Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 168: Không hiểu tâm tình

Chương 9: Không hiểu tâm tình







Đối diện hô, An Nam Thiên chắp tay đứng trên bờ, thản nhiên nhìn Thân điện.

Bởi hơi nước, nên từ đây chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người đối diện như ở cõi bồng lai tiên cảnh, như trong mộng.

Triển Ngưng Nhi ngồi cạnh y, đang câu cá. Phao lay động dữ dội, ánh mắt nàng nhìn mặt nước lại dường như hoàn toàn không thấy sự di chuyển của phao.

An Nam Thiên khe khẽ thở dài: - Thế sự thật khó đoán. Ai nghĩ tới một đám người giành đi giành lại, có trưởng lão thứ nhất, thứ hai còn có cả quan thổ ty thế tục, Dương Thiên vương đại danh lẫy lừng, cuối cùng lại rơi vào tay tiểu tử này.

Triển Ngưng Nhi cắn môi không để ý tới y.

An Nam Thiên lén lút liếc nàng ta một cái, lại tiếp tục thở dài: - Đáng tiếc, tôn giả không được phép lập gia đình. Ta phải tốn bao công sức mới thăm dò được , vì sự kiên trì của Diệp Tiểu Thiên nên Bát đại trưởng lão phải nhượng bộ một bước, cho phép hàn thành gia lập thất, nhưng cũng chỉ có hai mươi năm trần duyên. Đáng tiếc chỉ có hai mươi năm...

- Triển Ngưng Nhi vẫn cắn môi không nói lời nào, trong lòng ngây ngốc nghĩ: “Chỉ cần được sống vui vẻ, hai mươi năm vợ chồng cũng tốt hơn là sống một mình cả đời”.

LÂn Nam Thiên tiếp tục lắc đầu, thở dài nói: - Tốt xấu gì cũng đã quen biết lâu rồi, người ta phải ra đi, haiz..., vẫn là mượn danh nghĩa đi chu du thiên hạ để tìm vợ, muội không đi chào từ biệt hắn sao?

Triển Ngưng Nhi bỗng nhiên như một con báo bị săn nhảy dựng lên, nhấc chân lên cao đá ngang qua. A!!!!



An Nam Thiên kêu thảm một tiếng ngã vào hồ. Cái cần câu đó yên lặng nằm trên bờ hồ không hề bị cá kéo đi, bởi cái cần đó đã mất lưỡi câu.

An Nam Thiên đương nhiên là biết bơi, kĩ năng bơi còn rất tốt, y sải trong nước bơi đến bờ, chật vật bò lên giận dữ nói với Triển Ngưng Nhi: - Muội lại bắt nạt ta, vì sao lại đá ta.

Triển Ngưng Nhi lạnh lùng nói: - Ai bảo huynh cười nhạo ta.

Lân Nam Thiên kêu lên tiếng oan khuất: - Ta đâu có cười nhạo muội?

Triển Ngưng Nhi cười lạnh, gót chân nhẹ nâng lên, mũi chân chĩa xuống đất, kích động nói:

- Huynh còn dám nói không có?.

An Nam Thiên điềm đạm ngậm miệng lại. Ngay cả rắm cũng không dám.

Triển Ngưng Nhi hừ lạnh một tiếng, nhặt cần câu lên, trở lại ghế tiếp tục ngồi câu cá. An Nam Thiên vắt nước trên quần áo, liếc nàng một cái, nhịn không được nói: - Muốn đi từ biệt thì muội đi đi, đừng lề mề như vậy, muội ở đây giống như thiếu phụ bị ức hiếp có tác dụng gì chứ? Nhìn mồi của muội đi, bị cá ngặm nhấm hết rồi, muội còn có thể câu cá à? Oa!!!!



Triển Ngưng Nhi lại đá ngang cú nữa, mắt hạnh phóng hỏa nhìn trùng trùng An Nam Thiên trong nước, gằn từng chữ nói: - Ta thích vậy đó.

LAn Nam Thiên lại leo từ dưới nước lên, nổi giận cao ngất nói: - Muội đủ rồi đó. Triển Ngưng Nhi, muội còn dám đá ta một cú nữa thử xem, ta sẽ trở mặt đấy, ta trở mặt còn nhanh hơn lật sách đó. Một khi trở mặt đến chính ta còn sợ hãi.

- Triển Ngưng Nhi không thèm đâu điều. Khi đã chuẩn bị tốt cho lần thứ ba rơi xuống nước, An Nam Thiên Hương dương tự đắc: “A, xem ra trong lòng biểu muội thật sự còn có chút sợ ta, ta chỉ dọa nạt vài câu mà muội ấy cũng không dám động thủ”.

An Nam Thiên lau nước trên mặt, định thần nhìn Triển Ngưng Nhi, lại thấy nàng trừng mắt nhìn mặt hồ, vẻ mặt kinh ngạc như nói không nên lời, lại xen lẫn sự vui mừng khó che giấu. An Nam Thiên ngẩng đầu lên theo bản năng, lúc này mới phát hiện mình đã sai rồi. Triển Ngưng Nhi không phải là sợ những lời đe dọa của y mà là tình lang của nàng đang lướt sóng đến.

Diệp Tiểu Thiên đứng trước bè trúc, một thân áo trắng bồng bềnh như tiên, gió nhẹ thổi bay vạt áo của hắn, sóng xanh bị bè trúc đẩy ra, bọt sóng trăng cuồn cuộn trước mũi bè. Nhìn từ bờ hồ bên này tựa như Diệp Tiểu Thiên đang lướt trên ngọn sóng vậy.

An Nam Thiên nhìn cảnh tượng đó, không tự chủ được cũng thầm khen một tiếng: - Thật đúng là người đẹp vì lụa, Phật đẹp vì mạ vàng. Giả trang như vậy thật sự là một công tử phong độ.

An Nam Thiên trong lòng nghĩ, theo bản năng liền nói ra, chẳng khác nào thừa nhận mình háo sắc . Triển Ngưng Nhi lạnh lùng liếc v nói: - Ngươi dám để ý đến hắn, ta sẽ thiến người.

An Nam Thiên nghe xong rất đau lòng. Lúc nhỏ dù chỉ là chuỗi kẹo lô, biểu muội cũng nhường cho y ăn trước, nhưng biểu muội cũng không chịu cho y nếm trước nam nhân của mình. Cho dù ở vốn cũng không có ý định ăn có gần hang. Biểu muội đã có ý đó, thôi thì nhún nhường một chút cũng tốt.

An Nam Thiên thấy biểu muội mất tự nhiên vuốt vuốt tóc mai, lại lén lút kéo kéo vạt áo, ngực ưỡn cao hơn, trong lòng có chút khó chịu nói: - Haiz, phụ nữ hướng ngoại, cổ nhân nói cấm có sai.

Khi An Nam Thiên đang ăn năn hối hận, cái bè trúc kia đã như mũi tên đáp bên hồ, lại vững vàng đậu ở đó. Tôn giả đang đứng trên mũi bè, đương nhiên người lái bè trúc phải dùng hết khả năng lẫn sức lực của bản thân.

Bè trúc dừng lại ổn định, Diệp Tiểu Thiên nhảy lên bờ. Vừa rồi hắn nhìn thấy An Nam Thiên rơi xuống nước, đoán là lại cãi nhau cùng biểu muội. Hắn không thích để An Nam Thiên biết hắn thấy cảnh chật vật của y nên ra vẻ kinh ngạc nói: - Á, Nam Thiên huynh, mặt mũi sao vậy.

An Nam Thiên ung dung vắt nước, mỉm cười nói: - À, vừa rồi biểu muội câu được một con cá lớn, ta tiến lên giúp muội ấy giữ cá, kết quả là không cẩn thận rơi xuống hồ.

Diệp Tiểu Thiên giật mình nói: - Hóa ra là vậy, con cá đó chắc không nhỏ, có thể cho ta xem qua không?

An Nam Thiên tiếc rẻ nói: - Đáng tiếc, nó thoát rồi.

Hai người nói dối một hồi, Diệp Tiểu Thiên đến đứng bên cạnh Triển Ngưng Nhi. An Nam Thiên đứng một bên cởi áo xuống vắt nước, vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện, lại không nghĩ rằng Triển Ngưng Nhi rất ôn nhu dịu dàng quan tâm nói với mình: - Biểu ca, trời hơi lạnh đấy, huynh mau về thay y phục đi tránh để cảm lạnh. - Ò.

An Nam Thiên ngoan ngoãn trở về, quay người lại liền nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết trong miệng lẩm bẩm cái gì đó.

Triển Ngưng Nhi liếc nhanh Diệp Tiểu Thiên, lại cúi đầu xuống thấp giọng nói: - Ngươi chuẩn bị... đi đâu?

- Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ: “Ta đương nhiên là trở lại Đồng Nhân, trở lại nhân gian, còn phải để triều đình công nhận địa vị, công danh tú tài công đến đâu vẫn là tủ tài công, đó mới là chuyện làm rạng rỡ tổ tông. Chức Tôn giả này chỉ có thể ra oai chốn rừng sâu núi thẳm mà thôi. Sau đó, ta đương nhiên là mau lấy vợ sinh con. Haiz, hy vọng mẹ Thủy Vũ sẽ không có điều gì hiểu lầm ta.

Diệp Tiểu Thiên nghĩ nghĩ liền đắn đo nói: - Ta dự định đi Đồng Nhân trước, còn việc cần giải quyết. Sau này đi một bước, tính một bước.

Triển Ngưng Nhi nhẹ tạm một tiếng, nói: - Vậy... ngươi có đi Thủy Tây không?

Diệp Tiểu Thiện dự định chỉ cần giải quyết xong việc của Tiết gia, cưới được thể tử, liền thẳng đến kinh thành cùng cha mẹ hưởng thụ niềm vui gia đình, vô duyên vô cớ chạy đến Thủy Tây làm gì chứ? Suy nghĩ một chút, hắn liền nói: - Cái này, ta còn phải xem xét đã, hiện tại khó nói được. - Sao?

Triển Ngưng Nhi giờ mới biết mình lúc đầu đã hiểu nhầm. Lần trước tại hoa viên trong Thần điện, nàng đã thổ lộ hết tình cảm, đưa ra lời mời với Diệp Tiểu Thiên, lại bị Mao Vấn Trí trong ruột có trùng chạy tới cắt đứt, nàng cứ tưởng Diệp Tiểu Thiên đã đồng ý rồi. Lúc này nghe xong, chân mày lá liễu liền có chút giật mạnh.

- Ngươi... rõ ràng.

- Triển Ngưng Nhi buột miệng thốt ra. Nhưng nói được ba chữ mới nghĩ đến Diệp Tiểu Thiên quả thật chưa từng đáp ứng nàng. Đó chỉ là tình cảm đơn phương của nàng, trong lòng đau khổ: “Lẽ nào huynh ấy còn nhớ vị Tiết cô nương đó, ta kém cô ấy ở điểm nào chứ? Tính tình không tốt, ta có thể thay đổi mà”...

Diệp Tiểu Thiên thấy thần sắc nàng kì lạ, cười nói: - Sao lại có thái độ lại như vậy? Ta nói sai gì sao? Nếu ta nói sai hay làm sai điều gì, cối hãy nói với ta, chứ đừng để trong lòng. Ngược lại ta sẽ không thay đổi, không cần phải che giấu tật xấu. Ha ha... - Ngươi..

Triển Ngưng Nhi giận dữ, nâng chân lên, nhưng không thể đá, đành hạ xuống, cúi đầu nói với Diệp Tiểu Thiên: - Ta đã đồng ý với người, sẽ luyện tốt một khúc nhạc. Nếu ngươi đến, ta sẽ hát cho ngươi nghe. Nếu ngươi không đến, cả đời này, ta sẽ không hát nữa...

- Sao cơ?

Diệp Tiểu Thiên tò mò hỏi lại. Triển Ngưng Nhi đã quay người bước nhanh rời đi. Diệp Tiểu Thiên kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của nàng, nhẹ nhàng gãi đầu một cái: - Sao thái độ của cô ấy lại vậy, không phải là yêu mến ta chứ?

Nghĩ kĩ lại, Diệp Tiểu Thiên cảm thấy có chút buồn cười, sao có thể chứ, tự sướng rồi, người ta đường đường là đại tiểu thư Triển gia, chẳng khác nào công chúa trên đất Quý Châu.

Nhắc tới triều đình Đại Minh, lúc hoàng thượng biệt khuất, công chúa không còn uy phong như trước. Muốn so sánh sự ung dung tự tại thì Triển Ngưng Nhị tiểu công chúa Thủ ty gia này còn oai phong hơn công chúa hoàng gia vài phần. Hắn có thân phận gì chứ, đâu dám trèo cao chứ. Hơn nữa, người mà tiểu công chúa người ta thích là người có thể xuất khẩu thành thơ, hắn mở miệng nói dối còn tạm được.

Diệp Tiểu thiên vốn chưa từng nghĩ sẽ đi Thủy Tây, càng không nghĩ qua sẽ cùng Triển đại tiểu thư xuất hiện , vì vậy không hề suy nghĩ sâu xa lời của cô. Sau khi từ biệt Triển Ngưng Nhi, Diệp Tiểu Thiên cùng Hoa Vân Phi, Mao Vân Trí, Diêu Diêu và Đông Thiên mau chóng Đồng Nhân. Con Cách Đức Ngõa có âm thầm phái người đi theo không, Diệp Tiểu Thiên trên đường đi cẩn thận quan sát một chút nhưng hình như không có.

Lúc trước, Diệp Tiểu Thiên vội vàng đuổi theo hai kẻ xấu bắt Diêu Diêu, rời khỏi nhà trọ rất vội vàng ngay cả hành lý cũng không mang, tiền trọ đương nhiên cũng chưa có thanh toán. Lần này trở lại đương nhiên vẫn là đến nhà trọ đó.

Diệp Tiểu Thiên rảo bước đến cửa chính nhà trọ, đang muốn chào hỏi chưởng quầy thì thấy Phủ học Huấn đạo Lê Trung An lão gia thối từ bên trong đi ra. Chưởng quây nhà trọ vui vẻ đi theo phía sau.

Diệp Tiểu Thiên chỉ gặp vị Lê Huấn đạo này một lần, nhưng vị Huấn đạo này là nhân vật quan trọng mà hắn cầu lấy công danh, nên đương nhiên nhớ kĩ trong lòng. Diệp Tiểu Thiên mau chóng tiến lên chào hỏi, thi lễ nói: - Vãn bối Diệp Tiểu Thiên bái kiến Lê Huấn đạo.

Cho đến hôm nay, Lê Trung Ân đã ba lần đến nhà trọ hỏi tin tức của Diệp Tiểu Thiên, chưởng quây cũng chưa gặp lại Diệp Tiểu Thiên, vừa mới trả lời chắc chắn với Lê Huân đạo, đang muốn tiến lão ra cửa.

Vì bảo vệ sự nghiệp của mình, lần này, bất luận thế nào, Lê Trung Ân cũng phải chọn ra một tú tài, thật vất vả mới tìm ra một người thích hợp, không ngờ tới người này lại liên quan đến vụ án nhân mạng, nên đột nhiên mất tích, vì vậy tâm tình vô cùng xấu.

Lão vừa bước đến cửa liền bị Diệp Tiểu Thiên ngăn lại, thi lễ, Lê Trung Ân lúc đầu ngẩn ra sau đó vô cùng vui mừng, nắm lấy tay Diệp Tiểu Thiên nói: - Hóa ra là ngươi, ngươi còn quay lại. Những ngày này người đã đi đâu để bản quan tìm mãi...





Q5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch