi bỏ quần áo ra, chỉ còn lại độc một chiếc quần đùi, trong tay hắn cầm một con đao bằng thép, không ngừng khua khoắng về phía bọn địch không mắt kia, vừa chạy vừa hét to:

- Ta không muốn chết, ai nào, mẹ bảo ta là đàn ông, các ngươi không thể ăn ta được. Một ngày của ta bằng tám đời tổ tông nhà các ngươi, aaaaaaaaaaaaaaaaaa.

Tận mắt chứng kiến cảnh này, Triển Ngưng Nhi không khỏi bật cười phì. Nhưng tiếng cười bật ra, ngay lập tức trong lòng nàng lại thấy đau như cắt, dòng nước mắt nóng hổi dường như đã làm mờ đi mắt nàng.

Diệp Tiểu Thiên vừa chạy trốn vừa hò hét điên cuồng, chiếc đao kia không biết hắn vung tới chỗ nào. Trong miệng hắn không ngớt hò hét lung tung. Hai chân hắn máu me đầm đìa, thế mà cũng đã chạy được tới bờ sông. Sau đó chẳng chút nghĩ ngợi, hắn lao đầu vào dòng nước, hết sức sử dụng kỹ thuật bơi chó. Nhưng dòng nước quá xiết, chỉ vùng vẫy một lát, hắn đã bị sóng cuốn vào mạch nước ngầm mà mất dạng.

Tôn giả đang chờ chết trong thời khắc này không thể biết ngoài việc chờ chết ra thì bản thân còn có thể làm được điều gì. A Bảo đã kích vào tim lão một nhát dao, nhưng do tay chân run rẩy nên không kích đúng tim, nhưng chắc chắn lão cũng sẽ phải chết, vì mất nhiều máu như vậy. Tính mạng đang từ từ tuột khỏi tay lão.

Con người ta đến lúc lâm chung dường như đều hồi tưởng lại cả quá trình sống. Cả con đường đời ấy đều được rút ngắn lại trong giây lát, tái diễn lại trong bộ não...

Tuy là người đốn củi ở Thần điện, nhưng từ nhỏ lão đã sớm biết mình là con của tôn giả. Là con riêng của tôn giả, bố lão đã khổ tâm rèn luyện cho lão, lại muốn sau này hắn là người kế vị chức tôn giả của mình. Mà lão khi tuổi già cũng muốn truyền lại vị trí đó cho con của mình, A Bảo.

Ban đầu khi kế thừa vị trí tôn giả đã có nhiều thị phi trong giáo, lão rất rõ điều đó, nếu chuyện thần dụ của Cổ thần bị người đời lật tẩy thì lão sẽ khó ngồi vững được. Các gia tộc có dã tâm nhất định sẽ không từ thủ đoạn mà chiếm lấy vị trí này từ tay con trai của mình, mà hầu hết tín đồ đều biết rõ sự chỉ định về sự kế thừa Lấy không giống với ý chỉ của Cổ thần. Thế nên chúng cũng không cố gắng cổ vũ, lúc đó cứ kẻ nào thắng thì làm vua, kẻ mạnh thì được xưng vương, con trai lão sẽ khó giữ được ngôi vị.

Thế cho nên, lão không thể để cho đám tín đồ biết Tôn giả chỉ định ai là có mục đích riêng.

Lão muốn dùng thuyết pháp Cổ Thần có thần dù để thu phục nhân tâm về việc chỉ định người kế vị, nhằm bảo đảm uy tín cho người kế vị. Chính vì vậy, những điều lão làm còn kín đáo hơn cả những điều phụ thân lão trước đã làm.

Để tránh những người xung quanh phát hiện ra mối quan hệ phụ tử giữa lão và A Bảo, lão thậm chí còn không dám cho chính A Bảo biết mình là phụ thân của A Bảo. Là một người cha, lão không hi vọng sẽ được con mình báo đáp, chỉ cần nhìn thấy con mình công thành danh toại, nắm trong tay toàn quyền là lão đã hài lòng rồi.

Vì thế, lão đã giấu đi mối quan hệ cha con với A Bảo, tránh cho con trai mình vì sơ ý mà để lộ bí mật hoặc giả bị người ta nhìn ra mánh khóe của mình. Vì thế, lão đã nhọc công trừ khử Cách Mão Lão, Cách Cách Ốc Ốc, thậm chí Cách Đức Ngõa quyền cao chức trọng, đối với Thần giáo hết sức trung thành và tận tâm lão cũng muốn trừ khử, chỉ vì có thể muốn cho con trai có thể thuận lợi kế vị.

Nhưng điều lão không bao giờ ngờ tới là con trai mình đã có cách nghĩ riêng, cuối cùng, để thực hiện được lý tưởng của mình đã tự tay giết cha mình.

Tôn giả bỗng nhiên nghĩ tới 30 năm lão đã dành cho khống chế Tâm cổ. Phụ thân lão đã cố hết sức để tìm nguyên trùng của Tâm cổ, dạy lão luyện chế Tâm Cổ. Vốn dĩ phụ thân lão muốn giúp lão ngồi vững chiếc ghế đó, nhưng cái mà Tâm cổ mang lại cho lão thì chỉ là nỗi đau khôn cùng khiến lão đau khổ một đời.

Lão đã hao phí ba mươi năm tâm huyết mới nghĩ ra cách để áp chế Tâm Cổ, khiến nó mãi mãi giấu trong cơ thể của mình, không truyền lại cho con trai mình, tránh việc con trai lại dẫm đúng vào vết xe đổ. Nhưng việc hắn một lòng một dạ muốn truyền ngôi cho con trai, buộc con bên cạnh của mình lại thành một loại tâm cỗ khác trong lòng con trai, khiến cho con trai hắn cũng đã đau khổ cả nửa đời người.

Nghĩ tới đây, tôn giả bật cười ha hả. Nhưng tiếng cười của lão không vang được bao xa, bời vì bên cạnh lão còn có cả tiếng nước chảy.

Ngôi Thân Điện này không chỉ to lớn mà còn vô cùng khéo léo. Vốn dĩ nơi này là một nơi vách núi cheo leo, ở giữa có một mạch suối lớn phun ra ngoài đổ xuống biến thành Bích Hồ. Tôn gia thế hệ đầu tiên đã lợi dụng một cách khéo léo địa thế ở đây, dùng đá to xây nên thần điện dựa ngay vào vách núi này. Trong đó quá nửa công trình được xây dựng dựa vào việc đục đẽo núi mà thành.

Cuối cùng, một tòa Thần Điện to lớn hùng vĩ đã mọc lên. Nơi dòng nước phun mạnh ra ngoài từ lưng chừng vách núi lúc đó chính ở tầng thứ 8 của Thần Điện, vừa vặn xuyên qua Thần Điện. Một số bộ phận của dòng nước đã được dẫn vào khu vườn treo, tạo nên một dòng suối phun tự nhiên của vườn hoa quả trong tiên cảnh. Dòng chảy chính lại xuyên qua một mặt của Thần Điện để lao ra, biến thành một dòng thác hạ từ trên vách núi cheo leo xuống.

Mọi thứ nước sử dụng trong Thần Điện đều được lấy từ nguồn nước suối, từ tầng tám đổ xuống đều có máng nước lúc nào cũng sẵn sàng lấy được nước từ suối này. Mà phòng ngủ của Tôn giả thì lại ngay ở bên trên của con sông mà Thần Điện xuyên qua. Lúc này lão và mặt dưới của tấm đệm đang rơi vào ranh giới của con sông lớn, trên phiến đá bằng phẳng lớn dựa vào núi. Chân của lão ngâm trong dòng nước sông.

- Phụ thân ta, bởi vì ý nghĩ cá nhân đã hại ta cả đời đau khổ. Nhưng tới tận lúc chết vẫn tin rằng đã vì tốt cho ta. Thế mà nay, ta lại vì ý nghĩ cá nhân hai ta và con trai đều bị đau khổ tới mức không chịu nổi. Ha ha ha... Thiên lý tuần hoàn, trời đất xoay tròn, bảo trọng bảo trọng, đại khái... nói chung rằng trên bầu trời này có cái gọi là Cổ Thần. Chỉ vì cha con chúng ta đều có tư tâm nên mới trừng phạt chúng ta .

Tôn giả có cảm giác sinh mệnh đã từng bước trôi qua người lão, lão năm nguyên không nhúc nhích, mắt mở to nhìn đám nham thạch trên trần nhà chờ chết. Bỗng nhiên, chỉ nghe thấy âm - ầm, ào ào như tiếng nước chảy, tựa như có vật gì đó đụng phải chân của lão.

- Nhanh như vậy, đã đuổi tới nơi rồi sao? Con trai ta nhất định phải đích thân tiên phụ thân của hắn quy thiên ư?

Tôn giả bật cười tự giễu mình, lão chậm rãi chống người ngồi dậy, sau đó lão thấy một cơ thể trần truồng đang lao nhanh theo dòng nước xiết chảy xuống, rồi phủ phục dưới chân của lão. Người này đã hôn mê, hai chân máu thịt be bét, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Nhưng Tôn giả chỉ nhìn một cái là nhận ngay ra hắn: - Diệp Tiểu Thiên!





Q4 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch