Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 179: Kẻ gây tai họa

Chương 20: Kẻ gây tai họa







Hạ Oánh Oánh hoan thiên hỉ địa chạy đến Quý Dương, tính toán hợp thành một ban tiêu tỷ muội ở Quý Dương, có thể vui vẻ chơi thêm mấy ngày, nhưng nàng không ngờ tới rằng vừa đặt chân đến Quý Dương liền bị Quả Cơ Cách Long đuổi theo.

Quả Cơ Cách Long là con trai thủ lĩnh một đại bộ tộc người Di ở Thủy Tây. Nhà y và nhà họ Hạ có mối giao hảo lâu đời. Quả Cơ Cách Long và Hạ Oánh Oánh cũng coi như là thanh mai trúc mã.

Nhưng Hạ Oánh Oánh một mực coi gã là ca ca, căn bản không có tình cảm nam nữ. Ngược lại Quả Cơ Cách Long lại si mê cuồng dại Hạ Oánh Oánh.

Hạ Oánh Oánh vừa nghe nói Quả Cơ Cách Long đuổi đến nơi liền vội vã rời khỏi phủ đệ Lở thành Quý Dương của Hạ gia, đem theo hai a hoàn cùng kề cận bên nàng từ nhỏ đến lớn là Tiểu Lộ, Tiểu Vi. Tiếng là chủ tớ nhưng tình như tỷ muội. Bọn họ trốn đến nơi này, tạm thời thuê một gian phòng nhỏ tránh nạn.

Chỗ của những tỷ muội tốt như Triển Nghi Nhi, Điền Diệu Văn nàng đều không dám đến, vì những chỗ này Quả Cơ Cách Long đều biết, đến đó khó tránh khỏi bị gã phiền nhiễu.

Hạ Oánh Oánh trốn ở đây đã hai ngày, mỗi ngày đều rất nhàm chán, chỉ có thể ra ngoài gần đó giải sầu một chút. Nàng là người rõ nhất khả năng đeo bám của Quả Cơ Cách Long, đánh thì đã đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, cuối cùng gã vẫn không chịu từ bỏ, vẫn cứng đầu cung cổ như vậy. Hạ Oánh Oánh thực sự rất lo sợ.

Trong thành Quý Dương có núi có rừng, có nhiều chỗ khá vắng vẻ. Nơi ở của bọn Diệp Tiểu Thiên là một góc heo hút trong thành. Nhưng khi bọn họ chuyển tới đã thấy ở giao lộ có một gia y quán, lúc này bèn đi tới đó.

Đến y quán, Diệp Tiểu Thiến thuật lại tình trạng bệnh phong hàn của Mao Vấn Trí thuật cho lang trung nghe. Lang trung bèn kề bốn toa thuốc giao cho hắn, dặn dò hắn sau khi trở về sắc thuốc cho người bệnh uống. Phương thuốc này có hiệu quả nhất đối với việc giữ nhiệt loại bỏ tà khí, nhất định uống thuốc vào sẽ khỏi. .

Diệp Tiểu Thiên cảm tạ lang trung, sau khi trả tiền thì cầm gói thuốc trở về. Trên đường Hoa Vân Phi nói với Diệp Tiểu Thiên: - Đại ca, sau kỳ thi công, huynh có dự định gì không?

Diệp Tiểu Thiên thở dài, quay đầu nhìn xa xăm về phía con đường mùa đông, trầm giọng nói với Hoa Vân Phi: - Cái gì mà ngao du thiên hạ chứ, bỏ đi. Ta thi công, thuần túy chỉ là vì không có trâu bắt chó đi cày, làm sao có thể thi đấu chứ? Ta dự định ứng phó xong cuộc thi thì cùng với Lê Huấn đạo cầu xin Tri phủ đại nhân cho phép trở về kinh thành.

Hoa Vân Phi trầm ngâm một lúc, nói: - Kỳ hạn hai mươi năm... Đại ca, đệ thấy huynh chạy không nổi nữa.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Điều này ta biết, hay là bây giờ ta vội vã thành gia thất?

Hoa Vân Phi nói: - Thủy Vũ cô nương...

Diệp Tiểu Thiên lắc đầu nói: “. - Thủy Vũ là một cô nương tốt, tiếc là lại có phụ mẫu như vậy. Phụ thân nàng kì quái. Mẫu thân thì vốn dĩ rất tốt. Ai ngờ vì người nam nhân của bà ấy chết thảm mà trở nên cực đoan như thế, chỉ sợ thần trí không tỉnh táo nữa. Đối với một người già điện cuồng như vậy, ta nên làm gì? Lão Mao nói đúng, chân trời thênh thang nơi nào không cỏ thơm , ha ha ...

Tiếng cười của Diệp Tiểu Thiên có chút bi thương. Hắn đưa mắt nhìn về con đường rừng rậm lô nhô phía trước, khẽ nói: - Đợi ta về kinh thành thì sẽ nhờ Mộc tứ thẩm hỏi cho một đám, lấy một cô nương tốt có gia thế, sống yên ổn qua ngày.

Hoa Vân Phi tiếc rẻ nói: - Đại ca định từ bỏ rồi à? Ai! Đệ cũng thấy Thủy Vũ cô nương đó rất tốt, ai ngờ cô nương ấy lại có một mẫu thân như vậy, có duyên nhưng không có phận. Nếu đại ca muốn về kinh cầu thân thì nhất định không thể tìm được một cô nương nào tình đầu ý hợp như thế đâu.

Diệp Tiểu Thiên cười nhạt nói: - Tình đầu ý hợp mà làm gì? Sau hai mươi năm lại vứt người ta đi thành cô nhi quả phụ. Suy nghĩ kĩ thì bất kể lấy cô nương nhà nào, ta đều có lỗi với người ta, tình cảm mờ nhạt chút càng tốt, như vậy tương lai sẽ không khó chia li.

Hơn nữa, ai thành gia thất mà chả như vậy? Phụ lão hai bên thấy phù hợp là được rồi, người khác có thể sống cả đời như vậy, ta có chọn lựa gì tốt chứ. Nói khó nghe một chút, nhưng hiện tại, ta chỉ muốn có thể sanh con đẻ cái để nối dõi tông đường. Ta cứ đi con đường này, gặp nữ nhân nào thì lấy về nhà đi. Cần gì có quan hệ gì?

Diêu Diêu nắm lấy tay Diệp Tiểu Thiên, im lặng lắng nghe hắn và Hoa Vân Phi nói chuyện. Câu chuyện hai ca ca nói nó có chỗ hiểu chỗ không những đại lý cũng tỏ tường được phần nào. Cái chính là Tiểu Thiên ca ca muốn nhanh chóng tìm thê tử, nhưng hình như vẫn chưa tìm ra. Vì vậy Tiểu Thiên ca ca rất là lo lắng, ý định đi về phía trước, tùy tiện gặp ai là lấy về nhà.

Diêu Diêu nghe xong thì lo lắng, lập tức buông tay Diệp Tiểu Thiên, chạy ra trước vài bước, tay người chặn trước mặt Diệp Tiểu Thiên, nói bằng giọng trẻ con non nớt: - Tiêu Thiên ca ca, huynh lấy muội đi.

Diệp Tiểu Thiên ngẩn ra một lúc, ngạc nhiên nói: - Tiểu a đầu này, lại muốn náo loạn cái gì đấy hả?

Diêu Diêu nghiêm túc nói: - Tiểu Thiên ca ca vừa mới nói, trên con đường này mà gặp ai thì sẽ lấy người đó làm vợ, người ta là nữ nhi đầu tiên mà Tiểu Thiên ca ca đụng phải đấy thôi.

Diệp Tiểu Thiên không nhịn được cười, khom lưng bế cô bé lên, cười lớn mà nói: - Diêu Diêu của nhà chúng ta thật là đáng yêu! Được! Thế thì Tiểu Thiên ca ca sẽ lấy muội làm vợ, nhưng muội còn nhỏ quá, ha ha ha, đợi muội lớn thành một cô nương rồi hãy nói nha.

Diêu Diêu vui mừng nhướn mày, nói với Diệp Tiểu Thiên: - Tiểu Thiên ca ca là người lớn, không được lừa người ta nhé.

Diệp Tiểu Thiên nhịn cười nói: - Ừ! Tiểu Thiên ca ca không gạt Diêu Diêu.

Diêu Diêu thò ngón tay ra, nói giọng trẻ con: - Thế thì chúng ta nghéo tay đi.

Diệp Tiểu Thiên vừa cười vừa đưa tay ra. Diêu Diêu ngoắc ngón tay với hắn, cười hì hì vui vẻ. Đột nhiên Đông Thiên tiên sinh thò đầu ra, âm âm trầm trầm nói với Diệp Tiểu Thiên:

- Tôn giả.

Diệp Tiểu Thiên kinh sợ, vội vàng hỏi: - Xảy ra chuyện gì?

Đông Thiên ngẩng đầu, mắt nhìn xa xăm về rừng núi bên cạnh, vẻ mặt thầm trầm nói: - Nơi này rừng sâu núi hiểm, nhất định là có không ít các loại côn trùng. Ta muốn lên núi, bắt một ít côn trùng về.

Diệp Tiểu Thiên tức giận nói: - Ngươi muốn bắt côn trùng thì bắt đi, có thể bỏ cái bộ dạng ma qủy này đi không, làm ta tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn chứ?

Đông Thiên khẽ gật đầu, khóe môi khẽ mở, kéo tâm trí từ âm về dương, nửa cười nửa không đáp: - Vâng!

Diệp Tiểu Thiên không kìm được thở dài nói: - Người thật thà như ngươi, sao trời lại sinh ra tướng gian thân như vậy chứ? Ai! Ngươi cần bao lâu, có cần chúng ta đợi ở đây không?

Đông Thiên vẫn giữ gương mặt trầm ngâm gật đầu: - Không lâu đâu. Thuộc hạ luyện được một loại thuốc bí mật, chỉ cần rắc bột thuốc xuống, côn trùng ở trong vòng trăm bước trong rừng sẽ theo mùi tìm tới thì một lúc có thể bắt được đủ số lượng. Nói đoạn gã móc dưới hắc bào vụt” ra một cái bình màu đen.

Diệp Tiểu Thiên cực kỳ ngạc nhiên, thật không hiểu là cái thứ tròn ung ung thế này, gã làm thế nào mà giấu trên người được. Diệp Tiểu Thiên vuốt cằm nói: - Đã không cần nhiều thời gian thì người lên núi đi. Chúng ta ở đây đợi người, một lúc sau sẽ cùng trở về.

Đông Thiên hạ thấp người nói: - Vâng!

Đông Thiên nheo mắt, khom người, từng bước đi vào trong rừng rậm bên đường, thái độ y như một tên háo sắc đang bức ép một tiểu cô nương đến hoa dung thất sắc.

Bỗng nhiên, cạch vành một tiếng, thân thể Đông Thiên bỗng dưng biến mất. Diệp Tiểu Thiên kinh sợ, vừa muốn đuổi theo xem sao thì thấy Đông Thiên leo ra từ một bụi cỏ bên đường, hóa ra trên đường có một cái cống, nhưng Đông Thiên lại không nhìn thấy.

Diệp Tiểu Thiên lắc đầu nói với Hoa Vân Phi: - Mắt của vị nhân huynh này thật là kém. Mắt mũi như vậy mà lại có thể bắt côn trùng à?

Hoa Vân Phi nói: - Hay là để đưa gã lên núi?

Diệp Tiểu Thiên lắc đầu nói: - Không cần đâu, gã lớn lên ở trong núi mà.

Là người chơi cổ, ta nghĩ chắc chắn gã phải có một chút công phu độc môn. Đệ đừng tham gia lại làm mọi việc rối lên, có khi gã chẳng hề hấn gì mà đệ thì lại bị côn trùng căn.

Hoa Vân Phi nghĩ cũng phải, người không trong nghề thì không hiểu được nghề. Những cổ thuật sư kỳ dị này nắm giữ bản lĩnh thần kỳ, quả thực người thế tục như bọn hắn không thể hiểu được, bởi vậy, liền cùng Diệp Tiểu Thiên kiên nhẫn chờ ở ven đường.

Diêu Diêu vừa rồi đạt được lời hứa hẹn từ chính miệng Tiểu Thiên ca ca, đợi cô lớn lên sẽ cưới làm vợ, vui vẻ không ngậm miệng được, chỉ thiếu nước nhảy lên thể hiện niềm vui sướng, nhưng nghĩ đến việc mình đã trở thành vợ của Tiểu Thiên ca ca, phải ôn nhu hiền thục mới đúng đạo lí người phụ nữ, nên lại cố gắng kiềm chế, giả bộ một thiếu nữ hiền thục.

Lúc đó đột nhiên cô lại nghĩ đến những đạo lí này đều là mẹ nuôi Thủy Vũ dạy cho mình, bây giờ gia đình mẹ nuôi đã trở thành kẻ thù của Tiểu Thiên ca ca, bất giác có chút buồn phiền.

Diệp Tiểu Thiên cũng không biết trong cái đầu nhỏ của cô ấy đang chứa những ý niệm gì. Hắn đợi một hồi, chỉ thấy Đông Thiên trong bộ hắc bào lúc ẩn lúc hiện, cũng không biết là bận rộn cái gì. Bỗng nhiên hắn cảm thấy mắc tiểu liền giao túi thuốc cho Hoa Vân Phi nói: - Các ngươi chờ ta ở đây, ta đi tiểu.

Diệp Tiểu Thiên quay người đi xuống đường dốc, tiến vào bụi cỏ đi tiểu. Đang muốn đi ra thì chợt phát hiện phía trước có một cái cầu gỗ. Vì lúc bọn họ đến đi lối khác, ở giữa có cây cối ngăn trở nên chưa từng phát hiện ra chỗ này.

Một thiếu nữ đang ngồi trên cầu, dưới cầu nước chảy trong xanh. Hình ảnh thiếu nữ yêu điệu xinh đẹp cùng với nước chảy dưới chiếc cầu nhỏ nghiễm nhiên là một bức họa đẹp nhất. Lòng yêu cái đẹp thì ai cũng có, Diệp Tiểu Thiên dĩ nhiên là liếc nhìn nàng rất lâu, chợt phát hiện bên cạnh nàng có bày mấy quả lê. Diệp Tiểu Thiến cho rằng thiếu nữ này bản lề liền thong thả bước tới.

- Cô nương, lễ này cô bán thế nào?

Diệp Tiểu Thiên vừa mở lời, đang cúi đầu nhìn mấy quả lê thì Hạ Oánh Oánh ngẩng đầu lên. Diệp Tiểu Thiên vừa thấy dung mạo của nàng thì thất sắc thất thần. Thật sự là rất đẹp! Những cô nương xinh đẹp mà Diệp Tiểu Thiên từng thấy không phải là ít nhưng như sắc đẹp của vị cô nương này thì khiến hắn sinh lòng kính diễm, thực là trước đó chưa từng có.

Hạ Oánh Oánh lúc này đang ngậm một miếng lệ, phồng má, quai hàm có chút méo mó, nhưng nga cả như vậy sự quyến rũ tỏa sáng từng đường nét cũng không thể che giấu được. Bởi vì động tác của nàng như vậy lại càng lộ ra vẻ vui tươi dí dỏm

Hạ Oánh Oánh cố gắng nuốt miếng lễ, ngơ ngác nói: - A?

Diệp Tiểu Thiên thấy nàng mặc trang phục người Di, cho là nàng không hiểu tiếng Hán liền khoa chân múa tay nói: - Quả lê, cái này, răng rắc, U- a.aaa... Bao nhiêu tiền?

Hạ Oánh Oánh thấy động tác đếm tiền của hắn, không nhìn được “phụt” cười một tiếng. Người này thật thú vị, cho rằng bốn đại tiểu thư là cô gái bán lề sao? Hì hì... Sẽ rất là vui đây.

Nụ cười này của Hạ Oánh Oánh làm gương mặt nàng in lên hai má lúm đồng tiền vô cùng khả cái, thu hút ánh nhìn người khác. Dường như toàn thân nàng sáng ngời. Tim trong lồng ngực Diệp Tiểu Thiên đập thình thịch muốn nhảy ra ngoài. Lần đầu tiên vì sắc đẹp trước mắt mà hắn không khống chế được bản thân: - Kẻ gây tai họa, đây tuyệt đối là mỹ nữ gây tai họa. Nếu cô nương này không được tính là kẻ gây họa thì trên đời thực sẽ không có kẻ gây tai họa nữa!





Q5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch