Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 158: Đường ra

Chương 101: Đường ra







- Diệp Tiểu Thiên? Tại sao hắn lại ở đây?

Thấy Diệp Tiểu Thiên trần như nhộng nằm ở mép nước, Tôn giả vô cùng khó hiểu, có đánh vỡ đầu ông ta cũng không hiểu làm thế nào Diệp Tiểu Thiên có thể xuất hiện ở đây.

Căn bản Tôn giả cũng chẳng có thiện ý gì với Diệp Tiểu Thiên. Lúc trước Dương Ứng Long lợi dụng Diệp Tiểu Thiến cố tình bày mê trận với ông ta, ông ta cũng lợi dụng Diệp Tiểu Thiên phủ sương mù che mắt Dương Ứng Long. Những người sắp chết cũng thay đổi tâm tính, ông ta khó khăn lê tới bên cạnh hắn.

Ông ta nhận ra hắn bị thương, nhưng phần lớn chỉ là mấy vết xước, chỉ có vết thương trên hai đùi là khá nặng. Tôn giả xem xét vết thương cẩn thận một chút, nhận ra được đã bị vật gì làm bị thương.

Ông ta vô cùng khó hiểu. Vết thương này giống như bị Thiên Niên trùng gây ra, nhưng hắn đã gặp phải Thiên Niên trùng ở đâu? Nếu là Thiên Niên cổ thì độc tính phải gấp trăm lần Thiên Niên trùng, hắn đã sớm biến thành tro bụi rồi, sao chỉ bị rữa chút cơ bắp được.

Tôn giả hoàn toàn quên mất trước kia khi ông ta luyện chế Thiên Niên cố, đã có một con mẫu trùng Thiên Niên thoát được. Một khi trúng Thiên Niên cố, ngay cả ông ta cũng không cứu được, lại thêm tốc độ độc tính phát tác cũng không cho ông ta có thời gian cứu trị, nhưng độc Thiên Niên trùng thì có thể trị.

Tôn giả thấy bụng Diệp Tiểu Thiên trướng lên như đã chết, cố sức lật hắn lại áp bụng lên một tảng đá chổng mông lên trời, lại há miệng run run lấy ra một lọ thuốc từ trong lòng, bỏ nút lọ, nhẹ nhàng vẩy lên hai chân Diệp Tiểu Thiên.

Thực ra, chỉ cần hắn chưa chết, chỗ da thịt bị thương cũng sẽ dần lành lại, chỉ là hai chân sẽ không khỏi hết, vẫn bị sẹo. Có thuốc này sẽ nhanh hơn, lại tránh được sau này không bị để lại vết sẹo lớn xấu xí.

Tôn giả rắc xong thuốc bột, ném cái chai sang một bên, làm xong tất thảy ông ta đã hết sức, nằm vật ra thở hổn hển. Diệp Tiểu Thiên sống hay chết chỉ đành nghe ý trời.

Lúc này, Tôn giả đang ở tầng thứ hai của thủy thất, bên ngoài đã tụ tập rất nhiều người muốn vào tới tầng thứ chín mà không được, bọn họ cũng không ngờ tại tầng thứ chín của thần điện lại xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, hơn nữa hiện giờ Tôn giả lại đang ở tầng thứ tám.

Trong tầng thứ chín của thần điện, A Bảo đứng giữa hành lang thật dài tiến thoái lưỡng nan. Khi giường lớn khép lại, A Bảo lại vặn cơ quan Tôn giả vừa sử dụng, y nào dám để cho ông ta chạy thoát, một khi Tôn giả hé răng nói với mọi người chuyện đã xảy ra, tính mạng của y khó mà bảo toàn.

Nhưng không biết có phải cơ quan đó chỉ sử dụng được một lần hay không, y vặn nhưng giường không có bất kỳ động tĩnh nào. A Bảo lại xoay người chạy ra ngoài, nhưng mở cửa chạy ra khỏi hành lang dài thật dài, y lại ngẩn ngơ. Y không biết lúc này Tôn giả còn sống hay đã chết. Nếu ông ta còn thở, đại trận Thiên Niên kia vẫn còn tác dụng, sao y dám đi ra ngoài? Dùng mắt thường y không thể nhận ra được Thiên Niên cố, nên chỉ dám đứng ngây ra đó không dám bước thêm một bước.

Diệp Tiểu Thiên nằm trên tảng đá ồng ộc nôn ra một đồng nước trong, một lúc lâu sau, hắn ho khan vài tiếng, lại nhổ ra mấy ngụm nước bọt.

Từ khi tỉnh lại, hắn cảm thấy hai chân tê tê, sờ vào không thấy đau chút nào. Nhìn nhìn quanh, nhận ra Tôn giả bên cạnh, hắn lại càng sợ hơn. Hắn còn nhớ mình bỏ chạy giữa đám trùng điên cuồng kia, lao xuống sông, bị dòng nước mãnh liệt cuốn vào mạch nước ngầm, ngạt thở mà chết.

Nhưng hiện giờ không chỉ hắn vẫn còn sống, mà hình như... Nương theo ánh sáng rọi vào từ cửa sổ bằng đá, hắn nhìn quanh một chút, hình như mình đang ở trong thần điện, Tôn giả tái nhợt nằm bên cạnh mình chắc đã chết rồi. Tuy sức tưởng tượng phong phú, nhưng Diệp Tiểu Thiên cũng không hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì ở đây.

Diệp Tiểu Thiên xoay người ngồi xuống, nhìn hai chân mình, vẫn be bét máu thịt, một tảng thịt lớn đã bị ăn mòn, nhưng vẫn may là không lộ ra xương trắng, hơn nữa lại không cảm thấy đau đớn chút nào, khịt khịt mũi hắn còn ngửi ra được thoang thoảng có mùi thuốc, cũng hiểu phần nào.

Diệp Tiểu Thiên đẩy Tôn giả, gọi: - Tôn giả, tỉnh lại đi, Tôn giả...

Lúc này hắn mới phát hiện ra trên ngực Tôn giả có vết máu rất rộng, lắp bắp kinh hãi. Hắn còn tưởng Tôn giả đến cái nơi ẩm thấp quỷ quái này là một quy định cổ quái đặc biệt nào đó của Cổ Thần Giáo, đại nạn buông xuống, Tôn giả đều phải chờ chết ở đây, nhưng nhìn tình hình này hẳn là đã bị người ta đâm cho một đao.

Diệp Tiểu Thiên lay mạnh hơn, lớn tiếng gọi: - Tôn giả! Tôn giả!

Tôn giả vẫn nhắm nghiền hai mắt không nói một lời. Diệp Tiểu Thiên vội vàng thăm dò hơi thở của ông ta, lòng lạnh đi. Tôn giả đã đứt hơi, là vừa mới chết, thân thể vẫn còn ấm, nhưng trong lòng Diệp Tiểu Thiên lại hoàn toàn lạnh lẽo. Hắn nghĩ nếu bị ai trông thấy cảnh này mình có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch oan. Rơi vào mạch nước ngầm mình vẫn đại nạn không chết, nếu bị đám người đánh cho từ sống thành chết thì quá oan rồi...

Diệp Tiểu Thiên suy nghĩ thoáng qua như điện, vào khoảnh khắc chết đi sống lại này hắn cũng không nghĩ ngợi được gì nhiều, cũng không có lòng đi tìm hiểu xem vì sao Tôn giả lại bị thương, tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này. Điều khiến hắn bận tâm nhất hiện nay là trên người hắn, không hề có mảnh vải che thân.

Khi nhảy xuống nước hắn vẫn còn mặc quần đùi, chắc là đã bị dòng nước xiết cuốn mất. Ánh mắt Diệp Tiểu Thiên đóng đinh lên thân thể Tôn giả.

Nhưng Tôn giả là một lão độc vật, không biết trên người còn có thứ cổ quái gì không, nhớ khi cởi y phục của ông ta mà bị cắn một cái không phải xong đời rồi sao? Còn nữa, Tôn giả đã chết, nếu quần áo của ông ta lại được mặc trên người mình, chẳng phải không thể nào thanh minh nữa sao?

Diệp Tiểu Thiên tự nghĩ lại rất có thể mẫu thân của Thủy Vũ đã coi mình là hung thủy giết người, nhưng ít nhất cũng không nguy hiểm đến tính mạng hắn. Nhưng nếu bị coi là hung thủ hạ thủ với Tôn giả...

Vừa nghĩ vậy, Diệp Tiểu Thiên cũng không nhìn tới cái ga giường dưới thân Tôn giả nữa, cắn răng xoay người rời đi. Lúc này hắn mới phát hiện chỉ đi thôi cũng rất khó. Hắn đã vào trong Thần Điện, trước mặt là một con sông lớn nước chảy mãnh liệt, bên cạnh còn sống chỉ có đá xanh, mặt nước rộng chừng ba trượng, làm sao đi qua được đây?

Diệp Tiểu Thiên hết nhìn đông lại nhìn tây, đột nhiên phát hiện hình như ở sát bên cạnh đá xanh có thứ gì đó. Hắn bước lại gần cẩn thận xem xét, là một cái lẫy tay đúc bằng thép, bèn dồn sức nhấc nó lên. Két một tiếng, đá xanh trên đỉnh đầu nứt ra một cửa hang, một cái thang đá chầm chậm hạ xuống trước mặt hắn.

A Bảo đứng giữa hành lang, phía trước, cách không xa là khu vực phóng ra cổ độc. Y không dám lại gần, chỉ sợ sau rơi xuống cơ quan Tôn giả còn chưa tắt thở, vạn nhất nói ra với Hai mình là hung thủ giết người, nên vội vàng muốn dẫn dụ Dương Ứng Long đến.

Đắn đo thật lâu, đột nhiên y nghĩ ra một kế, cầm con dao dính đầy máu kia cắn răng vung lên. Y kêu lên đau đớn, ngón tay út rơi xuống. A Bảo cố gắng nhịn đau nhặt ngón tay út ném về phía trước. Ngón út lăn mấy vòng dưới đất, vẫn lành lặn.

A Bảo mừng rỡ, Tôn giả đã chết, cuối cùng thì lão đã chết! A Bảo lập tức bước đi thật nhanh chạy về phía cuối hành lang dài chừng trăm trượng. Y chạy rất nhanh, cắm đầu cắm cổ chạy, đến mức không nghe được trên đầu mình có tiếng ken két vang lên.

Lúc này, Dương Ứng Long đằng đằng sát khí dẫn người xông vào thần điện. Ngọc bài bị hủy, y đã mất chìa khóa để tiến vào tầng thứ chín của thần điện, đành phải nghĩ cách lọt vào. Cách Đóa Lão, Cách Đức Ngõa cũng lập tức dẫn người đuổi vào, mấy vị trưởng lão Cổ Thần giáo đang đứng hầu tại tầng thứ tám ngoái đầu nhìn lại, tất cả đều không đổi sắc.

Bọn họ không có dã tâm tranh đoạt ngôi Tôn giả, Thần giáo rõ ràng xảy ra biến cố lớn, Tôn giả tự bế tại tầng Thần Điện thứ chín cho tới giờ vẫn chưa ra ý chỉ nào, bọn họ cũng chỉ coi như không thấy đám người Dương Ứng Long, Cách Đọa Lão, ai là người thắng cuối cùng thì theo người đó là được.

Dương Ứng Long mang đao vọt tới tầng thần điện thứ tám, thấy thềm đá trước mặt cũng không dám bước lên một bước, đang cắn răng đắn đo, đột nhiên A Bảo chạy như bay tới, xuất hiện trên đầu hành lang, vừa thấy y, A Bảo mừng như điên, hét lớn: - Tôn giả đã quy thiên... Tôn giả đã quy thiên! Thiên Niên cô đã được giải!

Dương Ứng Long nghe vậy mừng rỡ lập tức hộ: - Nhanh! Nhanh đoạt truyền thừa!

Dương Ứng Long bước dài lên thềm đá, Cách Đóa Lão vẫn sợ uy Tôn giả, vẫn không dám hành động gì, lúc này nghe nói Tôn giả đã chết, lại không chỉ rõ truyền thừa, đầu chịu để cho Dương Ứng Long đoạt trước, lập tức rút đao xông tới: - Truyền thừa của bổn giáo há lại để cho người ngoài nhúng tay? Ngăn y lại cho ta!

Dương Ứng Long nghe có tiếng gió đằng say vội vàng nghiêng người tránh, một đạo của Cách Đóa Lão bổ trúng tường đá “choang” một tiếng, hỏa tinh bay khắp nơi. Dương Ứng Long liền vung đao đón, thủ hạ của hai người thấy vậy nhao nhao vung vũ khí xông lên, chiến đấu kịch liệt ngay trong thần điện.

Những trưởng lão kia thấy cận thị của Tôn giả tuyên bố Tôn giả đã chết, hai mặt nhìn nhau, lặng lẽ lui sang một bên. Việc duy nhất bọn họ có thể làm là lẳng lặng chờ hai bên giết nhau tới người chết ta sống, chọn ra được Tôn giả mới.

Diệp Tiểu Thiên theo cầu thang đá đi lên, nhìn quanh, chỉ thấy một thạch thất trống rỗng. Hắn vừa đi lên, của động dưới mặt đất liền khép kín lại giống như những khối đá dưới sàn khác, hoàn toàn không thể nhận ra đó là một cảnh cửa.

Diệp Tiểu Thiên sờ lên khe hở giữa phiến đá, lại dùng chân di di cũng mở không ra, đành quay đi tìm đường ra. Hắn phát hiện trên vách tường thạch thất trống rỗng có ba bệ đá. Trên bên thứ nhất có bày một chiếc mũ giáp kiểu dáng kỳ quái, trên đó có lông như mào gà.

Trên bệ thứ hai bày một bộ khối giáp, được ghép bằng từng miếng sắt rất đơn giản, nhưng hình vẽ trên đó rất tinh mỹ, nước sơn bên trên đã phai màu, nửa dưới là quần da, giữa hai mảnh giáp có dây thừng nối dùng bột về thành, có vẻ rất đơn sơ.

Trên bệ thứ ba đặt một thanh trường mẫu, một đầu có mắc vòng sắt, đầu kia là mũi thương dài nhọn hoắt, hoàn toàn khác với những thanh máu mà hắn đã thấy.





Q4 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch