- Tôn giả, những ngày này ngài cần tiếp tiến động chủ tất cả các động, trại chủ tất cả các trại, sơn chủ tất cả các núi, và trưởng lão của các bộ lạc. Bốn đại thổ ty An Tống Điền Dương và mấy trăm vị thổ ty lớn nhỏ khác cũng lần lượt phái người tới tặng lễ, Tôn giả cũng nên thăm hỏi động viên. Còn nữa, một vài bộ lạc Miêu lớn ở Tứ Xuyên, Vân Nam cũng đang phải...
Diệp Tiểu Thiên không nhịn được nữa: - Không phải nói ta mới đăng cơ phải đi tìm hiểu sao? Chờ bọn họ đến đủ, gặp từng người từng người một thì phải đợi đến năm nào?
Cách Đức Ngõa bất đắc dĩ đáp: - Cái này...đây là chuyện đương nhiên phải làm khi ngài đăng cơ. Nhất là bốn nhà An Tống Điền Dương, thế nào cũng phải gặp một lần. Thái độ của bọn họ có ảnh hưởng rất lớn tới sự vững chắc và sức ảnh hưởng của ngài. Có điều, Dương Ứng Long bụng dạ khó lường, lần này y tự đến, rõ ràng cho thấy đã chú ý tới bảo tọa Tôn giả, khi tiếp xúc với y, Tôn giả phải cẩn thận hơn.
- Ngươi yên tâm đi, ta có đủ bản lãnh đi với bột mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Như vậy đi, ngươi thu xếp thời gian để cho ta gặp mấy động chủ trại chủ sơn chủ của chín động tám mươi mốt trại một lần. Mấy vị khách kia, bốn nhà An Tống Điền Dương ta gặp qua một lát là được, còn lại do các ngươi tiếp đãi, cứ nói ta bận rộn nhiều việc.
- Chuyện này...
- Ngươi yên tâm. Đôi khi người ít xuất hiện một chút người ta càng coi trọng hơn. Một Tôn giả thần bí chẳng phải càng khiến cho bọn họ kính sợ hơn sao Hắc! Mấy chuyện giả thần giả quỷ này, người con hiểu hơn cả ta, trước mặt Phật thật chúng ta không đốt hương giả, ngươi nói có đúng không?
Cách Ngõa Đức hết sức khó xử. Gã này du côn lại thiếu đức hạnh, nói chuyện ngọt xớt, chẳng có chút phong thái nào của Tôn giả thông thường, có điều, nói lại, Tôn giả này quả thực cũng không giống với những Tôn giả trước. Năm đó, khi Tôn giả tiền nhiệm còn tại vị, lão cũng là một trong số những người được lựa chọn làm người thừa kế, đã từng phụng dưỡng Tôn giả.
Bất kể Tôn giả thượng nhiệm hay Tôn giả thượng thượng nhiệm vẫn là Tôn giả, trước mặt bọn họ không lộ hỉ nộ ái ố, vĩnh viễn ngươi không bao giờ đoán được đến tột cùng ông ta đang nghĩ gì, ở gần cấp trên như vậy thực sự cả thể xác và tinh thần đều mệt. Nhưng tiếp xúc với Diệp Tiểu Thiên lại rất dễ chịu, ở cùng với người trẻ tuổi lâu ngày, hình như lão cũng trẻ ra mấy tuổi.
Cách Đức Ngõa cười khổ đáp ứng, Diệp Tiểu Thiên vỗ vỗ vai lão tán thưởng: - Thật tốt, vậy những chuyện này đành làm phiền tiên sinh ngài vậy. Thực sự ta còn bận nhiều việc, cần phải nhanh chóng rời thần điện, nên nếu không phải chuyện khẩn cấp buộc phải do đích thân ta xử lý ngươi cũng đừng tới quấy rầy ta.
- Vâng! Còn một việc nữa cần Tôn giả ngài quyết định. Những thần phi các bộ lạc kính dâng lên kia, ngài vẫn chưa đưa ra lựa chọn cuối cùng, ngoài mười sáu vị cô nương lúc trước đưa tới, hiện giờ các bộ lại lại lần lượt tiến cử thêm hơn bốn mươi người nữa, nếu ngài đều thích, thì giữ lại hết...
Diệp Tiểu Thiên quay người đang muốn đi, nghe thấy câu này bước chân thoáng khựng lại: - Những cô nương kia à... Có nam nhân thể xác và tinh thần khỏe mạnh nào lại không mơ đến tam cung lục viện? Nghĩ đến sự sức sống thanh xuân, dáng người diễm lệ, thân hình quyến rũ của các nàng, lòng hắn lại ray rứt “Vô hậu vi đại đó” (Bất hiếu có ba, không có con cái là tội lớn nhất – đây là quan điểm của Nho giáo)
Là một kẻ giống đực, lại là một kẻ giống đực có hormone rất mãnh liệt, hắn chỉ ước có thể giữ lại tất cả những cô nương ấy bên cạnh, cho dù có hưởng không hết thì ngắm thôi cũng thích. Hắc. Cảnh đẹp ý vui. Người cô đơn ngươi buồn chán? Chắc chắn là vì ngươi không đủ thành kính với thần!
Càng ngày Diệp Tiểu Thiên càng cảm thấy mình rất có tiềm chất thần côn (kẻ giả thần giả quỷ lừa thiên hạ), nhưng vừa nghĩ tới chuyện sẽ không có tiểu bảo bảo nối tiếp huyết mạch cho mình, từ trong đáy lòng hắn không thể chịu được, lương tri tối thiểu hắn vẫn có, sao có thể nhẫn tâm làm hại cuộc đời con gái người ta.
Vì vậy, Diệp Tôn giả nhịn đau thở dài một tiếng, nói với Cách Đức Ngõa: - Ngươi cũng biết bây giờ ta phải ra ngoài thiên hạ, tuyển bọn họ làm thần phi, chẳng lẽ để các nàng chờ ta hơn hai chục năm? Không nói đến tuổi xuân của các nàng, chờ tới khi ta - quay về, càng nàng đều trở thành oán phụ hơn ba mươi tuổi rồi, coi như xong. Người bảo bọn họ đừng đưa người đến nữa, có đưa tới cũng trả về.
Cách Đức Ngõa thở dài: - Nói vậy có nghĩa không phải Tôn giả không ưng các nàng, chỉ là không muốn ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của các nàng mà thôi. Nhưng nhất định các nàng sẽ rất đau lòng và thất vọng đấy, các nàng cũng thật tâm thành kính nguyện ý hiến dâng tất cả cho Tôn giả ngài.
Diệp Tiểu Thiên đau khổ không sao kể xiết. Cách Đức Ngõa lải nhải lảm nhảm một tràng dựng dậy cả sắc tâm vốn đã không kiên định của hắn, hắn vội cắt lời: - Được rồi, tâm ý của các nàng, bản tôn đã hiểu. Các nàng đợi được, ta lại không đợi được... các nàng đã thành tâm thành ý như vậy, hai mươi năm sau để cho con gái các nàng hoàn thành tâm nguyện đi.
Cách Đức Ngõa kính ngưỡng vô hạn nhìn vị Tôn giả vĩ đại nhất trong suốt lịch sử một ngàn năm trăm năm qua của bốn giáo, không nói được lời nào.
Các cô nương được tiến cử đến thần điện đều ra ngoài, Cách Đức Ngõa nói với các nàng vô cùng khách khí: - Tôn giả muốn tuân theo quy định của bổn giáo, chẳng mấy chốc nữa sẽ rời thần điện đi du lịch thiên hạ, ngày về khó định, vì vậy không cần giữ người lại thần điện phục thị. Có điều, các ngươi thành tâm như vậy, tôn giả đã đại diện Cổ Thần tiếp nhận, Thần sẽ ban phúc cho các ngươi.
Các cô nương vô cùng thương tâm mà rời đi, rất nhiều người khóc lóc bước ra, các nàng ngây thơ trong sáng thật sự tin Cổ Thần vĩ đại tồn tại, cũng thực lòng thành kính muốn dâng hiến tất cả mình cho Tôn gia, dâng hiến cho Cổ Thần, nỗi buồn này, người thương không thể hiểu.
Diệp Tiểu Thiên đứng trên sân thượng cao cao, nhìn theo bóng hình các nàng lưu luyến không nỡ rời đi. Trong số rất nhiều cô nương ấy, hắn chỉ nhận ra Thái Dương muội muội, hắn thấy khi nàng bước lên bè trúc vẫn còn quay lại không nỡ rời đi, vừa lúc thấy hắn cũng đứng trên sân thượng.
Cách xa như vậy chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp của nàng, không thể nhìn rõ đôi mắt, nhưng sao hắn dường như cảm thấy được đôi mắt u oán của nàng. Hắn thầm thở dài “Con gái nuôi, thực ra ta cũng rất u oán...”.
Triển Ngưng Nhi đứng bên cạnh hắn, liếc hắn rất thiếu cảm tình, chua cay nói: - Rất không nỡ phải không?
Hắn đáp lại đầy quang minh lỗi lạc: - Sao lại không nỡ? Nếu ta muốn giữ các nàng lại không phải chỉ cần một câu nói sao?
Thực ra chính Triển Ngưng Nhi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, hoặc nàng vẫn chưa ý thức được, kể từ khi cùng ở cấm địa, hình ảnh của Diệp Tiểu Thiên đã ghi khắc thật sâu trong lòng mình. Nhìn hắn quyến luyến không rời, không tự chủ được trong lòng nàng dâng lên vị chua chua ghen tỵ.
Lúc này, nghe hắn nói vậy, sắc mặt nàng dịu lại một chút, chợt nghe hắn lại thở dài sâu kín nói: - Ta còn trẻ, không biết khống chế, cùng lúc cho ta nhiều cô nương xinh đẹp như vậy, ta sẽ chết đấy...
Bên cạnh, Phúc Oa Nhi và Vượn đại ca nhìn nhau, vẻ mặt không mấy hòa thuận.
Chỉ số thông minh của Vượn đại ca chỉ tương đương với đứa trẻ mấy tuổi, Phúc Oa Nhi còn thấp hơn một chút, chúng đều coi Diệp Tiểu Thiên là người thân của mình, đương nhiên đều muốn lấy lòng.
Diệp Tiểu Thiên lại hay vuốt ve Phúc Oa Nhi, thi thoảng hay cho nó ăn măng, đương nhiên con vượn ngây thơ kia sẽ cảm thấy hắn yêu con gấu hơn mình, cho nên rất không vừa mắt nhau. Tình cảnh đối đầu này, đại khái phải chờ hai đứa ở lâu sinh ra tình cảm mới có thể thay đổi, nhưng bây giờ còn chưa được.
Có điều, Vượn đại ca chỉ cần nhe răng nhếch miệng một cái đã thấy hung tợn dữ dằn, Phúc Oa Nhi có phồng mang trợn má vẫn rất đáng yêu. Nếu so tiếng gầm lại càng thảm, Vượn đại ca chỉ gần khẽ gầm trong cổ trầm trầm thôi cũng đã như sấm rền, còn Phúc Ca Nhi, cho dù có rướn cổ mà gào cũng chỉ như đứa trẻ con khóc.
Trước khi rời Thần giáo, Diệp Tiểu Thiên vẫn còn rất nhiều chuyện cần làm, bao gồm cả gặp thủ lĩnh một vài bộ lạc quan trọng, cùng lục đại trưởng lão tận nhiệm bàn bạc một vài việc linh tinh sau khi rời Thân giáo, tìm hiểu lịch sử và một vài qu giáo.
Tuy Tôn giả mỗi đời đều phải đi du lịch thiên hạ, nhưng Thần giáo sẽ không để mặc cho một vị Tôn giả một mình đi xa, vạn nhất nhỡ Tôn giả xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm thế nào? Cho nên mỗi đời Tôn giả đi xa, thực ra trong tối ngoài sáng đều có rất nhiều tùy tùng đi theo đảm bảo an toàn.
Diệp Tiểu Thiên là trường hợp đặc biệt. Trước đây thậm chí hắn chưa từng tiếp xúc với Cổ thuật. Tuy nói hầu hạ Cổ Thần là sứ mạng quan trọng nhất của tín đồ Cổ Thần, để truyền đạt ý chỉ của thần, cổ thuật có cao minh hay không cũng không quan trọng, nhưng với tư cách là Tôn gia của Cổ Thần Giáo, nếu không biết dùng cô cũng sẽ bị chê cười, cũng cần phải người đi theo dạy hằn luyện tập cổ thuật.
Nhưng Diệp Tiểu Thiên chỉ đồng ý học cổ thuật, kiên quyết không chịu để người đi theo bảo vệ. Hắn không hy vọng hai mươi năm cuộc sống quý báu này sẽ bị bọn họ can dự vào mất tự do. Việc ngày nào cũng có một đám người chăm chú theo dõi, đối với những người xuất thân thế gia, thân phận cao quý họ đã quen từ nhỏ, nhưng đối với Diệp Tiểu Thiên lại là một việc khó chịu vô cùng.
Đối với một kẻ thích là ngược lại với người khác như hắn, các vị trưởng lão có lẽ cũng đã quen, không giận không hờn, chỉ tìm cách tiếp cận thuyết phục hắn, muốn tìm một biện pháp cả hai đều có thể tiếp nhận.
Tình huống hiện tại: Bọn họ không dám bức quá chặt khiến cho hắn bất mãn. Diệp Tiểu Thiên cũng không dám bức quá đáng, nếu thực sự ép bọn họ, không khéo mấy lão già này có thể biến mình thành cái xác không hồn mất, rồi lại nói hắn đang minh tưởng, đang cố gắng câu thông với Cổ Thần, một khi cầu thông miễn cưỡng chỉ nghe được. Bởi vậy, quan hệ của hai bên cho tới giờ về cơ bản vẫn coi như hòa hợp.
Trì hoãn thêm hai ngày, cuối cùng Dương Ứng Long đã tới bái kiến Diệp Tiểu Thiên. Trước đó y đã nghĩ đủ mọi thủ đoạn để lôi kéo hắn, nhưng khi vào trong phòng khách nhỏ, thấy Diệp Tiểu Thiên mặc lễ bào màu trắng nạm vàng quý gia, đầu đội kim quan, lại lập tức từ bỏ ý định.
Buổi gặp mặt này chẳng có chút ý nghĩa nào, bởi vì Cách Thái Lão, Cách Đức Ngõa cùng tám vị trưởng lão khác lo lắng Tôn giả tuổi trẻ kiến thức nông cạn sẽ chịu thiệt trước mặt Dương Ứng Long đa mưu túc trí, nên tất cả đều ra mặt. Tình hình thế này, Dương ứng Long còn có thể nói gì nữa?
Y bèn đổi chủ ý, sau khi cung kính dâng lên một phần chúc mừng Diệp Tiểu Thiên trở thành Tôn giả theo đúng lễ tiết, chỉ ở lại nói chuyện mấy câu với hắn. Qua câu chuyện, y biết được hắn sẽ đi du lịch khắp thiên hạ theo truyền thống của Cổ Thần Giáo, lòng khẽ động, lập tức nảy ra một ý kiến hay.