Tiết mâu mơ màng tỉnh lại từ trong cơn mê man, thấy Diệp Tiêu Thiên đứng bên cạnh, sắc mặt thâm trầm như nước, tay dắt theo một cô bé, con bé vẫn còn đang sụt sịt lau nước mắt.
Diêu Diêu thực sự rất buồn, bị người mắng nó cũng không sợ, nhưng cho dù còn nhỏ nó cũng hiểu đeo theo một tội danh lớn như thế đáng sợ tới mức nào. Nó không muốn nhận sự chỉ trích Tiết mẫu áp đặt cho nó, không nhịn được mà tự hỏi có phải vì mình không tốt nên mới hại chết mẫu thân, mới làm ảnh hưởng tới người khác không? Vì thế, nó lại càng đau lòng.
Liếc thấy Diệp Tiểu Thiên, khuôn mặt Tiết mẫu lập tức đổi sắc, dữ tợn hét lớn nhào vào đánh hắn. Nhưng Diệp Tiểu Thiên nhanh tay tát bà một cái choáng váng đầu óc, còn hằn rõ dấu tay, khiến cho bà sửng sốt. Thủy Vũ cũng giật mình tròn mắt nhìn.
Mao Vấn Trí thấy vậy mặt mày hớn hở. Đây mới là đại ca đó! Ngươi xem, đại ca nhà chúng ta đánh mẹ vợ cũng không chùn tay! Bạt tai này vang như roi ngựa, thực sự quá thẳng tay rồi!
Diệp Tiểu Thiên sầm mặt: - Ta với bà vốn không quen biết, vì Thủy Vũ ta mới gọi bà một tiếng bá mẫu. Bà liên tục cố tình gây sự, ta hết nhường lại nhịn, bà đừng có được một tấc lại muốn một thước.
Bế Diêu Diêu lên, hắn lại nói: - Ta muốn biến Thủy Vũ thành người thân thiết nhất, còn nó đã là người thân thiết nhất của ta. Bà cho rằng ta sẽ vì một người mà ta muốn biến thành thân nhất mà để cho bà làm tổn thương người thân nhất của ta sao?
Tiết mẫu lắp bắp: - Tên họ Diệp kia...! Ngươi là hung thủ giết người. Ngươi...
- Cái tên họ Diệp ta không giết chồng bà, kẻ giết ông ta là một người khác! Ban đầu ta còn không biết kẻ đó là ai, nhưng sau khi từ nhà bà vào trong thành, phát hiện Diêu Diêu bị người bắt đi, trong quá trình truy tìm con bé mới phát hiện ra sự thật!
Hắn kể lại rõ ràng từ đầu đến cuối chuyện Dương Tam Sấu, Nhạc Minh và Hình Nhị Trụ đã đuổi giết Diêu Diêu và Thủy Vũ thế nào, khi mình đi rồi lại muốn giết Thủy Vũ ra sao, lại bị phụ thân của nàng nhận nhầm là hai người bọn hắn quay lại, rồi bị giết trong khi hỗn chiến thế nào.
Tiết Thủy Vũ nghe hắn kể kinh ngạc không thôi. Vậy mới biết Dương phu nhân vẫn không chịu bỏ qua, một mực phái người đuổi giết tới tận đáy. Có điều, chuyện mẫu thân ngoại tình cũng chẳng hay ho gì, nên Diệp Tiểu Thiên vẫn giấu Diêu Diêu, chỉ nói rằng Dương phu nhân ghen ghét mẹ con Diêu Diêu được sủng ái nên một lòng muốn dồn hai người vào tử địa.
Tiết mẫu trợn trừng đôi mắt đỏ kè nhìn Diệp Tiểu Thiên, hỏi: - Ba người đó đâu?
Hắn trầm mặc một lát mới đáp: - Hai người đã chết tại chỗ. Còn một người... vốn đã bị chúng ta bắt được, nhưng khi chúng ta ở trong sơn thôn tìm Diêu Diêu, y thừa cơ chạy trốn, cũng bị giết chết.
Tiết mẫu cười lạnh: - Nói cách khác, đây chỉ là lời nói của một mình ngươi.
Mao Vấn Trí lớn tiếng hỏi: - Lão bà, ta cũng có ở đó!
Tiết mẫu lạnh lùng: - Không sai! Ngươi cũng là người trong cuộc, ngươi có tư cách gì làm chứng?
Gã ngẩn ngơ, gãi đầu: - Ta chỉ muốn nói... ta là nhân chứng!
Hoa Vân Phi bình tĩnh nói: - Cùng Diệp đại ca lên núi tìm Diêu Diêu còn có cả ta. Lời Diệp đại ca nói nữa chữ cũng không giả, ba người kia cũng đuổi theo Diêu Diêu lên núi, muốn giết Diêu Diêu, một trong số đó bị ta bắn chết đấy.
Thực ra Tiết mẫu nghe Diệp Tiểu Thiên nói vậy trong lòng cũng đã tin vài phần. Nếu hắn muốn phủ nhận cũng sẽ chẳng hơi đâu bịa ra câu chuyện phức tạp như vậy, càng không chỉ ra ai là hung thủ. Hắn chỉ cần một mực khăng khăng chắc chắn sau khi rời Tiết gia cũng không - quay lại, bà cũng chẳng làm gì được
Nhưng mặc dù đã tin vài phần nhưng theo bản năng bà vẫn không muốn thừa nhận, cừu hận thấu xương trong lòng bà vẫn cần phát tiết. Tuy nhiên, bà cũng không thể nào phát tiết hết uất hận ứ đọng lên ba người đã chết, huống chi việc này nếu tra cứu tới gốc rễ thì vẫn là do Diệp Tiểu Thiên và Diêu Diêu. Nếu không phải Dương phu nhân căm hận mẹ con Diêu Diệu, làm gì có chuyện Dương gia sẽ đuổi theo tới tận Đồng Nhân? Nếu Diệp Tiểu Thiên không dính vào Tiết gia, làm sao sát thủ lại tìm ra được tiết gia? Cho dù hắn không phải thủ phạm chính thì cũng là đồng lõa.
Bà cắn răng nghiến lợi nói: - Cho dù người nói thật, thì nếu không phải do ngươi, thì nam nhân của ta sẽ chết sao?
Tới đây thì hắn hết đường cãi lại rồi, chỉ có thể im lặng.
Bà cười lạnh, nhìn hắn, lại nhìn sang Diêu Diêu đang khiếp sợ bên cạnh, một tay bà nhấc cổ tay Thủy Vũ lên, lạnh lùng nói với Diệp Tiểu Thiên: - Ngươi có bản lĩnh! Lão thân không giết được ngươi, Đồng Nhân không hiện được người, ngươi có thể một tay che trời sao? Đừng có mơ! Lão thân có phải bán hết của cải cũng phải kiện ngươi! Mặc kệ phủ Đồng Nhân, ta sẽ tới Thủy Tây, có kiện đến chết cũng phải kiện.
Sắc mặt Diệp Tiểu Thiên vẫn thản nhiên như nước nhưng trong lòng đã nặng trĩu. Lão bà đã bị cừu hận tra tấn thành một người điên cố chấp, lão nhân cố chấp tới không thể nói lý này, không phải hắn chưa từng gặp qua ở kinh thành. Cho dù có phân tích bất kể đạo lý gì trước mặt lão nhân như vậy cũng đều không thông, đầu óc họ đã hồ đồ rồi, cố chấp đến chết cũng không buông bỏ.
Dứt lời bà kéo Thủy Vũ đi. Thủy Vũ đau lòng không thôi, vô cùng khó xử, một bên là mẫu thân đang cần nàng an ủi, một bên là tình lang ngày đêm mong nhớ, nàng có thể lựa chọn thế nào đay? Nàng và hắn gặp lại, một câu ấm áp cũng chưa kịp nói đã bị mẫu thân kéo đi.
Khi ra ngoài, nàng quay lại nhìn theo Diệp Tiểu Thiên và Diêu Diêu qua đuôi mắt, thấy khuôn mặt lạnh nhạt của hắn và ánh mắt sợ hãi lại có vài phần xa lạ của Diêu Diêu, đột nhiên lòng đau như cắt, nước mắt không nhịn được mà lã chã rơi.
Mao Vấn Trí hắng giọng một cái, nói với Diệp Tiểu Thiên: - Đại ca, thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất phải đắc hiện tại hoa... (thiên hạ thiếu gì hoa cỏ lạ, cần gì phải cố chấp bông hoa này)....
Rời khách sạn, Đông Thiên đi thẳng vào phòng, bỏ bao y phục xuống, bày ra đủ thứ chai chai lọ lọ, mấy người Diệp Tiểu Thiên cũng không để ý tới y, cả hai cứ không liên quan gì tới nhau là tốt nhất. Không rõ vì quá ồn ào hay thế nào mà y vào phòng lúc nào cũng không ai phát hiện ra.
Đông Thiên nheo nheo mắt, nói với Diệp Tiểu Thiên: - Tôn giả, người có việc gì cần thuộc hạ làm sao?
Dáng người y rất cao to, lưng hơi còng, đầu hơi vát, mũi mềm mềm, hai mắt nheo lại chỉ còn lại hai khe hở, nói chuyện nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ, nhìn thế nào cũng đầy nham hiểm. Diệp Tiểu Thiên nghe y hỏi, hai mắt sáng ngời, vội hỏi: - Ngươi có cách gì để cho bà ta đổi ý không?
Đông Thiên đặt hai tay trước ngực, híp mắt lại cẩn thận suy nghĩ, lắc đầu: - Khiến cho người ta đổi tâm ý cho dù là thần cũng không có cách nào. Nếu Tôn giả không vừa mắt với bà ta, thuộc hạ có thể tìm cách khiến cho bà ta vĩnh viễn biến mất trước mặt Tôn giả...
Diệp Tiểu Thiên thở dài, khoát tay: - Được rồi, ngươi cứ tiếp tục loay hoay với chỗ chai lọ của ngươi đi. Chuyện này ngươi không giúp được gì đâu.
Đông Thiên cúi người đáp “vâng”, lại đặt hai tay trước ngực, cúi người, sắc mặt vẫn nhàn nhạt đi ra ngoài. Ngoài cửa có hai gã gia đình cũng theo một giỏ sách thò đầu nhìn vào phòng, thấy Đông Thiên muốn ra vội vàng tránh.
Hoa Vân Phi nhìn bọn họ, cao giọng hỏi: - Ngươi muốn làm gì?
Gia đình kia vội vàng cúi xuống: - Tiểu nhân nhận lệnh của Lê Huấn đạo mang cho Diệp Tiểu Thiên Diệp công tử một ít tử thư ngũ kinh, điện tàng của Thánh nhân.
Hoa Vân Phi liếc sang Diệp Tiểu Thiên: - Ngươi vào đi!
Gia đình kia cũng khá tinh mắt, nhìn một lượt đánh giá. Hoa Vân Phi thì tuổi không hợp lắm, Mao Vấn Trí nhìn thế nào cũng không hợp, vậy vị Diệp công tử kia nhất định là người nãy giờ mặt không đổi sắc đứng kia rồi. Gã đặt cái giỏ xuống, thi lễ: - Phụng mệnh Lê lão gia, mang cho Diệp tướng công chút sách.
Diệp Tiểu Thiên hít một hơi thật sâu, sắc mặt cứng ngắc dần mềm ra, nói với gã: - Làm phiền, xin chuyển lời với Lệ Huấn đạo, nhất định vãn sinh sẽ chăm chỉ đọc sách, không phụ hy vọng của Huấn đạo. Gã kia đáp lễ lại hắn rồi nhẹ nhàng lui ra.
Mao Vấn Trí xoa xoa mũi: - Đại ca, chuyện này rắc rối quá, bây giờ huynh có thân phận gì đây? Lão bà tử kia mắt mù hay sao, con rể tốt như vậy...
Diệp Tiểu Thiên cười cười nói: - Được rồi, ngươi cũng không cần khuyên nữa. Ta không sao. Ngươi rảnh rỗi buồn chân thì đưa Diêu Diêu đi ra ngoài một chút đi, trẻ con không nên nhốt trong phòng.
Mao Vấn Trí lại hỏi: - Đại ca...
- Ta muốn bắt đầu đọc sách.
Dứt lời hắn bê giỏ sách lên bàn, tiện tay mở ra một quyển, ngồi xuống bàn nghiêm túc
Mao Vân Trí cứng họng nửa ngày không nói được câu nào. Hoa Vân Phi kéo nhẹ góc áo, nháy mắt với y, rồi xoay người bế Diêu Diêu, nhẹ nhàng nói: - Tiểu Thiên ca ca muốn học cho giỏi, chuẩn bị khảo thí tủ tài. Vân Phi ca ca đưa muội ra ngoài chơi được không?
Con bé rất hiểu chuyện ngọt ngào thưa: - Được! Phải mang theo Phúc Ca Nhi...
Mao Vấn Trí xoa xoa mũi: - Mang đi! Mang thêm cả Đại Cả nhi (tên to lớn), cả ta nữa! Mấy người ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa phòng. Diệp Tiểu Thiên vẫn cầm sách, không tập trung đọc sách như bọn họ tưởng mà đặt xuống thở dài một tiếng, khuôn mặt đầy u sầu.
Hắn hợp ý Thủy Vũ, nhưng cũng không có nghĩa cuộc sống của hắn sau này chỉ sống vì tình yêu, lại càng không dính lấy người thân trị rối loạn vì bị cảm xúc chi phối, thở dài thở ngắn làm một kẻ si tình ai oán. Thi khảo công danh, đây là một chuyện tốt mà rất nhiều người nằm mộng cũng không dám mơ, bây giờ cơ hội trước mắt, hắn sẽ vì tình cảm mà trì hoãn sao? Lửa còn chưa đốt tới sau lưng sao?
Hắn có cha mẹ cần hiếu kính, còn có một bé con đáng yêu cần chăm sóc, hắn có hai huynh đệ ai cũng ăn nhiều hơn người cần phải nuối, chính xác ra là ba cái thùng cơm. Ngoài ra, còn có Vân Phi trung thành và tận tâm, còn có Đông Thiên không biết gì. Nhiều trách nhiệm như vậy, hắn làm sao cứ xoắn lấy một lão bà được.
Việc cấp bách trước mắt là giải quyết vấn đề công danh, đương nhiên lấy vợ sinh con cũng cấp bánh, hắn yêu Thuy Vũ, vẫn luôn bảo vệ và theo đuổi, bất luận khó khăn gì cũng tìm cách giải quyết, nhưng đối diện với mẹ của nàng lại không có cách nào.
Lão bà này rất đáng giận, có một vài biện pháp không thể dùng với bà, đây là lương tri làm người. Nếu hắn và Thủy Vũ vì vậy mà hữu duyên vô phận, hắn sẽ rất thản nhiên chọn một hiện thể khác, còn Thủy Vũ, hắn sẽ cố hết sức để có thể đưa cho nàng một câu trả lời thỏa đáng. Dù sao thì, quả thực, hắn cũng có phần liên quan đến cái chết của Tiết phụ.
Nhưng muốn dựa vào lời nói của Hoa Vân Phi mà đập ngã được Dương gia thực sự là một biện pháp không khả thi. Diệp Tiểu Thiên cũng có tính toán riêng, trước giờ hắn làm việc chỉ cần không thẹn với lương tâm cũng không để ý đến quá trình và thủ đoạn. Chỉ có điều, tất cả, đều phải chờ hắn lấy được công danh rồi mới nói được.