Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 170: Thành quan quá khó

Chương 11: Thành quan quá khó







Chỉ chốc lát sau thì có nha dịch từ cạnh của nha môn chạy đến phòng của Trương Tri phủ bẩm báo. Nhà cửa của Trương gia quả thực không nhỏ, tên nha dịch kia chạy một mạch chạy, mệt mỏi thở hồng hộc: - Đại lão gia, Tiết Lưu thị thôn Tam Lý đánh trống kêu oan, kiện cáo Diệp Tiểu Thiên hại chết chồng mình.

Trương Đạc vừa nghe Lê Huấn đạo đề cập qua chuyện này, thời gian ngắn như vậy không thể nào quên ngay được, lập tức nhướng mày nói: - Không phải bà ta đã từng đến rồi sao? Bản phủ đang điều tra, đang điều tra! Hiểu chưa? Bản phủ công vụ bộn bề, cũng không thể mỗi ngày đều để ý đến chuyện nhà bọn họ được, bảo bà ta quay về đi, còn dám đến đánh trống lung tung nữa, sẽ xử bà ta tội nhiễu loạn công đường.

Tên nha dịch nói: - Đại lão gia, Tiết Lưu thị kia nói, bà ta phát hiện ra tung tích của Diệp Tiểu Thiên, mời đại nhân phái người đến bắt.

Trương Tri phủ thuận tay quơ lấy mấy chén trà trên bàn hất xuống dưới, y cũng không giữ văn miệng xang bản nhủ gì nữa, tức miệng mắng to: - Bắt bà nhà ngươi, lão tử ta vừa nói là rất bận, ngươi không nghe rõ à? Quan phủ là nhà chúng nó mở ra à, nó muốn bắt ai thì bắt à? Kêu bà ta về nhà chờ, lão tử có thời gian tự sẽ phái người đi bắt, còn dám nhiều loạn công đường, trước tiên đánh bà ta hai mươi gậy.

Cái chén vỡ ở ngay dưới chân tên nha dịch kia, làm cho tên nha dịch sợ không dám cử động, nhận được câu nói phân phó của đại lão gia, gã mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh như chớp chạy ra bên ngoài.

- Cái gì? Đại lão gia đang bận? Mạng người liên quan đến trời... Tiết mẫu bi thảm hét một tiếng rồi nhào tới, hai tên nha dịch đem thủy hỏa côn thay nhau đánh, trợn mắt quát to: - Cút! Còn dám bước lên trước, nghiêm trị không tha!

Tiết mẫu khóc lớn thành tiếng: - Sai gia, các ngài không thể như vậy được, chồng của tôi chết oan uổng mà! Hung thủ giết người ở ngay trong khách điếm, các ngài chỉ cần đi là có thể bắt được người rồi, các vị nha sai...

Tiết mẫu đột nhiên hiểu được, vội vàng lấy tiền từ trong lồng ngực ra, nắm trong tay nhét vào tay tên nha dịch kia: - Sai gia, dân phụ không dám để các ngài lao động uổng công khổ cực, chút tiền này mời các vị sai gia cầm lấy uống trà.

Tên sai dịch giận tím mặt, lão gia đã phân phó như vậy, không hề nghi ngờ tên Diệp Tiểu Thiên là có người chống lưng, người này có thể bắt sao? Rõ ràng không thể bắt người này, bà ta còn lấy tiền dụ dỗ ta, hại ta muốn cầm lại không dám cầm, bà ta không phải là quá tham sao? Hơn nữa bà ta cũng quá ngu xuẩn không hiểu chuyện rồi, bà ta cứ như vậy đưa tiền cho ta, lao tư dù muốn lấy nhưng làm sao để mà lấy đây?

Tên nha sai lão đại nổi giận đùng đùng xông về phía trước, nắm chặt cổ áo của Tiết mẫu, trái trái phải phải mấy cái bạt tai thật mạnh, lại dùng lực đẩy về phía trước, nha sai lão đại phẫn nộ quát: - Cút ngay! Nếu không bản đồ đầu lập tức xử lý người tội hối lộ công sai!

Tiết Thủy Vũ đỡ lấy mẫu thân, tức giận nói: - Các người thân là người thi hành phép công, không chấp hành công vụ, còn dám ẩu đả người dâng cáo trạng à?

Bọn nha sai trên dưới đều hai mắt nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng, hất tay áo lên, liền nghênh ngang bỏ đi. Tiết mẫu ngồi trên mặt đất, nện vào đất khóc lớn: - Trượng phu của ta bị chết oan! Các người thân là quan phủ, lại không vì dân chúng mà làm chủ, trời xanh à, ông mở mắt ra nhìn đi...

Hai tên sai nha thu thủy hỏa côn (gậy công sai) lại, đứng ở cửa nha môn, trước việc bà ta khóc lóc kể lể giả mắt điếc tai ngơ. Tiết mẫu khóc mắng một hồi, nhìn thấy quan sai căn bản không thèm để ý, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp hay. Bà ta cắn răng, phủi đất một phát rồi đứng lên, xoay người rời đi. Tên quan sai gác cửa nhìn thấy, nhếch miệng cười, một nụ cười lạnh.

Tiết Thủy Vũ thấy đường mẫu thân đi không phải đường về nhà, mau đuổi theo nói: - Mẹ, mẹ đi đâu vậy?

Tiết mẫu cắn răng nghiến lợi nói: - Ta đi tìm cái tên Diệp Tiểu Thiên kia, muốn hắn đền mạng cho cha ngươi! Tiết Thủy Vũ nghe xong lập tức bất động ở chỗ đó, mắt nhìn thấy dáng vẻ giống như người điên của mẫu thân càng chạy càng xa, Tiết Thủy Vũ vội vàng bước nhanh đuổi theo.

Bên trong khách điếm, Diêu Diêu đang tức giận răn dạy vượn khổng lồ cùng Phúc Oa nhi.

Vượn khổng lồ khom lưng cúi thấp đầu, Phúc Oa nhi ngu ngơ đứng đấy, thân thể tròn vo, hai cái móng vuốt thỉnh thoảng đụng vào nhau vài cái.

Hai con vật này ở trong phòng ăn măng, tranh tới tranh lui, cuối cùng không ngoài dự đoán lại đánh nhau. Lúc bọn người Diệp Tiểu Thiên thấy vậy bước vào cửa, vượn khổng lồ đang dùng bàn tay lớn túm lấy cái cổ tròn trịa của Phúc Oa nhi, Phúc Oa nhi thân thấp cánh tay ngắn thì như con khỉ hái đào, hạ thể tập kích vượn khổng lồ, náo loạn bất phân thắng bại.

Diêu Diêu chống eo, tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên: - Đại ca kia, ngươi nhìn lại ngươi đi, ngươi to con như vậy, khi dễ đứa bé, người thấy hãnh diện sao? Vượn khổng lồ nhe răng để đáp lại.

Diêu Diêu nhìn Phúc Oa nhi nói: - Phúc Oa nhi, ngươi nói xem ngươi nhỏ hơn nó nhiều như vậy, ăn ít một chút cũng là đúng thôi, không thể nhường nó sao, làm sao lại thèm ăn như vậy chứ?

Phúc Oa nhi nhẹ nhàng đụng hai đã u ngón của hai chân trước vào nhau, dường như đang trêu trọc, thừa dịp Diêu Diêu không chú ý, lặng lẽ dùng bàn chân vơ lấy một nửa măng vẫn chưa gặm hết gạt về phía sau của mình, rồi đặt mông ngồi lên.

Tiểu đại nhân Diêu Diêu vẫn dựa vào chuyện này tiếp tục răn đe: - Hai người các ngươi, về sau phải ngoan một chút, ai không nghe lời, sẽ không cho ăn cơm, đã nghe rõ chưa?

Diệp Tiểu Thiên buồn cười lắc đầu, cũng chỉ có tiểu nha đầu này mới coi vượn khổng lồ cùng và gấu trúc như đồng loại mà trao đổi như vậy, có điều... cái tính trẻ con ấy, thật đáng yêu. Lúc này chưởng quý khách điếm gấp gáp hoảng sợ xông tới, vừa thấy

Diệp Tiểu Thiên liền nói: - Khách quan, việc lớn không xong rồi!

Diệp Tiểu Thiên vội vàng nói: - Trưởng quây, ông đừng vội, hai con vật này không có làm vỡ đồ đạc, nếu như có làm vỡ, ta sẽ theo giá mà bồi thường cho ông.

Lão gấp đến độ nói năng lộn xộng: - Không không không, không phải chuyện này. Khách quan, ngài mau tránh đi, Tam Lý Trang... ôi.

Chưởng quầy còn chưa nói xong, liền ngã nhào một cái. Tiết mẫu ở phía sau toát ra đằng đăng sát khí, trong tay cầm theo một con dao thái rau sáng như tuyết. Con dao thái rau này là bà : giữa đường mua từ một quầy hàng bán dao, bà ta đã giận điên lên rồi, cầm lấy dao thái rau rồi đi. Thủy Vũ đuổi theo từ phía sau đến trả tiền.

- Tên họ Diệp kia, mau trả mạng cho chồng của ta! Tiết mẫu hét lớn một tiếng rồi lao vào Diệp Tử Thiên, Diệp Tử Thiên chấn động, cuống - quýt chạy nấp, gấp gáp nói: - Bá mẫu, người nghe ta giải thích, ta đang định đi đến nhà của bà, người bỏ đao xuống, Tiết phụ không phải do ta giết.

- Hú! Vượn khổng lồ vừa thấy có người muốn làm tổn hại đến Diệp Tiểu Thiên, gào thét đánh tới, Diệp Tiểu Thiên vội kêu lên: - Đại cá nhi, đừng làm đau bà ấy!

Trước kia vượn khổng lồ rất ít khi tiếp xúc với loài người, cũng không hiểu sức mạnh của đạo thương. - Phập. Một quyền tay liền nghênh một đạo của Tiết mẫu, Tiết mẫu chỉ thấy cổ tay chấn động, đạo trong tay vào một cái bay ra ngoài, cắm vào trần nhà, lại rơi vào trước mặt chưởng quy, khiến chưởng quỹ đang muốn bò dậy sợ tới mức run rẩy. Lúc này nhìn lại con dao đã rơi xuống, biến dạng rồi, lão mới hoảng hốt: - Đây là vượn hay là kim cương, thân thể so với sắt còn cứng hơn vậy?

Trong tay Tiết mẫu nắm chặt cán dao, nhìn thấy lưỡi dao thái rau trên mặt đất, hận đến mức ném cái cán gỗ đi, mua phải hàng giả rồi! Trong tay không có dao, bà ta vẫn như trước không chịu bỏ qua, lách qua vượn khổng lồ, mười ngón duỗi ra, hung hăng đến bóp cổ Diệp Tiểu Thiên.

Mấy ngày nay những cái khác vượn khổng lồ vẫn chưa học được gì cả, bởi vì nó toàn đánh nhau với Phúc Oa nhi, dần dần nghe hiểu ý của từ “không”, nó biết Diệp Tiểu Thiên không muốn nó thương tổn người kia, tuy không hiểu đạo lý ở bên trong, nhưng vẫn tuân theo lệnh, nó chỉ duỗi hai ngón tay lớn, xách cổ áo của Tiết mẫu, nhấc Tiết mẫu lên không trung.

Đầu của Tiết mẫu đập vào trần nhà, mặt đỏ bừng, một cặp mắt oán độc y nguyên giống như lệ quỷ lấy mạng, giãy dụa hướng về phía Diệp Tiểu Thiên gào thét: - Trả ta... đền mạng chồng ta! Ngươi... đền mạng đi!

Diệp Tiểu thiên lúc này đã thấy Thủy Vũ nước mắt giàn dựa xông tới, cũng không rảnh để ý tới nàng.

Diệp Tiểu Thiên ngẩng mặt lên nói với Tiết mẫu: - Bá mẫu, bá phụ thật sự không phải ta giết. Mao Vấn Trí có thể giúp ta làm chứng, bà nghe ta giải thích một chút được không?

Thủy Vũ lâu như vậy mới nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên nhưng lại là gặp trong hoàn cảnh này, trong lòng đau khổ nói không nên lời. Mắt thấy mẫu thân bị con vượn khổng lồ đáng sợ kia nhấc bổng lên không trung, siết chặt đỏ mặt tía tai, sắp ngạt thở, vội vàng kêu lên: - Tiểu Thiên ca, huynh bảo nó buông mẹ ta ra trước đã.

Diệp Tiểu Thiêm lúc này mới có phản ứng, vội nói: - Buông ra! Đại cá nhi, mau buông bà ấy ra! Vượn khổng lồ không tình nguyện cho lắm nới lỏng tay. Tiết mẫu cạch vành một tiếng mà rơi xuống, ngã trên sàn nhà, nhất thời hoa mắt đầu choáng váng, Tiết Thủy Vũ bổ nhào qua đỡ lấy mẹ nàng nói: - Mẹ, mẹ không sao chứ, mẹ?

Tiết mẫu thoáng chậm rãi hít một hơi, lạnh lùng nói với Thủy Vũ: - Nếu như người còn nhận người mẹ này, đi giết hắn ngay, báo thù cho cha ngươi!

Thủy Vũ rưng rưng nói: - Mẹ, mẹ không thể nghe huynh ấy giải thích một chút sao? Huynh ấy nói cho con không phải huynh ấy giết, con tin huynh ấy, huynh ấy không phải loại người như vậy.

Tiết mẫu lại hung hăng bạt tại một cái trên khuôn mặt của con gái, đột nhiên nước mắt tuôn ra như suối trào, khàn giọng quát: - Cha ngươi chết rồi, cha ngươi đã chết rồi! Không phải hắn, thì cha ngươi đang êm đẹp thế sao lại chết được? Giết hắn đi, ngươi nhanh giết hắn đi!" Tiết mẫu dùng sức đẩy, Tiết Thuy Vũ không kịp trở tay ngã ngồi trên mặt đất, nhịn không nổi che mặt khóc lớn lên.

Mao Vấn Trí lớn tiếng nói: - Ta nói vị đại thẩm này, vốn dĩ ta cảm thấy bà là người rất thấu tình đạt lý, không hồ đồ giống lão đầu tư nhà bà, sao mà lão đầu tử kia vừa chết, tâm hồn bà lại trở nên mê muội như vậy? Ta nói cho bà biết, ngày hôm đó, ta cùng với đại ca đến nhà bà, vốn là muốn nói cho lão đầu tư đã chết nhà bà biết, kêu lão bớt dùng mắt cậu coi thường người khác, đại ca ta lập tức trở thành tủ tài rồi, ai ngờ lão đầu tư nhà đã chết nhà bà, cắn a, mắng a...

Tiết mẫu nghe y mở miệng một tiếng đều gọi lão già đáng chết, hận cực độ liền nhào lên ôm lấy bắp đùi y mà cắn, khiến cho Mao Vấn Trí càng hoảng sợ, cuống quýt nhảy ra.

Diệp Tiểu Thiến cả giận nói: - Mao Vấn Trí, đừng nói nhảm nữa, mau chóng giải thích rõ ràng đi.

Mao Vấn Trí nói: - Ay! Ta nói, nhưng huynh trước hết lối bà ta ra đã, giống như chó điên vậy, bà còn muốn cắn nữa, ta cảnh cáo bà, bà đừng tưởng rằng bà là lão nương mà ta không dám động tới bà...

Lúc này Diêu Diêu vội nhẹ nhàng nói với Tiết mẫu: - Lão bà bà, Tiểu Thiên ca ca là người rất tốt, huynh ấy sẽ không hại bà đâu.

Tiết mẫu vốn là một phu nhân cực kỳ thông tình đạt lý, hơn nữa bà coi tiểu thư như chính con ruột mà nuôi nấng, cho nên con gái của tiểu thư dù chưa chăm sóc qua, nhưng cũng có cảm tình rất sâu đậm, chỉ là từ sau khi chồng chết, sự thù hận đã chiếm trọn toàn bộ tâm linh, không quan tâm đến bất cứ gì khác nữa.

Nghe thấy Diêu Diêu nói như vậy, Tiết mẫu đang điên cuồng ác độc chửi bới mà nói: - Hắn không biết hại người! Hắn không hại người thì chính là cô hại người! Cô chính là khắc tinh điềm xấu, trước tiên là khắc chết mẹ của mình, bây giờ lại hại người của gia đình ta, cô cút ngay cho ta!

Tiết mẫu dùng một tay hất Diêu Diêu ra. Diêu Diêu ngã xuống đất, òa lên khóc thật lớn. Thủy Vũ nhìn thấy, ôm lấy Diêu Diêu, cả giận nói: - Mẹ! Mẹ nói đạo lý một chút có được không?

Lúc này Phúc Oa Nhi ngây ngốc đứng cạnh xem náo nhiệt nhìn thấy Nhạc Diêu bị bắt nạt, lập tức không thế nữa, nó rống to một tiếng, cái đầu chùy đụng vào Tiết mẫu, khiến cho Tiết mẫu vừa mới đúng lên bị đụng bay ra ngoài, khí lực cũng không hề nhỏ, lần này khiến cho Tiết mẫu bị đấm cho bay ngược ra cửa, bịch một tiếng đâm vào bức tường đối diện, lúc trượt xuống chân tường bất tỉnh nhân sự.

Hoa Vân Phi thấy cảnh tượng loạn như vậy, không khỏi thở hắt ra lắc đầu: - Hài! Thanh quan khó quản việc nhà, đại ca phen này gặp khó khăn rồi!





Q5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch