Vẻ mặt của lão phu nhân có vẻ rất là bất đắc dĩ nhưng giọng điệu rõ ràng là vô cùng sủng ái có chất gái này. Đúng vậy. Cả đời lão thái thái sinh được sáu con trai, sáu cậu con trai lại sinh cho bà rất nhiều cháu trai, hết đời này sang đời khác không có nổi một mụn con gái. Dương khí Hạ gia vượng đến độ bay thẳng lên chín tầng mây rồi.
Cho đến khi bà có bảo bối này, thực là một cô nương không dễ gì có được, toàn nhà cao thấp còn không xem nàng là bảo bối sao? Đừng nhìn thái độ lẫn giọng điệu hiền lành của bà trước mặt chất gái mà tưởng bà là một lão bà bình thường. Người biết rõ Hạ gia đều hiểu, chủ nhân của Hạ gia Thủy Tây chính là lão phu nhân này.
Nhắc đến lão phụ Hạ gia, là nhắc đến một câu chuyện truyền kỳ.
Bà là một nữ tử Khang Ba (tên một dân tộc), tên là Đạt Oa, từ nhỏ sống ở trên Tuyết Sơn cao chót vót. Năm đó tổ phụ của Hạ Oánh Oánh Hạ Văn Huyên đến Tuyết Sơn du ngoạn, gặp nàng, kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng, thuận miệng tán vài câu đại ý là một cô nàng xinh đẹp như vậy, chắc chắn lão sẽ phải cưới về làm vợ.
Kết quả là sang ngày hôm sau, Hạ Văn Huyên vừa đẩy cửa phòng, đã thấy bà ôm một túi đồ
Cửa ra vào, nói là đã nói chuyện với người nhà, muốn cùng nam nhân của mình. xuống núi. Hạ Văn Huyên há hốc mồm. Lão thấy con gái nhà người ta xinh đẹp thì buột miệng tán dóc vậy thôi, nào có nghĩ tới là sẽ cưới về làm vợ?
Vị Thiếu chủ Hạ gia lắp ba lắp bắp thanh minh vài câu, Đạt Ma đứng ngay tại chỗ nước mắt ròng ròng, rồi... soạt một tiếng, rút đao bên hông ra, đặt ngay trước ngực mình, nói: - Tốt, nếu như ngươi đã nói dối, vậy đâm thanh đao này vào trong lòng của ta đi, dù sao, ngươi cũng đã làm nó tan nát rồi.
Thiếu chủ Hạ gia lại há hốc mồm lần nữa, sửng sốt sau nửa ngày mới lắp bắp nói mình đã có lão bà, đã có hài tử, cha mẹ cũng không đồng ý cho lão lấy một cô nương trên núi. Lải nhải một hồi, thấy Đạt Oa lắng nghe với vẻ mặt bực bội, lão mới rón rén: - Đạt Oa cô nương, người nghe có hiểu ý ta không?
Đạt Oa cô nương kỳ quái hỏi lão: - Ta không rõ, những chuyện đó thì có liên quan gì đến việc ta yêu ngươi?
Hạ Văn Huyên lại ngày người lần nữa. Tính cách của nữ tử Tuyết Sơn đúng là khác hẳn các nữ tử dưới núi. Các nàng không hiểu lợi hại, ngay cả một ít lễ nghi nhân gian chế định ra cũng không hiểu. Bọn họ trong suốt như băng tuyết, như nước suối. Người thích ta, ta cũng thích người, chúng ta phải ở cùng với nhau. Vậy thôi.
Hạ Văn Huyên bị vẻ đẹp trong suốt của Đạt Ma chinh phục, lão dẫn cô về nhà. Phu nhân của lão tính tình rất tốt, là một người lương thiện, tiếp xúc với Đạt Oa không lâu, liền thích nữ tử hiền lành chất phác này, xem nàng như một thành viên của đại gia đình, cho làm tiểu thiếp của Hạ Văn Huyên. Nhiều năm trôi qua, vợ chồng Hạ Văn Huyên lần lượt qua đời, bà trở thành người cao tuổi nhất Hạ gia, trở thành bậc trưởng lão có sức ảnh hưởng lớn nhất.
Hạ Oánh Oánh được lão tổ tông đồng ý, cực kỳ vui vẻ, vội vàng nói: - Lão tổ tông đã nhận lời rồi, vậy cháu đi đây. Người ta đi đâu, lão tổ tông phải giữ bí mật cho người ta đó nhé. Bằng không, các gia gia, bá bá, thúc thúc, còn có cha của người ta nữa, sẽ lải nhải không dứt đau đầu lắm đó nha.
Hạ Oánh Oánh nói xong, cười hì hì, hôn lên mà lão tổ tông rồi như một con thỏ khoái hoạt chạy ào về phía trước. Đạt Ôa nhìn theo bóng lưng của chất gái, hiền lành cười cười.
Hạ gia không sống ở Thủy Tây. Kỳ thật, trong tứ đại gia An Tống Điền Dương, ngoại trừ Điền gia, các đại gia tộc không sống ở Thủy Tây. Đương nhiên, bọn họ có phủ đệ ở Thủy Tây. Các vãn bối của các gia tộc cũng thường đến đó, nhưng chủ sự gia tộc thì rất ít khi đến.
Bọn họ đều có phạm vi thế lực của riêng mình, bình thường đều ở địa bàn của mình giải quyết công việc, sẽ không dễ dàng đến Thủy Tây. Chỉ có Điền gia, bởi vì đã mất đi chức quan Tuyên úy sử hai vùng Tư Châu, Tư Nam, trở thành một gia tộc trong tứ đại gia, nên dời tổng đà” của mình đến thành Quý Châu.
Hạ Oánh Oánh đi không lâu, thì có một thanh niên cường tráng cao tầm mét 9 bước nhanh tới, thấy lão phu nhân đang đan lưới dưới ánh nắng chiều, người thanh niên đó đi đến bên cạnh, xoa ngực khom người thi lễ, nói khẽ: - Lão nãi nãi (bà cố nội) Đạt Oa, xin hỏi người có thấy Oánh Oánh đâu không?
Đạt Ma vẫn thoăn thoắt đan lưới, cười híp mắt nói với gã: - Cách Long đấy à? Cháu tìm Oánh Oánh nhà chúng ta?
Thanh niên tên Cách Long cười khổ: - Đúng vậy, cháu tìm nàng một ngày rồi. Nhưng Oánh Oánh quá tinh nghịch nên trốn ở trên đảo không xuất hiện.
Đạt Oa khẽ cười: - Nó à, đi thành Quý Dương rồi, cháu muốn tìm nó, đến chỗ đó đi.
Cách Long vui mừng quá đỗi, vội nói: - Ah! Cám ơn bà cố nội Đạt Oa, cháu đi đây.
Đạt Ma nói: - Đứa nhỏ kia, không thích bị người nhà quản lý, nó đi đâu, không bất kể là ai, bị cho người khác, Cách Long liên tục gật đầu: - Cách Long hiểu rồi, nhất định sẽ không tiết lộ cho ai biết, cám ơn bà cố nội. Cách Long nói xong, liền hào hứng rời đi.
Đạt Ma dừng tay, nhìn bóng lưng Cách Long đang đi xa dần, khẽ lắc đầu, thở dài nói: - Ai, là đứa trẻ tốt nhưng đáng tiếc, Hạ Oánh Oánh lại không thích người. Nếu nha đầu kia thích người thì chỉ cần liếc mắt cũng đã tra thích rồi. Giống như ta năm đó, chứ làm sao lại phải trốn tránh ngươi cả ngày như vậy. Đi thôi, đi thôi, nên từ bỏ sớm, thì mới có cơ hội tìm được cô nương của mình...
Diệp Tiểu Thiên thuê một gian phòng độc lập trong thành Quý Châu ở. Bọn họ đông người, lại còn có con vượn khổng lồ, có gấu trúc, ở trọ không bằng thuê phòng riêng tự do tự tại. Nơi này vắng vẻ, u tĩnh, hoàn toàn thích hợp với việc đọc sách, đương nhiên, Diệp Tiểu Thiên cũng chẳng phải là loại hiếu học gì cả.
Không ngờ sang đến ngày thứ năm, Mao Vấn Trí đột nhiên ngã bệnh. Theo như lời lão Mao nói thì y vốn khỏe mạnh phi thường, bình thường vô bệnh vỗ tai, lại không ngờ bị nhiễm phong hàn, nằm bẹp giường. Ngay từ đầu, y cũng chưa để ý, cho rằng chỉ ít ngày sẽ khỏi, không ngờ sốt cao không giảm, mà càng ngày càng nặng hơn.
Diệp Tiểu Thiên sở trán Mao Vấn Trí, lo lắng nói: - Không được, quá nóng, ta phải tìm lang trung bốc thuốc cho người mới được.
Mao Vân Trí cầm tay Diệp Tiểu Thiên, nước mắt rơi lã chã: - Đại ca, khụ khụ, đại ca, ta đi, hai bàn tay trắng...
Diệp Tiểu Thiên vỗ nhẹ lên tay y, thân thiết an ủi: - Đừng nói như vậy, ít nhất người còn mang theo bệnh.
Nếu là ngày thường, Mao Vấn Trí đã cười ha hả rồi, nhưng lúc này đúng là y không để ý tới sự dí dỏm trong lời động viên của Diệp Tiểu Thiên. Y nói bằng giọng rất nghiêm túc: - Ta biết, biết rõ ta không có năng lực gì, đi theo đại ca thực sự là cục nợ. Nhưng đại ca không chê ta, vẫn đón nhận ta. Nếu ta là nữ nhân, ta sẽ lấy tấm thân này đền đáp đại ca, sinh con dưỡng cái cho đại ca, nối dõi tông đường, đầu đến nỗi huynh suốt ngày lo lắng sợ không tìm ra lão bà...
Diệp Tiểu Thiên thở dài: - Huynh đệ, ngươi có thể nói chuyện đường đường chính chính, thực là nhân tài. Ta không đón nhận người, thiên lý bất dung.
Rốt cuộc Mao Vấn Trí cũng nở nụ cười. Diệp Tiểu Thiên cũng cười rộ lên, lại vỗ tay y nói: - Ngươi chớ suy nghĩ lung tung, nghỉ ngơi thật tốt đi, ta đi lấy thuốc cho ngươi.
- Muội cũng đi. Diêu Diệu đang đứng ở cửa lập tức chạy tới. Diệp Tiểu Thiên nói: - Muội đi cũng được, nhưng không được mang theo đại cá nhi, phúc oa nhi. Nếu không lại sẽ có người kéo tới xem náo nhiệt.
Diêu Diêu gật đầu: - Um.
Vì ta thấy Diệp Tiểu Thiên nắm bàn tay nhỏ bé của Diêu Diêu đi ra cửa, Hoa Vân Phi đang đeo tạp dề đi từ trong bếp ra hỏi: - Đại ca muốn đi ra ngoài?
Trong mấy người bọn họ, rõ ràng chỉ có Hoa Vân Phi là biết làm cơm. Cơm gã nấu cũng không quá tệ. Vì vậy, mỗi ngày gã đều xách giỏ đi ra ngoài mua thức ăn, rồi trở về chế biến cho cả năm miệng ăn ngày ba bữa.
Diệp Tiểu Thiên nói: - Ừ, hắn bị bệnh, không tự khỏi được, ta đi lấy thuốc cho hắn.
Hoa Vân Phi thảo tạp dề ra nói: - Vừa mới hầm gà cách thủy, còn phải chờ đợi khá lâu, đệ đi cùng đại ca.
Hoa Vân Phi và Diệp Tiểu Thiên đang định, thì từ tây sương phòng có một cái đầu trọc ló ra. Động Thiên ôm vai, híp mặt lại, thái độ có vẻ rất âm hiểm vừa đi ra, vừa chậm rãi nói: - Ta cũng đi.
Diệp Tiểu Thiên nói: - Động tiên sinh, ngươi cả ngày ở trong phòng loay hoay với đám côn trùng, đi theo ta làm gì?
Đông Thiên đáp: - Chết rồi, chết toàn bộ rồi. Ta phải đi bắt côn trùng về. Tôn giả, mấy hôm nay người bận thi cử, chẳng quan tâm đến việc luyện cổ. Ta cứ chuẩn bị sẵn đâu vào đấy, đợi đến khi Tôn giả có thời gian sẽ truyền thụ cổ thuật cho Tôn giả.
Diệp Tiểu Thiên vuốt mũi: - Vậy được rồi, cùng đi. Người định bắt côn trùng ở đâu?
Đông Thiên nói: - Trong thành có núi, cứ đi tùy tiện thôi, ta bắt những côn trùng này chủ yếu để luyện tập, chỉ cần có độc tính là được, cũng không cần đòi hỏi là quái trùng kỳ độc.
Hạ Oánh Oánh ăn vận trang phục của một thiếu nữ Di gia bình thường, ngồi trên một chiếc cầu gỗ, cởi giày ra, những đôi bàn chân nhỏ xinh vào nước, cảm nhận dòng nước trong trẻo lướt qua mắt cá chân.
Tuy mặc áo vải cài trâm, nhưng dung nhan trời cho không gì che dấu nổi. Chỉ là nơi này ít người qua lại, nên không có mấy ai được chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt đẹp của nàng.
Hạ Oánh Oánh chu cái miệng xinh xắn, lấy một cái khăn vuông đang trải trên cầu, bắt đầu rửa mấy quả lê nàng mới mua được của người bán lẻ đi ngang qua. Sau đó, cầm một quả, cắn một ngụm, thái độ hung hăng tựa như cắn người vậy. Nhưng, là ai có phúc khi được một tiểu giai nhân xinh đẹp như vậy cắn một cái chứ?
Hạ Oánh Oánh đang bực bội. Nàng vừa mới đến Quý Dương, thì Quả Cơ Cách Long đã đuổi theo. Biết rõ nàng đi Quý Dương chỉ có lão tổ tông, nhất định là lão tổ tông nói cho gã biết. Thật sự là đáng ghét, vì cái gì mà người lớn cứ tìm đủ mọi cách tác hợp cho hai người bọn họ? Căn bản nàng không hề ra cái tên đại tinh tinh kia.
Hạ Oánh Oánh càng nghĩ càng bực bội, vừa tàn nhẫn cắn một miếng lệ, vừa vung vẩy chân khiến nước bắn lên tung tóe: - Người ta nói là muốn gả cho gã, nhưng lúc đó người ta mới ba tuổi rưỡi, biết cái gì chứ? Tìm bất kỳ ai đó để gả, cũng tốt hơn cái tên đại tinh tinh kia.
Thời điểm đó, một đoàn người Diệp Tiểu Thiên bắt đầu đi về phía này...