Diệp Tiểu Thiên được người diễn tấu sáo và trông đưa tới Văn Miếu bái Không Tử, rồi cùng Lê Huấn đạo quay lại phủ nha, bọn người Mao Vấn Trí hi hi ha ha đùa giỡn đi theo. Nửa đường, Diệp Tiểu Thiến tranh thủ nói khẽ với Hoa Vân Phi. - Ta tới nha phủ dự tiệc, không tiện mang theo người đồng hành, đệ dẫn bọn họ đi quanh một chút đi, tới giờ cơm cứ tìm chỗ nào mà ăn.
Hắn kéo gã sang một bên, thấp giọng dặn dò: - Vấn Trí làm việc không khôn khéo, lão gia hỏa Đông Thiên kia lại chỉ biết làm bạn với côn trùng, không hiểu sự đời, tuy đệ nhỏ tuổi nhưng lại biết suy nghĩ hơn, đừng để bọn họ gây ra chuyện thị phi.
Hoa Vân Phi gật đầu: - Đại ca yên tâm, đương nhiên tiểu đệ sẽ cố gắng, sẽ không để cho bọn họ chọc vào thị phi.
Diệp Tiểu Thiên gật gật đầu, cao giọng gọi Diêu Diêu: - Diêu Diêu ngoan, theo Vân Phi ca ca đi chơi đi, Tiểu Thiên ca ca phải tới nha môn Tri phủ. Ngày mai rảnh rỗi ca ca sẽ đưa muội ra ngoại ô chơi. Con bé ngoan ngoãn gật đầu. Mấy người họ dừng bước nhìn theo Diệp Tiểu Thiên rời đi.
Trong nha môn Tri phủ, Trương Đạc đã bày ra một bàn tiệc rượu. Lê Huấn đạo và Diệp Tiểu Thiên tạ ơn Tri phủ đại nhân rồi ngồi xuống theo thứ tự. Trương Tri phủ bụng phệ ngồi Lan vị trên đầu bàn, vui vẻ trò chuyện cùng hai người.
Trước đó Diệp Tiểu Thiên còn tưởng một vị Tri phủ đương nhiệm, lại là thừa kế quyền quý hắn phải là kẻ cực kỳ khoe khoang, vờ vịt bày quan uy, không ngờ vị Trương Tri phủ này không phải loại đó, nói chuyện không chút khoa trương văn vẻ, khiến cho người ta cũng cảm thấy dễ chịu.
Qua ba tuần rượu, năm món ăn, Trương Tri phủ uống tới sảng khoái, đột nhiên cầm khăn tay lau lau mồ hôi trên trán, hào hứng nói: - Giai yến thế này, há có thể có rượu thiếu thơ? Đột nhiên thi hứng bản phủ đại phát, hai người có muốn nghe thử không?
Lê Huấn đạo kinh hãi: - Tri phủ đại nhân muốn tạo giai tác sao? Đương nhiên hạ quan phải rửa tai lắng nghe rồi.
Diệp Tiểu Thiên cũng luôn miệng: - Dạ dạ dạ, đệ tử cũng xin rửa tai lắng nghe.
Trương Tri phủ vỗ vỗ hai bàn tay béo, lập tức có hai gia nô chạy tới rút ghế ra. Lão trầm ngâm đi qua đi lại trong đình. Diệp Tiểu Thiên nói với Lê Huấn đạo: - Ân sư, Tri phủ đại nhân là quan thừa kế, không cần thi cử cũng được nhập sĩ, nhưng dù sao cũng xuất thân thể gia, hằn học vấn rất tốt.
Lê Huấn đạo mỉm cười gật đầu: - Đúng vậy, tuy Đồng Nhân không mấy tiếp xúc với bên ngoài, nhưng gia tộc Điền thị từ thời nhà Thùy đã là kẻ thống trị Tư Châu, Tư Nam, mang văn hóa nho gia tới đây. Dân chúng bình thường không mấy người biết chữ, nhưng người nhà quyền quý vẫn có phong tục giống Trung Hoa chúng ta.
Diệp Tiểu Thiên giật mình gật đầu. Tuy tự biết mình văn hóa có hạn, chưa chắc đã có thể thưởng thức được đại tác của Tri phủ lão gia, nhưng hắn cũng làm ra vẻ tao nhã nâng chén, vui sướng nghe Trương Tri phủ ngâm thơ. Trương Tri phủ vô trán nhè nhẹ, thong thả bước vài bước trong sảnh, bất ngờ vui mừng nói: - Có rồi, các người nghe.
Y chỉ một ngón tay lên bọng cây, lớn tiếng ngâm: - Ngàn năm tiết thụ không nở hoa, hẳn là chưa đến ngàn năm chăng? Người ta tú tài mới mười chín, đầu gỗ nhà ngươi không bằng hắn!
- Khụ khụ khụ...
Thiếu chút nữa thì phun hết ngụm rượu, Diệp Tiểu Thiên vội mím chặt môi, nên bị sặc ho khù khụ, mặt đỏ gay như gà mái đẻ trứng. Hắn vội nâng ống tay áo lau lau khóe mắt, chỉ - sự có hành động gì không ổn bị Trương Tri phủ nhìn thấy lại chọc giận vị thổ Hoàng đế này.
Lê Huấn đạo vẫn ung dung thản nhiên vỗ tay hô lớn: - Thơ hay! Thơ hay! Bài thơ này của Tri phủ đại nhân mượn cây tả người, ý vị thâm trường, dư vị sâu sắc, khiến cho người ta phải lắng lòng mà suy nghĩ, quả là thơ hay!
Diệp Tiểu Thiên kinh hãi nhìn sang Lê Huấn đạo, thầm nghĩ lão già này quá ư vô sỉ! Một chút khí khái của văn nhân cũng không có, buồn nôn như vậy mà cũng tâng bốc được, nếu là mình tuyệt đối không nói nên lời. Dù sao lão cũng là lão sư của học phu đó, vị sự nhất biểu, còn gì là mặt mũi? Cái này....cũng gọi là thơ được sao?
Lê Huấn đạo tươi cười đưa qua cho Diệp Tiểu Thiên một chiếc khăn tay: - Lau mũi đi, rượu chảy ra kia kìa.
Trương Tri phủ cười ha ha dương dương đắc ý quay về chỗ ngồi, liếc sang Diệp Tiểu Thiên hỏi: - Diệp tú tài thấy bài thơ này của bản phủ thế nào? - Hay! Rất hay!
Diệp Tiểu Thiên vội vàng bỏ cái khăn đang lau nước mũi ra, đầy khâm phục nói: - Đệ tử đã sớm nghe nói Tri phủ đại nhân đời đời giữ Đồng Nhân, văn chương nổi danh, danh tiếng chấn sĩ lâm. Thơ của đại nhân mượn vật nói tình, ý vị thâm trường, hôm nay đã được nghe, quả nhiên đồn đại không giả.
Trương Tri càng vui sướng cười ha ha chỉ vào hắn: - Ngươi thật biết xem hàng. Được, quả thực thơ này của bản phủ hơi thâm ảo, cũng chỉ có ai đầy bụng tài hoa mới có thể nhận ra ý vị. Người trẻ tuổi như vậy đã có được tài hoa đó, chỉ làm một tú tài cũng thực đáng tiếc. Bản phủ muốn tiến cử hiền tài, đưa người tới Quý Dương phủ tham gia cống thử, đoạt lấy danh cử nhân về cho Đồng Nhân ta, ngươi thấy thế nào? - Da?
Diệp Tiểu Thiên nghe vậy như mới phải nuốt nguyên một quả mướp đắng, khóe miệng kéo ngoác tới tận mang tai. Nếu sớm biết vuốt mông ngựa gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, đánh chết mình cũng phải giữ vững tiết tháo.
Trong quý phủ của mình, Lý Thu Trì và Từ Bá Di thưởng trà thơm, bàn nhau cách đối phó với Diệp Tiểu Thiên.
Lý Thu Trì mỉm cười: - Điểm yếu của Diệp Tiểu Thiên vơ một cái là túm được một bó to. Tội lớn thứ nhất là giả quan.
- Không sai! Nhưng việc này liên lụy tới quá nhiều người, người bị hắn giả mạo là Ngải Điển sử lại được triều đình khen ngợi, dùng thân phận Huyện thừa mà đưa về nguyên quán hạ táng. Nếu chọc chuyện này ra, chỉ sợ nhiều thứ cũng bị lôi ra ánh sáng, mà lại là thứ không xử lý được. Đến lúc đó, chúng ta không chỉ đắc tội hết với trên dưới cả huyện Hồ, ngay cả chư công triều đình cũng mất thiện cảm với chúng ta.
Lý Thu Trì đồng ý gật gật đầu: - Không sai. Vậy tội thứ hai, dám giả mạo hộ tịch tham gia thi cử. Theo quy định của triều đình, đồng sinh tham gia thi tú tài, cần phải có tổ phụ ở đây từ hai mươi năm trở lên, có ruộng vườn, mới được đi thi.
Từ Bá Di vội nhắc: - Thu Trì huynh chớ quên, địa khu Xuyên Thiểm Vân Quý hơi đặc biệt một chút, cho nên Lễ bộ có đưa xuống giấy đặc cách, chỉ cần là người di cư tới cảnh nội nộp đủ hai mươi năm thuế lương thực cũng có thể tham gia thi.
Lý Thu Trì liếc sang: - Chẳng lẽ nhà bọn họ đã nộp đủ thuế lương thực hai mươi năm ở Quý Châu rồi sao?
Từ Bá Di chỉ muốn khoe khoang học thức của mình, mục đích đã đạt, vỗ nhẹ trán một cái, khẽ reo lên: - Tiểu đệ hồ đồ rồi.
Lý Thu Trì tự đắc cười cười, lại tiếp tục trầm ngâm: - Cách này có thể dùng. Nhưng vẫn chỉ là phương án dự phòng.
- Thu Trì Huynh định sao?
Lý Thu Trì hung hăng đáp: - Giả hộ tịch tham gia thi cử, nếu bị truy ra, nặng nhất cũng chỉ bị tước công danh, trọn đời không được thi cử nữa, chứ không đòi mạng!
- Nói vậy, ý Thu Trì huynh muốn nói đến vụ án mạng ở Tiết gia sao?
- Không sai!
Từ Bá Di hơi nhíu mày: - Chuyện này hơi khó xử.
- Xin chỉ giáo?
- Khi ta hỏi chuyện Tiết Lưu thị kia, nữ nhi của bà ta đã xen vào mấy lần, có vẻ như lời Tiết Lưu thị nói vô cùng thiếu xác thực. Ta có nghe nữ nhân đó nói, hình như người hại chết cha nàng là người nhà họ Dương ở Tĩnh Châu. Lão bà này lại một mực chắc chắn là Diệp Tiểu Thiên, cuối cùng là người nào nói thật, hiện giờ vẫn khó nói.
Lý Thu Trì ngẩng đầu ngẫm nghĩ, suy tư lẩm bẩm: - Dương gia ở Tĩnh Châu? Dương gia ở Tình Châu? A, ta nhớ ra rồi.
Lý Thu Trì này thân là thầy kiện, đương nhiên nắm rõ tất cả các thế lực phe phái tương quan lực lượng ở Quý Châu như lòng bàn tay. Từ Bá Di vừa nói đến Dương gia ở Tĩnh Châu, tuy không thuộc Quý Châu nhưng Lý Thu Trì thiên hạ vạn sự thông cũng có biết một chút. Y nói:
- Dương gia ở Tĩnh Châu, không phải một nhánh của Dương gia ở Bá Châu sao?
Tử Bả Di ngẩn ra: - Có chuyện này sao?
- Tuyệt đối không sai.
Từ Bá Di vui vẻ nói: - Vậy là xong! Dương gia ở Bá Châu vô cùng cao minh, là một trong tứ đại thiên vương. Thực lực của Dương Thiên Vương Bá Châu đã đạt tới cảnh giới có thể ngồi mà nhìn, hiện giờ chỉ kém An gia một chút. Đề Hình Ti, Quan Bố Chính, nào có ai dám chọc đến Dương Thiên Vương?
Khuôn mặt Lý Thu Trì thoáng qua nụ cười gần.
- Cho nên, quan phủ cũng không muốn lôi Dương gia vào. Có điều, cô nương nhà họ Tiết kia quả thực có hơi lạ, hình như có chút liên quan tới Diệp Tiểu Thiên. Là con gái người bị hại, lại là người làm chứng cho hung thủ bị tình nghi, thực phiền phức. Tới lúc đó phải khổng chế nàng ta lại, không khéo lại làm hỏng đại sự của chúng ta.
- Thu Trì huynh nói có lý.
Hai người bàn bạc xong xuôi, ngồi rảnh một chút lại chia nhau ra làm việc. Từ Bá Di quay về Quan Bố Chính, vừa mới ngồi vững, thuộc hạ thiếp thân đã tiến lên bẩm bảo: - Lão gia, vừa rồi người của Điền phủ có tới, mời lão gia bớt chút thời gian qua đó.
Nghe nói Điền phủ mời qua, gã nào dám chờ tới lúc rảnh, lập tức đứng dậy vội vàng chạy tới Điền phủ. Điền gia hai nhánh tranh phong, rơi vào bẫy của cha con Chu Nguyên Chươn; cùng Chu Lệ, đương nhiên nguyên khí đại thương, mặc dù vẫn xếp thứ ba trong bốn đại gia An Tống Điền Dương nhưng trên thực tế thực lực đã mục ruỗng. Nhưng lạc đà gây còn hơn ngựa béo, Điện gia vẫn cứ là một thế lực chính trị không thể khinh thường của quan trường Quý Châu.
Điền phủ chiếm tới ba trăm mẫu, từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ kiến trúc phủ đệ có đối phân giống với một con mãnh hổ đang nhào tới. Kiến trúc Điền phủ gồm một phủ tám viện, từng tầng từng lớp cửa đi vào khiến cho người ta sinh ra cảm giác của nhà giàu sâu tựa biển.
Bước vào một tiểu viện thứ tám, một nơi u tính thanh lịch, Từ Bá Di vội cởi giày quan, chỉ đi tất, được thị nữ dẫn đường, đi dọc theo hành lang lát gỗ, tới cuối cùng, thấy một căn phòng, bên ngoài có suối giả rừng giả, dọc hành lang treo chuông gió đinh đang, trong phòng vang lên tiếng đàn nỉ non.
Thị nữ kia dừng lại, cung kính nói: - Tiểu thư, Từ Bá Di đã đến. Trong phòng không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng đàn dừng lại, định đang hai tiếng, thị nữ kia khẽ cúi người lui sang một bên. Từ Bá Di gật đầu cám ơn nàng, nín thở rảo bước tới bên phòng.
Trong phòng bố trí cực kỳ thanh nhã, ở ngoài là phòng khách ấm áp tao nhã, bên hông có bình phong hồng mai ốc tuyết, cuối phòng có một cánh cửa, lại được xây trên một bình đài giữa khu rừng giả, một nữ tử áo trắng đứng tựa bên gốc cổ thụ cạnh đó đang nhẹ nhàng lau dây đàn.
Nữ nhân này tên Liên Tà Cơ, người ngoài gọi nàng là Bạch Hồ Điền Diệu Văn, hiện hai mươi tuổi, nàng đã được gả qua ba lượt trượng phu. Cả ba trượng phu đều ly kỳ chết bất đắc kỳ tử chỉ vài ngày trước khi đón dâu, từ đó trở đi, hung danh lan xa, không ai dám rước nàng về nữa.
Từ Bá Di ngẩng đầu nhìn bóng lưng Điền Diệu Văn, cách một bức rèm che vẫn cảm nhận được sự mềm mại đáng yêu tới tận xương tủy, đầu như con mãnh hổ nào đâu? Gã cũng không dám nhìn nhiều, như thể đằng sau gáy nàng có một đôi mắt có thể nhìn rõ mình, lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tất cung tất kính chào: - Tiểu thư.
Nàng đặt mười ngón tay thon dài xuống, tiếng đàn đã ngưng hẳn, giọng nói nhẹ nhàng đẹp như tiếng đàn vang lên: - Ta vẫn luôn chú ý tới người, từ khi người tới Chiếu Ma Ti. Rất không tệ.
Từ Bá Di vui mừng nhướn mày, vội cúi người: - Tạ ơn tiểu thư khích lệ.
- Muốn sắp xếp cho ngươi một chức quan nhàn tản ở Thủy Tây này rất dễ, nhưng người muốn tiến thêm một bước, cho dù không phải tiến sĩ cũng phải có cái công danh cử nhân mới đề bạt được. Dù sao ngươi cũng không phải dòng chính Điện thị nhà ta, không nên trực tiếp làm quan. Bây giờ sắp thi rồi, ta muốn người thi lấy cái danh cử nhân về, thế nào?
Tứ Bá Di kính cẩn nói: - Xin nghe theo tiểu thư phân phó!
Nàng nhẹ nhàng vuốt dây đàn, thản nhiên nói: - Nếu vậy, người đi đi, chuẩn bị cho tốt, nếu thi trung, ta sẽ cho người một tiến độ đàng hoàng.