Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 165: Quân cờ

Chương 6: Quân cờ







- Ta có một câu muốn hỏi cô, nhưng mà vẫn không dám...

Bên trong vườn treo Thần điện, Diệp Tiểu Thiên ấp úng nói với Ngưng Nhi.

Triển Ngưng Nhi đang vui vẻ ngắm cảnh đẹp như thiên đường, đột nhiên nghe Diệp Tiểu Thiên nói vậy, tim đập rất nhanh. Lúc này đang ráng chiều, mây ngũ sắc đầy trời, gương mặt Triển Ngưng Nhi tựa hồ cũng từng lên một chút sắc hồng của ánh nắng chiều.

Cách đó không xa, Phúc Oa Nhi và con vượn khổng lồ đang tranh đoạt động măng. Diệp Tiểu Thiên chia phần măng cho chúng nó. Dựa theo hình thể, vượn khổng lồ phải ăn gấp mấy lần Phúc Ca Nhi, nhưng Phúc Oa Nhi ăn không ngừng nghỉ, lượng đồ ăn mà nó ăn không thể hình du được.

Cho nên Diệp Tiểu Thiên mới chia cho vượn khổng lồ một giỏ đầy măng trúc, còn Phúc Oa Nhi thì chỉ hơn phân nửa giỏ thôi nhưng mà cả hai đều thấy bất mãn, chúng muốn đọ sức một phen, dùng vũ lực để quyết thắng thua.

Gấu trúc con căn bản không hề sợ vượn khổng lồ, tuy nhiên bị Diệp Tiểu Thiên tách ra, còn nghiêm khắc khiển trách chung một trận cho nên hiện tại chúng không dám đánh nhau nữa.

Vì vậy Phúc Oa Nhi chạy đến bên cái giỏ của vượn khổng lồ, đào đào xới xới trộm một mở măng ôm về bên mình. Vượn khổng lồ thì cao tay hơn, trực tiếp lấy luôn cái giỏ của Phúc Oa Nhi đem về. Cuối cùng cả hai chọn một cách quyết đấu rất văn minh: xem ai ăn nhanh hơn!

Chúng gặp trục trong hai giỏ vào với nhau rồi tranh nhau nhét vào miệng.

An Nam Thiên cùng Hoa Vân Phi, Mao Vấn Trí đứng dưới một thân cây to. Mao Vấn Trí không ng hái trái cây nhét vào miệng mình. An Nam Thiên thì sánh vai với Hoa Vân Phi, nhìn Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi phía xa xa, mắt thấy hai người cùng rơi vào lưới tình, trong lòng An Nam Thiên buồn lắm nhưng y cũng không dám xen vào chuyện tình cảm của vị biểu muội bá đạo này.

Trong nội tâm Triển Ngưng Nhi có chút bối rối, có chút sợ hãi nhưng cũng có chút chờ mong. Nàng cúi đầu xuống, dùng âm thanh yếu ớt như tiếng muỗi kêu nói : - Ngươi muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Ta hỏi rồi, cô không được giận mà đánh ta.

Triển Ngưng Nhi ngậm miệng lắc đầu, thấy không đúng, lại gật gật đầu, mặt đỏ thêm lại càng luống cuống.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Cô... tên hiệu của cô là gì?

Triển Ngưng Nhi ngẩn ngơ. Không phải hỏi khuê danh cùng bát tự sao? Ô! Tên của mình hắn đã sớm biết, vậy kế tiếp là sẽ hỏi ngày sinh tháng để nhỉ. Hắn biết tên của mình rồi nhưng vẫn không thể bỏ qua khâu này được mới hỏi tên hiệu? Quy củ của người Hán thật rườm rà...

Triển Ngưng Nhi gục đầu xuống, xấu hổ nói: - Cái tên đó... cái tên hiệu đó sẽ làm người ta hoảng hồn đó, tên là Phách Thiên Hổ... kỳ thực, kỳ thực người ta không có bá đạo như vậy đâu.

Diệp Tiểu Thiên đáp: - Đúng đúng, là Phách Thiên Hổ. Ta vẫn hiếu kỳ, không phải người ta thường nói, Qúy Châu có tam hại sao. A! Không không, Qúy Châu có tam hổ sao, còn hai con hổ kia thì tên gì vậy?

Triển Ngưng Nhi càng nghe càng hồ đồ, thầm nghĩ: “Thời điểm này hỏi hai người bọn họ làm gì. Thật không biết hắn đang nghĩ cái gì nữa”.

Trong lòng Triển Ngưng Nhi nghĩ vậy, nhưng thành thành thật thật đáp: - Hai người kia, một người là Hạ Oanh danh tên hiệu Yên Chi Hổ là đại tiểu thư của Hạ gia. Hạ gia với Tống gia là thông gia. Còn người kia là Điền Diệu Văn, tên hiệu Bạch Hổ.

Diệp Tiểu Thiên sợ hãi than: - Bạch Hộ? Phong tục ở đây quả nhiên cởi mở, chuyện bí ẩn như vậy cũng có thể gọi thẳng ra.

Triển Ngưng Nhi ngẩng đầu, mờ mịt hỏi: - Chuyện gì mà bí ẩn.

Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ: “y dà... hẳn là nàng không hiểu bạch hổ là cái gì? Nói như vậy..., ý tứ của từ bạch hổ này cũng chưa hẳn giống như ta hiểu.

Triển Ngưng Nhi quả nhiên không biết Diệp Tiểu Thiên đang nghĩ tới cái gì, mới cười cười tự nhiên mà nói: - Bởi vì nàng ấy rất trắng, thích mặc đồ trắng. Nhưng nếu mà đắc tội nàng ấy thì sẽ không có kết cục tốt, cho nên nàng ấy mới có tên hiệu như vậy. Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?

Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ: “Qua nhiên không phải như ta nghĩ”.

Diệp Tiểu Thiên cười khan nói: - Không có gì. Ta chỉ hiếu kỳ thôi, vấn đề này một mực giấu trong lòng, khó có được cơ hội nên mới hỏi có một chút đó mà.

Triển Ngưng Nhi nghe xong thất vọng, u oán cúi đầu xuống.

Diệp Tiểu Thiên thấy nàng có chút không vui, lại không rõ vì sao lại không vui, muốn làm không khí tươi lên mới nói: - Cô xem nơi này xinh đẹp kỳ ảo, xa xa còn có âm thanh của thác nước làm bạn, không bằng cô hát một bài đi.

Triển Ngưng Nhi nghe xong, tựa như lúc tham gia tiệc của Cách Đóa Lão, vội vàng khoát tay cự tuyệt: - Không không không, ta không biết hát, nếu không. Nếu không người hát một khúc đi.

Diệp Tiểu Thiên cười nói: - Ngưng Nhi cô nương trở nên nhỏ mọn từ lúc nào vậy?. Có cô gái người Miêu nào lại không biết hát chứ, các nàng là chim hoàng xanh trời sinh mà.

Triển Ngưng Nhi thẹn thùng nói: - Ta không biết, thật sự không biết mà...

Diệp Tiểu Thiến khích lệ nói: - Hát đại đi, tùy tiện hát một khúc, bài gì cũng được.

Triển Ngưng Nhi thấy ánh mắt Diệp Tiểu Thiên tha thiết như vậy, không còn dũng khí để từ chối, nàng do dự một chút, mới nói: - Cái kia... Ta hát một khúc, nếu hát không hay, ngươi không được phép cười ta.

Diệp Tiểu Thiên hớn hở nói: - Cô hát đi, cô hát đi, làm sao ta có thể cười có chứ.

Triển Ngưng Nhi thở gấp, lồng ngực phập phồng, chậm rãi hít một hơi dài. Diệp Tiểu Thiên mỉm cười nhìn nàng, một vị cô nương thanh tú như vậy, tiếng ca kia sẽ oanh vàng tới cỡ nào nhỉ!

- Sói trên núi cao rên ư ư ớ ờ... Tỷ ở bên sông nhé .Tình lang muội muội ở ơ ờ giặt quần áo ở...Tiếng gậy đánh quần áo vang vang ở sói tru vài tiếng ở vài tiếng ở ớ ờ... tình lang muội ơ, tỷ đến rồi, đường trồng lê, á à a, người ta nói ta nhiều tỷ muội, tỷ muội của ta lại không nhiều...

Diệp Tiểu Thiên nghe tiếng ca của Triển Ngưng Nhi xong cả người như hóa đá, mặt mày co quắp. Ngày đó ở bữa tiệc mừng hài tử của Cách Đóa Lão, hắn cũng nghe thấy mấy bài dân ca giai điệu rất quen thuộc, giờ phút này nghe tiếng ca của Triển Ngưng Nhi cũng có chút tương tự thì phải.

Được rồi, kỳ thực là khó nghe thật. Không những là khó nghe, bình thường nói chuyện nghe rất êm tai, vì sao cất tiếng ca liền giống như quỷ khóc, sói tru vượn gầm thét? Thật sự là bi thảm... Nếu người Miếu có giọng hát như của Triển đại tiểu thư thì chỉ sợ ba ngàn năm trước hắn đã chinh phục được toàn thế giới rồi.

Triển Ngưng Nhi hát được một nửa, đột nhiên dừng lại, xấu hổ nói: - Hát nhiêu đó thôi nha, đoạn dưới khó lắm, hát sẽ khó nghe.

Lông mi Diệp Tiểu Thiên nhảy loạn một hồi : “Đại tỷ, hát hết bài này của ngươi chắc sẽ đến Thiên Phương quốc mất?"

Triển Ngưng Nhi nhẹ nhàng nhướn mày, xấu hổ liếc Diệp Tiểu Thiên nói: - Người ta hát vậy có được không?

Diệp Tiểu Thiên cố gắng để cho ngũ quan hồi phục. Hắn nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: - Ừm! Hát cũng không tệ. Ta thấy cô hát chỉ là có vài chỗ chưa thoát lên được, chỉ cần cho mình thêm chút niềm tin là được...

Kỳ thực Diệp Tiểu Thiên cũng biết nói dối đấy, lúc hắn ba xạo ngay cả mặt cũng không đỏ tim không run, nhưng giờ khắc này, hắn thật sự không muốn tiếp tục nói xạo, sợ là nói thêm nữa thì sẽ bị sét đánh mất. Lương tâm trỗi dậy đó mà!

Triển Ngưng Nhi được Diệp Tiểu Thiên cổ vũ, mở cờ trong bụng, tự nhiên cười nói với Diệp Tiểu Thiên. Dáng tươi cười mỹ lệ làm rung động lòng người kia thật ra khiến thần kinh đang bị kích thích mãnh liệt của Diệp Tiểu Thiên thoáng cái thư giãn được chút ít.

Lúc này, Bảo Ông đã dẫn người mời Mao Vân Trí và Hoa Vân Phi đi nơi khác. Chỉ là lúc lão đi vào hoa viên thì Diệp Tiểu Thiên đang bị Triển Ngưng Nhi dùng ma âm xuyên não lấy mất hồn vía, căn bản không có chú ý tới.

Thống lĩnh Thị vệ Bảo Ông tìm được Mao Vấn Trí và Hoa Vân Phi, tao nhã lễ phép nói: - Ít ngày nữa Tôn giả phải rời Thân điện, hai vị là bạn tốt của Tôn giả, Trưởng lão của chúng ta có mấy lời muốn phó thác hai vị, cũng là có hậu lễ!

Vì có thể nói chuyện với Tôn giả, Bảo ông đã điều mấy người thị vệ nói được tiếng Hán đến, một người trong đó truyền lại lời của Bảo Ông. Mao Vấn Trí vứt trái cây đang gặm một nửa đi, chùi chùi tay trên áo rồi mừng rỡ nói: - Trưởng lão của các ngươi quá khách sáo nha, còn tặng quà cho bọn ta nữa, thật là không dám nhận rồi.

Nói là nói như vậy, nhưng y vẫn nhận quà. Hoa Vân Phi thì vẫn giữ cái thái độ sao cũng được. Gã đã hạ quyết tâm đi theo Diệp Tiểu Thiên, nghe nói có chuyện nhờ liên quan tới Diệp Tiểu Thiên, ngược lại rất sảng khoái đáp ứng.

Bảo Ông dẫn bọn họ tới lầu tám của Thần Điện, vào gian nghị sự của trưởng lão, chỉ thấy trên điện ánh sáng lờ mờ, lư hương bên cạnh hai cây cột to lớn tỏa ra mùi thơm, khói bay lượn lờ.nhưng trên đại điện không có một bóng người.

Mao Vấn Trí hết nhìn đông rồi nhìn tây, hỏi: - Trưởng lão đầu rồi, có lễ vật gì đưa ta?

Hoa Vân Phi đột nhiên có cảm giác khác, vừa quay đầu lại phát hiện Bảo Ông không còn ở phía sau, lập tức chạy ra cửa ra vào, nhưng vừa mới nhào qua thì tự nhiên gục xuống. Mao Vấn Trí liền xông về phía trước đỡ gã, oán giận nói: - Người bị sao vậy, đây là sao... Chưa dứt lời, thân thể y cũng mềm nhũn, té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

Lúc này, Cách Đức Ngõa từ màn che đăng sau vòng ra, trầm giọng nói: - Động thủ!

Cách Đức Ngõa cùng vài tên võ sĩ xuất hiện, khiến Hoa Vân Phi cùng Mao Vấn Trí đi mất.

Phía Tây bắc Thần Điện có một mảnh rừng to dốc xuống, mặt hồ lớn, bên cạnh có vài chục doanh trướng. Dưới tình huống tôn vị của Cổ Thần giáo đã được định, Dương Ứng Long rời doanh trướng của mình về đây.

Bạch Tiêu Hiểu mất tích, mà Dương ứng long nghĩ nàng cũng đã chết rồi. Tâm phúc bên người Dương Ứng Long đều do Cách Cách Ốc hạ cổ độc để khống chế, đồng thời người nhà của bọn họ cũng bị Dương Ứng Long nắm giữ để bọn họ không thể nào phản bội.

Hôm nay Tôn giả cũng đã gặp qua, bát đại trưởng lão hiển nhiên là không muốn y và Tôn giả tiếp xúc quá nhiều. Ở chỗ này không còn việc gì cũng là thời điểm nên dẹp đường về phủ, với tư cách là chủ nhân của Bá châu, y có quá nhiều chuyện phải xử lý, không có khả năng ở chỗ này lâu.

Thế nhưng chín động tám mươi mốt trại, là lực lượng khổng lồ mà y gấp gáp muốn nắm giữ. Những người Sinh Miêu bướng bỉnh kia cũng chỉ có thông qua Cổ Thần giáo mới có thể khiến bọn họ cúi đầu, xem ra hiện nay chỉ có thể đặt hy vọng ở trên người Diệp Tiểu Thiên.

Dương Ứng Long nhìn về phía Thần điện, khóe miệng nhếch lên, trầm ngâm thật lâu, đột nhiên nói với cô gái đứng hầu sau lưng: - Tìm cách đưa Diêu Diêu về bên cạnh hắn.

Nữ tử kia vốn đang đứng cúi đầu cung kính, nghe thấy lời ấy kinh ngạc ngẩng đầu, nói: - Chủ nhân?

Dương Ứng Long thản nhiên nói: - Muốn thành đại sự, vốn không phải chỉ một ngày là được. Ta còn đang tráng niên, con chờ được. Người này trọng tình nghĩa, để Diêu Diêu trở lại bên cạnh hắn đi, nói không chừng... tương lai sẽ là một quân cờ không ngờ tới!





Q5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch