Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 177: Mời tới quý địa

Chương 18: Mời tới quý địa







Diệp Tiêu Thiên tự hiểu, thi từ ca phú hắn biết một chút, bát cô văn cũng biết ghi, nói về học vấn cao thâm ngẫu nhiên hắn cũng có thể chen vào đôi câu, nhưng thật sự là tham gia khoa cử, thì phải nghiên cứu kỹ lưỡng hệ thống tứ thư ngũ kinh. Công lực của hắn còn thiếu rất nhiều.

Thế nhưng vị Tri phủ đại nhân tự cho mình là phong nhã không hiểu điều đó, cũng không có con mắt tinh đời, thấy ý hắn, lập tức có thể suy đoán Diệp Tiểu Thiên sẽ trở thành nhân tài. Vì vậy, nôn nóng yêu cầu Diệp Tiểu Thiên tới Thủy Tây tham gia thi công, giành lấy học vị cử nhân mang về cho Đồng Nhân.

Lúc đó, Diệp Tiểu Thiên đã định từ chối, nhưng Lê Huấn đạo kéo góc áo của hắn ngăn lại. Sau khi rời khỏi nha môn Tri phủ, Lê Huấn đạo mới trịnh trọng khuyên nhủ hắn: - Tri phủ lão gia của chúng ta, ngươi vuốt đuôi ngựa kiểu gì cũng được, nhưng chỉ cần trái ý lão gia, thì nhất định rất xui xẻo. Hắn bảo người đi thi, ngươi cứ đi đi, thi không đậu, thi rớt hắn cũng không bận tâm, nhưng nếu người từ chối không đi thì coi như có tội với hắn. Ngươi là tú tài của bản phủ, đắc tội với đại lão gia của bản phi, ngươi còn phát triển kiểu gì đây?

Diệp Tiểu Thiên nghe xong cũng không biết nói gì nữa, đành chấp nhận đi Thủy Tây một lần. Cử nhân hắn không cần trông cậy vào đấy, đến lúc đó cũng sẽ có người tiết lộ đề thi cho hắn, thay hắn làm văn hộ, hắn chỉ cần để ý tứng phó một chút là được. Vừa nghĩ như thế, Diệp Tiểu Thiên bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, không còn áp lực gì.

Qua vài ngày, Diệp Tiểu Thiên liền đi nha môn Tri phủ nhận lộ dẫn (giấy đi đường) tiến cử, lại tiếp nhận một phen dạy bảo của Tri phủ lão gia, chuẩn bị ít hành trang đi đến Thủy Tây.

Người ở Thủy Tây biết rõ Diệp Tiểu Thiên cũng không có mấy ai. Hắn vinh dự trở thành Tôn giả của Cổ thần giáo, tất cả các đại diện mà các bộ lạc phải đi cũng không diện kiến hắn, mà chỉ dâng lên lễ vật, do một trưởng lão đứng ra tiếp kiến.

Cho dù là người từng bái kiến hắn cũng không nói chuyện với hắn nhiều, về sau, khi họ quay trở lại bộ lạc, cố gắng mô tả dung mạo của hắn, chủ yếu cũng chỉ dừng lại ở đối nét chấm phá bề ngoài, đại để, các tù trưởng bộ lạc cũng chỉ còn lưu giữ ấn tượng về tấn Tôn giả ở mấy điểm như rất trẻ tuổi, mi thanh mục tú mà thôi...

Huống hồ, trên đất Thủy Tây, các đại tộc thế gia chân chính đều thuộc về người Di. Bọn họ không tin tưởng về cái gọi là Cô thần. Đối với việc Cổ thần truyền thừa cũng . không hề quan tâm. Tuy nhiên, đối với Cổ thần giáo mà nói, đó lại là điều hay. Nếu mỗi lần Tôn giả đi chu du thiên hạ mà ai nấy tiền hộ hậu ủng, thể hiện thân phận Tôn giả đại nhân thì còn chu du cái gì? Cái này là làm trái với giáo quy rồi.

Phủ Quý Dương náo nhiệt ồn ào hơn Đồng Nhân không chỉ gấp mười lần. Đoàn người Diệp Tiểu Thiên đi vào thành, liền thấy toàn thành đông đúc ồn ã, phố xá phồn hoa. Còn khá lâu nữa mới đến kỳ thi cống, bọn họ cũng không cần vội, đi lẫn trong đám người nhìn đông ngó tây.

Chỉ là trong đoàn người bọn họ có một con vượn khổng lồ như vậy, lại có một tỳ hưu khả ái đồng hành, nên cũng thu hút sự chú ý của người đi đường. Nhất là các tiểu hài tử. Coi như cũng góp phần vào phong cảnh kỳ thú ở Quý Dương.

Giao lộ phía trước có một gánh hát rong đang biểu diễn các tiết mục ảo thuật, võ thuật, khí công. Ban chủ đeo đai lưng đỏ, hai tay để trần, ôm quyền hướng mọi người lớn tiếng nói: - Các hương thân phụ lão, huynh đệ chúng ta mới tới quý địa, dùng hai tay dùng thân thể mình bán khí lực kiếm chút tiền đi nhậu. Ngài cho tiền hay không cho tiền, chúng ta cũng gà sức biểu diễn. Nồi chảo này là một môn khí công thượng thừa.

Lão vừa nói đến đó, thì thấy một cái đầu vượn xuất hiện trên đám người. Con vượn khổng lồ cao gần gấp đôi một người bình thường đương nhiên như hạc giữa bầy gà. Ngay sau đó, đám người Diệp Tiểu Thiên đi tới, vừa thấy có xiếc ảo thuật, tiểu hài tử ai chẳng ham, Diêu Diệu hưng phấn lách vào trước, nhưng không chen vào được, liền vỗ vào đùi con vượn khổng lồ. Nó xoay người, nâng cô bé lên đặt trên vai.

Bọn họ vừa đến, đám đông đang xúm xít xem xiếc quay đầu lại chỉ chỉ trỏ tỏ rồi xì xào bàn tán. Ban chủ vừa thấy cảnh đó, liền có cảm giác uy hiếp. Lão còn tưởng đây là gánh hát khác đã đến Quý Châu, rắp tâm đoạt nồi cơm của lão.

Được châm lửa. Trên đó có một cái chảo. Chi đoàn vừa canh chừng đám người Diệp Tiểu Thiên vừa bất an khiêng thùng dầu rót vào trong chảo. Không lâu sau, dầu trong chảo bắt đầu sôi trào lên.

Lấy này ông chủ ôm quyền đi một vòng, ra sức thét to, ra vẻ vận khí múa may một phen, rồi hét lớn một tiếng, chọc tay vào cái nồi. Đám đông vây quanh quả nhiên rời mắt khỏi con vượn khổng lồ căng thẳng dõi theo lão.

Diêu Diêu thấy lão thò tay vào trong cái chảo đang sôi trào, sợ đến mức hét lên một tiếng, vội đưa tay lên che mắt.

- A, bỏng chết ta rồi...

Đầu ngón tay của ban chủ vừa thò vào trong chảo, lão liền nhảy dựng lên, bắt đầu nhảy loi choi như con khỉ đang đứng ngoài vòng tròn kia xem lão biểu diễn. Người xem trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy năm ngón tay của bạn chủ đều đỏ bừng, chắc chắn là đã bị bỏng rất nặng. Đám đông bắt đầu huyên náo như ong vỡ tổ.

Bà nương của ban chủ vội tới giúp lão rịt thuốc, băng bó, lại có người trong gánh hát gõ đồng la chạy vòng quanh đám đông, mồm nói ông chủ của gã hôm qua ăn nhiều khoai lang, vừa rồi không cẩn thận bị tiết chân khí, cho nên không còn khí công hộ thân, mong mọi người thông cảm.

Dân chúng vây quanh thấy cảnh tượng đó lại động lòng thương hại, thuận tay ném tiền lẻ ra, tiền đinh đinh đang đang rơi vào trong đồng la. Bà nương ban chủ giúp chống băng bó, vừa nhỏ giọng hỏi: - Tại sao vậy? Tại sao lại để xảy ra chuyện này?

Ban chủ đau đến đổ mồ hôi lạnh, cũng nhỏ giọng đáp: - Đây không là một gánh xiếc khác lại tới sao? Còn mang theo con vượn khổng lồ, một con tỳ hưu, chắc là có tuyệt kỹ độc đáo. Ta đang cân nhắc không biết bọn chúng có cướp mất nồi cơm của chúng ta hay không, quên đổ dấm chua vào nồi.

Bà nương kia đau lòng nói: - Tay ông đã bị bỏng như này, hôm nay ngừng lại đi.

Ban chủ nói: - Không được, không thể để người ta cướp mất chuyện làm ăn của chúng ta được, ta còn có tuyệt chiêu.

Lão đẩy bà nương ra, giơ hùng chương đã được băng bó lên nói: - Xin lỗi các vị, các hương thân phụ lão cổ động như vậy, tại hạ nhất thời cao hứng, không vận khí vào đan điền nên khí công cũng tản mất, khiến mọi người chê cười. Không sao, tại hạ còn có một tuyệt chiêu đặc biệt, mọi người hãy tập trung nhìn thật kỹ. Đến đây, mau lên, các hương thân phụ lão đã chú ý rồi, tiếp đó, tại hạ biểu diễn tuyệt chiêu gia truyền: ngực bể tảng đá lớn.

Diêu Diêu nghe xong, quay sang nói với Diệp Tiểu Thiên: - Tiểu Thiên ca ca, chúng ta đi thôi.

Diệp Tiểu Thiên lại hứng thú với việc đó, nói: - Vội gì đâu, xem hết trận này rồi đi.

Diêu Diêu nói: - Người ta đã liều mạng quá rồi, quá dọa người mà, Diêu Diêu không dám xem.

Diệp Tiểu Thiên ngạc nhiên: - Cái gì mà liều mạng? Không phải là bể ngực chứ? Hả?

Diệp Tiểu Thiên đột nhiên hiểu, ban chủ kia đau quá nên nói ngược. Diệp Tiểu Thiên không nhịn được cười ha hả: - Không sai không sai, ngực bể tảng đá lớn thì ta còn dám xem, chứ tảng đá lớn làm bể ngực thì cũng đáng sợ thật, chúng ta đi nhanh thôi.

Diệp Tiểu Thiên ném một xâu tiền đồng, dẫn theo Hoa Vân Phi, Mao Vấn Trí đi ra. Vượn khổng lồ cũng theo Diêu Diêu trên vai đi khắp nơi, cực kỳ hấp dẫn sự chú ý. Ban chủ kia thấy rõ ràng, không khỏi cười lạnh: - Muốn liều mạng với ta sao? Đây là địa bàn kiếm ăn của ta, ngươi nha, kiếm chỗ nào mát mẻ chơi đi.

- Nhường đường, nhường đường nào, Đề Hình Ti làm việc công.

Hai nha sai giơ roi ngựa hét lớn để dẹp người đi đường không có hiệu quả đành phải giảm tốc độ, cưỡi ngựa đi ra khỏi đám người, chứng kiến con vượn khổng lồ kia thì không khỏi ngạc nhiên.

Hai bên cứ thế đi lướt qua nhau. Diệp Tiểu Thiên không hề hay biết, Đề Hình Ti phái người đi Đồng Nhân bắt hắn tới Thủy Tây thẩm vấn công sai. Hai sai dịch này cũng không biết, đoàn người có con vượn khổng lồ đi đằng trước chính là nghi phạm mà bọn họ đang phải bắt về.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Lý Thu Trì đã nạp đơn kiện lên nha môn Bố Chính Ti. Nha môn Bố Chính Ti cũng có bộ môn hình ngục, vụ án dân chính do Bố Chính Ti quản lý, vụ án hình sự thì thuộc về Đề Hình Ti. Hơn nữa, Bố Chính Ti có quyền cố vấn chuyện như thế này, vì vậy, Bố Chính Ti liền phát công hàm gửi tới Đề Hình Ti.

Thấy việc đã kinh động đến Bố Chính Ti, Đề Hình Ti cũng không dám tiếp tục giả vờ cấm điếc nữa, vì vậy liền phái hai người đi Thụy Tây, đưa Diệp Tiểu Thiên về thẩm tra thụ án.

Thủy Tây, bên hồ Hồng Phong, mặt trời chiều ngả về tây. Ráng ngũ sắc đầy trời.

Trên đồng cỏ có một cái võng lớn. Một lão phụ nhân mặc quần áo và trang sức người Di đang chăm chú dệt lưới. Tuổi của bà đã khá lớn, mặt mũi nhăn nheo, nhưng tại không điếc, mắt không mờ, rõ ràng còn có sức dệt lưới, đủ thấy sức khỏe còn tốt thế nào.

Cách đó không xa, một tiểu cô nương Di gia vừa cười hì hì vừa chạy tới, ngồi xổm trước mặt lão phu nhân, cầm bàn tay đang đặt tay lên đầu gối của bà, ngọt ngào nói: - Lão tổ tông. cháu đi tìm người khắp nơi, không thấy đâu, liền đoán người tới nơi này.

Lão phụ nhân vừa thấy cháu gái khả ái dịu dàng thì nở nụ cười: - Nha đầu người thông minh đấy. Ha ha, hôm nay lại đi đâu gây chuyện rồi, trễ như vậy mới về...

Thiếu nữ nhăn mũi một cái, tạo nên một đường cong đáng yêu ở cánh mũi: - Người ta không đi ra ngoài gây chuyện đâu, mà chỉ dạo một vòng trên đảo thôi mà.

Con mắt linh động của thiếu nữ đảo mấy vòng, giọng ngọt tới mức người nghe chỉ muốn mềm nhũn toàn thân: - Lão tổ tông, người ta muốn đi Thủy Tây chơi, được không?

Lão phu nhân đã cầm lấy thoi, dệt thêm một đường lưới nữa, nghe cháu gái hỏi vậy, vui vẻ trả lời: - Đã biết xu nha đầu người làm gì có chuyện ân cần vậy. Chẳng phải là vừa đi Thủy Tây sao? Giờ lại muốn đi nữa à?

Thiếu nữ cười hì hì: - Là Diệu Văn tỷ tỷ có hẹn mà, thịnh tình này không thể từ chối nha, nếu người ta không đi thì không còn ý tứ gì hết...

Thiếu nữ này ngày thường lúc nào cũng ngọt ngào như mía, là một dạng nữ nhân nam nhân vừa gặp là thích, đại khái tướng mạo của nàng rất có ma lực, chỉ cần người tiếp cận nàng khoảng cách gần, sẽ bị ma lực của nàng hấp dẫn.

Thiếu nữ xinh đẹp khuynh thành khuynh quốc đó, dĩ nhiên, chính là Yên Chi Hổ Hạ Oánh Oánh thanh danh hiển hách rồi.

Lão phu nhân thở dài: - Cháu nha, suốt ngày cứ đi gây chuyện không. Đi đi thôi, nếu không cho cháu đi, còn không biết còn làm loạn cỡ nào nữa...





Q5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch