Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 167: Ta muốn trở lại

Chương 8: Ta muốn trở lại







Diêu Diêu.

Tiểu Thiên ca ca.

Giữa đường, Diệp Tiểu Thiên gặp Diêu Diêu, Diêu Diệu được một người đàn ông người Miêu cõng, đang đi trên đường núi. Vừa nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên, Diêu Diêu liền xúc động giãy giụa, người đàn ông Miếu gia kia vừa thả cổ xuống, cô như chim én vui vẻ chạy bổ nhào vào ngực Diệp Tiểu Thiên, oa lên một tiếng khóc lớn.

Mấy người đàn ông Miếu gia hộ tống Diêu Diệu đến đây không nói lời nào đứng một bên cho đến khi nghe người đến báo thanh niên trẻ anh tuần trước mắt này là Tôn giả Cổ thân liền hoảng sợ quỳ rạp xuống đất thành kính khấu đầu với Diệp Tiểu Thiên không ngừng.

Diệp Tiểu Thiên vỗ lưng Diêu Diêu, nhẹ nhàng an ủi cô, lau nước mắt cho cô, sau đó đưa cô cho Hoa Vân Phi rồi đi qua nâng từng người từng người đàn ông Miếu gia kia dậy,trịnh trọng nói lời cảm tạ.

Mấy người Miếu gia nghe người phiên dịch thuật lại mới biếtTtôn giả đang bày tỏ lòng biết ơn với bọn họ. Bọn họ lại càng hoảng sợ lại liên tục dập đầu. Diệp Tiểu Thiên giờ mới hiểu, trong trái tim chất phác, mộc mạc của những người này,thân phận Tôn giả của mình quả nhiên có địa vị tối cao.

Sau khi cảm ơn bọn họ xong. Diệp Tiểu Thiên qua đón Diêu Diệu, an ủi cô: - Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Không phải đã trở về rồi sao, sau này nhất định Tiểu Thiên ca ca sẽ bảo vệ muội, sẽ không bao giờ để người ta bắt muội đi nữa. Mấy ngày qua muội ở đâu, hai tên bại hoại kia có bắt nạt muội không?

Diêu Diêu tỏ vẻ ngại ngùng kể những ngày qua đã nhớ Tiểu Thiên ca ca thế nào, lo lắng hãi hùng ra sao. Diệp Tiểu Thiên vừa trấn an vừa hỏi han cố, kiên nhẫn hỏi han một hồi mới dần dần lý giải được đầu mối mà Diêu Diêu nói lộn xộn.

Diêu Diêu nói hôm đó, sau khi Diệp Tiểu Thiển mạo hiểm mưa to rời khỏi phòng trọ liền có một tiểu nhị đến phòng ngồi cùng cô. Cô và tiểu nhị kia không hề quen biết nên chỉ chơi đùa cùng Phúc Oa Nhi, tiểu nhị ngồi trước bàn nhìn bọn họ.

Một lúc sau, bỗng có một người đấy cửa bước vào, tiểu nhị hơi kinh ngạc đứng lên hỏi thân phận người đến. Nhưng người có bộ râu dê bỗng nhiên bước dài đến trước mặt gã, nhanh như thoắt đưa lưỡi đao kề cổ họng gã.

Thân thể tiểu nhị mềm nhũn gục xuống, đầu nặng nề cúi trên mặt đất. Diêu Diêu thấy thế sợ tới mức muốn kêu to nhưng lại bị một người khác vụt qua dùng một chiếc khăn có tẩm thuốc che miệng cô lại, sau đó thì cô ngất đi không biết chuyện gì nữa.

Đợi đến khi cô tỉnh lại mới phát hiện đã bị giấu vào giỏ trúc vác lên núi. Bọn chúng đi rất lâu trong rừng. Từ hôm bất ngờ gặp mấy người Diệp Tiểu Thiên tại vách đá, hai người lại dẫn cô đi đường núi rất xa, sau đó lại dùng một tấm khăn tẩm thuốc che miệng cô lại, cô liền ngất đi.

Đợi đến khi cô lần nữa tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một sơn động, bên cạnh có một trung niên mặc áo gấm đang cười híp mắt chơi món thẻ bài gỗ trước ngực, thấy cô tỉnh lại người đó nói y là cha ruột của Diêu Diêu, lần này đón cô trở về là dẫn cô về nhà hưởng phúc.

Diêu Diêu đương nhiên không nhận người đàn ông xa lạ đó, nhưng từ nhỏ cô đã rất hiểu chuyện, cũng không khóc lóc làm ổn, chỉ dùng hai tay ôm đầu gối, ngồi sát vào vách động, không chịu gọi người đó một tiếng cha, giữ im lặng. Người kia nói một mình một lúc tự thấy nhàm chán đi ra.

Về sau vẫn là hai người đó phụ trách chăm sóc Diêu Diêu, nhưng không hề ngược đãi cô, chỉ là không cho cô rời khỏi sơn động một bước. Qua một ngày, người đàn ông tự xưng là cha cô lại qua thăm cô, chọc cô nói chuyện. Diêu Diêu vẫn không để ý đến ông ta, người đó cũng không hề tức giận, chỉ tủm tỉm nói chuyện với cô một hồi rồi lại rời đi.

Như vậy, người đó liên tục qua đây vài lần nhưng lần nào cũng rất nhanh. Hơn nữa khoảng cách giữa những lần quay lại càng lúc càng xa, dường như rất bận rộn. Dù sao, mỗi lần y đến Diêu Diêu đều ngậm chặt miệng không hề lên tiếng, chỉ nghe người đó nói chuyện, nói cô còn có vài ca ca, tỷ tỷ. Đợi sau khi y giải quyết xong việc ở đây sẽ dẫn cô về nhà, sau này sẽ không để cô bị bắt nạt nữa.

Mãi đến ngày hôm qua, Diêu Diêu bỗng bị người đàn ông có chòm râu dễ gây mê, lúc tỉnh lại phát hiện đã đối sơn động. Cô ở trong sơn động nghe người đàn ông râu dê bàn chuyện cùng một người khác, nói là cha cô đã chết, chỗ dựa tốt đã mất chi chi bằng trộm cô đi. Nếu như nhà có quan tâm sẽ dùng tiền chuộc. Nếu không quan tâm bán đi cũng được một khoản tiền.

Sau khi nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, Diêu Diêu rất sợ hãi. Cô giả bộ như không nghe thấy gì, thừa dịp lúc bọn chúng buông lỏng cảm giác ra ngoài lấy nước thì bỏ chạy. Nhưng chưa chạy ra khỏi sơn động lại bị bọn chúng đánh thuốc mê bắt lại. Sau đó cô phát hiện những thúc thúc người Miếu này...

Lúc này, đoàn người của Diệp Tiểu Thiên ngồi nghỉ bên đường, Diệp Tiểu Thiên ngồi trên một tảng đá lớn, ôm Diêu Diêu đặt trên gối nghe cô kể lại. Lúc hắn nghe thấy người đàn ông đó tự xưng là cha ruột của Diêu Diêu thì không khỏi kinh ngạc, nhưng suy nghĩ kĩ thì cũng rất có lý. Nếu không phải như vậy, hai người kia trăm phương nghìn kế hành động thì căn bản không có lý do để giải thích.

Chỉ là cha ruột của Diêu Diêu rốt cuộc là ai, y qua đời thế nào? Người chết mấy ngày nay không ít, trong đó có người có quyền lực, có người có địa vị, nhất thời không rõ rốt cuộc là ai.

Diệp Tiểu Thiên hỏi Diêu Diêu, Diêu Diêu cũng không rõ ràng. Trước mặt người xưng là cha ruột mình, cô chưa từng nói lời nào. Người đó cũng chỉ đành bất đắc dĩ cười cười. Sinh thời, mẹ của cô cũng có miêu tả cho có hình dáng cha đẻ của mình, nhưng khi mẹ Diêu Diêu qua đời, cô còn quá bé, cô còn không có nhiều ấn tượng về mẹ thì đâu có thể bằng sự miêu tả mờ nhạt đó mà chứng minh người đúng là cha đẻ của mình hay không. Nên cô vẫn luôn giữ khoảng cách với người đó.

Người đó nhìn Diêu Diêu trước mặt y trước sau không nói lời nào, cũng chưa từng nói với cô về chuyện gì khác. Mỗi lúc quay lại thăm cô, đều là hỏi cô ăn ngon không, ngủ được không rồi là đảm bảo lo xong việc sẽ dẫn cô về nhà.

Diệp Tiểu Thiên lại hỏi về diện mạo của người đó, Diêu Diệu cũng không nói rõ ràng, chỉ nói người đó thân hình cao, có chòm râu, người đó nói chuyện rất nhã nhặn...

Triển Ngưng Nhi chen miệng nói: - Được rồi, Diêu Diêu còn nhỏ vậy, người hỏi cũng không rõ được. Cho dù người đó là ai thì cũng đã chết rồi. Hiện nay tìm được Diêu Diêu là tốt rồi. Giờ không còn sớm nữa, chúng ta nên trở lại Thần điện thôi, nếu không e rằng đêm nay phải tá túc bên ngoài đấy.

Diệp Tiểu Thiên vuốt ve tấm bảng gỗ trên cổ Diêu Diêu như đang suy nghĩ, nghe thấy câu này của Triển Ngưng Nhi thì khe khẽ gật đầu, thấy vệt nước mắt chưa khô của Diêu Diêu, hắn ôn nhu nói: - Đi thôi, chúng ta về thôi, hai ngày nữa, Tiểu Thiên ca ca sẽ dẫn muội về nhà, về nhà của chính chúng ta.

Diêu Diêu ôm cổ hắn, mừng rỡ nói: - Ca ca sẽ mãi mãi chăm sóc Diêu Diêu, sẽ không vứt bỏ muội nữa chứ.

Diệp Tiểu Thiên mỉm cười gật đầu nói: - Ừm, chỉ cần muội đồng ý theo ta, ca ca sẽ chăm sóc muội cả đời.

Mấy người Miêu đó một mực cung kính đứng một bên, lúc Diệp Tiểu Thiên ngồi, bọn họ cũng không dám ngồi. Lúc này mới có một người nâng đao lên trước cúi đầu nói với Diệp Tiểu Thiên mấy câu.

Triển Ngưng Nhi nghe xong nói lại với Diệp Tiểu Thiên: - Bạn họ nói, hai kẻ xấu bắt Diêu Diêu đi đều chết rồi. Lúc nãy từ trên người một kẻ lấy được một thanh hội đao.

Diệp Tiểu Thiên cầm lấy, thấy lưỡi đao là vỏ đạo của Lão Hùng bì, nửa vòng tròn hình lão đồng khắc hoa đào nuốt miệng mài đến sáng loáng, chuôi đạo được bao bằng tơ tằm vô cùng tinh xảo, độ dài ngắn nặng nhẹ cũng rất tiện lợi. Thuận thế treo luôn bên hông mình.

Diệp Tiểu Thiên sẽ phải rời khỏi Thần điện, đi ngao du thiên hạ. Sau khi đã trải qua một phen sàng lọc khổ cực, cuối cùng cũng tìm ra được một tùy tùng đi theo bên cạnh Diệp Tiểu Thiên người sẽ dạy hắn Cổ thuật.

Cách Đức Ngõa dẫn người đó đến cạnh Diệp Tiểu Thiên, giới thiệu nói: - Tôn giả, đây chính là tùy tùng mà chúng ta lựa chọn cho Tôn giả và là người dạy tôn giả Cổ thuật. Gã là Đông Thiên.

Diệp Tiểu Thiên nhìn người đó, thấy gã trọc nửa đỉnh đầu, thân hình vừa cao vừa gầy, mặc một bộ áo đen, lưng hơi cong tựa như gù, một đôi mắt hơi híp lộ ra vẻ âm trầm, trong lòng có chút không hài lòng, hỏi: - Động Thiên? Gã sinh vào mùa đông sao?

Cách Đức Ngõa cười nói: - Không, không phải, người Miêu chúng ta lấy tên cha làm họ...

Gã tên là Đông, tên cha là Thiên, vì vậy gã được gọi là Đông Thiên. Ông nội gã là Ba, vì vậy tên đầy đủ của cha nó là Thiên Ba.

Diệp Tiểu Thiên ở một tiếng, lại quan sát Động Thiên từ trên xuống dưới. Động Thiên vẫn như cũ không có biểu tình gì. Chỉ khẽ cúi người. xem ra vẻ ngoài của gã là do trời sinh trời sinh khuôn mặt tê liệt chứ không phải cố ý cải trang dáng vẻ lãnh ngạo như vậy.

Diệp Tiểu Thiên nhịn không được lại hỏi: - Tại sao lúc nào gã cũng híp mắt nhìn ta, một dáng vẻ không có ý tốt.

Người đó đương nhiên là hiểu tiếng Hán, nghe thấy lời của Diệp Tiểu Thiên không ngờ có chút xấu hổ. Cách Đức Ngõa với giải thích Mặt Động Thiên không được tốt, phải híp mắt mới nhìn rõ được hình dáng của Tôn giả. Gã là tùy tùng của Tôn giả mà không nhận ra tướng mạo của Tôn giả sao được.

Cách Đức Ngõa nói xong, cười rồi xoay người nói: - Đông Thiên, mau bước lên bái kiến Tôn giả đi, sau này ngươi là tùy tùng của Tôn giả, khi rảnh rỗi thì truyền thụ lại Cổ thuật cho Tôn giả.

Đông Thiên cúi đầu đáp: - Vâng.

Cách Đức Ngõa nói: - Tôn giả, Đông Thiên là một trong những đệ tử tâm đắc của ta. Vốn dĩ ta định hướng nó kế thừa y bát của ta, đáng tiếc đứa trẻ này không hiểu nhân tình thế thái, chỉ lo luyện tập Cổ thuật, không phù hợp để giải quyết chuyện của bổn giáo. Nhưng nếu để truyền thụ Cổ thuật cho Tôn giả Cổ thuật lại là người thích hợp nhất.

Diệp Tiểu Thiên nghe xong xác định đây chính là một loại khác của con mọt sách, chỉ có điều sách con mọt sách đọc là sách thánh hiền còn gã thì nghiên cứu Cổ. Kẻ như vậy ở bên cạnh mình chắc chắn không làm loạn chuyện của mình. Vốn không hài lòng lắm về ngoại hình của Đông Thiên nhưng lúc này hắn lại thấy gã có chút thuận mắt.

Tảm đại trưởng lão của Thần điện dẫn đầu tất cả mọi người xếp thành hàng bên ngoài cung tiền Tôn giả. Diệp Tiểu Thiên dẫn theo Hoa Vân Phi, Mao Vân Trí đi ra ngoài tạm biệt bọn họ. Lúc đi đến cuối hàng lại thấy Tù trưởng bộ lạc Cách Đóa Lão dẫn cả nhà đến.

Tôn giả đi lần này, ít thì ba, năm năm, nhiều thì mười tám năm mới quay lại, cơ hội kéo gần quan hệ khó giành được như vậy, sao Cách Đức Lão có thể bỏ qua. Y còn cố ý ôm con nuôi của Diệp Tiểu Thiên- Tiểu Mễ Tử đến.

Tiểu Mễ Tử đang ngủ say trong ngực cha, ngón út còn ngậm trong miệng, dáng vẻ mập mạp trắng trẻo ngây thơ khó nói thành lời. Diệp Tiểu Thiên ôm nó vào trong lòng, bỗng nhiên nghĩ đến sau khi mình lấy vợ sinh con cũng sẽ có một tiểu bảo bối đáng yêu như vậy. Mặc dù chưa từng làm cha nhưng trong lòng lại có thứ cảm giác phụ tử tình thâm.

- Vinh hoa phú quý, mỹ nữ như mây ... cũng không thể đổi được cốt nhục ruột thịt, thật đáng. Diệp Tiểu Thiên nghĩ thầm, rồi khẽ hôn Mễ Tư vẫn đang ngủ say. Cách Đóa Lão thấy hắn chân tình, thật sự yêu quý đứa bé này từ đáy lòng, không kìm được cười đến không ngậm được miệng.

Lúc Diệp Tiểu Thiên trả Mễ Tru cho Cách Đóa Lão, bỗng thấy bên cạnh dường như có hai người nhìn mình bằng ánh mắt u oán, ánh mắt bỗng chốc động một chút. Khi quay đầu nhìn lại đã thấy Thái Dương muội muội khẽ cắn môi, cúi đầu nhìn mũi chân của mình.

- Diệp Tiểu Thiên bỗng nhớ tới những lời trước kia đã nói với Cách Đức Ngõa: “Ủa, nếu hai mươi năm sau, Thái Dương muội muội thật sự mang con gái đến hầu hạ ta, tiểu tử trong lòng này hả không phải là cậu ta sao? Cậu là con nuôi ta, con nuôi ta là cậu ta. Cuộc đời này rốt cuộc là nói sao đây.





Q5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch