Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 181: Là mèo hay vẫn là hổ?

Chương 22: Là mèo hay vẫn là hổ?







Thấp thoáng dưới bóng cây, có một nông trại yên tĩnh và thanh lịch, trong nông trại có hai cô nương xinh đẹp đang bận rộn như những con ong chuẩn bị bữa trưa. Họ là thị nữ thân thiết của Hạ Oánh Oánh, thực ra nói như vậy cũng không chính xác, vì hai người họ đều có xuất thân không bình thường.

Phụ thân của các nàng đều là thủ lĩnh bộ tộc Di gia, chỉ là bộ lạc mà phụ thân các nàng thống lĩnh thuộc Hạ gia. Nói cách khác, gia chủ Hạ thị là một vị thủ ty lớn, phụ thân của họ là thứ ty nhỏ, giữa hai vị thủ ty một lớn một nhỏ là quan hệ phụ thuộc.

Trong bộ lạc của các nàng, các nàng cao quý như công chúa, chẳng qua là bị đưa đến Hạ gia, làm bạn chơi của tiểu công chúa Hạ gia, loại tình huống này có chút tương tự với việc phu nhân hậu, con gái hầu tước các nước Châu Âu phải đến làm bạn với hoàng hậu, công chúa trong cung lúc ấy.

Các nàng bị phụ thân đưa đến Hạ gia, thực ra cũng không cần làm những chuyện của nô bộc hạ nhân, nhiệm vụ chủ yếu là làm bạn chơi với Hạ Oánh Oánh, như vậy có thể làm sâu sắc quan hệ giữa hai bộ lạc, có thể nhất cử lưỡng tiện. Chẳng qua, bây giờ vì tránh né Quả Cơ Cách Long, ba người trốn đến nơi này, có một số việc phải tự mình làm vì mình.

Cũng may những cô nương Di gia dù thân phận cao quý, nhưng cũng không được chiều chuộng để nỗi mười đầu ngón tay không chạm đến nước, việc nhà vẫn làm được, đương nhiên, Hạ đại tiểu thư là ngoại lệ. Hạ gia đời thứ ba mới có một vị cô nương, cả nhà trên dưới sủng ái như sao mai, dù nàng muốn làm việc cũng không được.

Cô nương Tiểu Lộ đang giết gà trong bếp, vì Hạ đại tiểu thư nói nàng muốn nếm thử món

năm cách thủy. Nam là Hạ đại tiểu thư tự mình hái trên núi về, chẳng qua bị Tiểu Lộ trộm tráo đổi, vì cây nấm Hạ đại tiểu thư hái về có màu sắc sặc sỡ, tươi đẹp dị thường, ăn hết có thể hạ độc chết một con voi. Tiểu Vi rửa nấm trong sân, cây nấm vừa mới ngâm liền nở ra, được rửa sạch bằng mấy lần nước mới sạch sẽ.

Các nàng đều là người bên cạnh tiểu thư. Đừng thấy dân phong biên thùy Tây Nam nhanh nhẹn dũng cảm, chính lệnh quan phủ khó hành, tình hình an ninh kém, nhưng việc khi dễ phụ nữ rất ít khi xảy ra, bộ lạc cũng vậy, mà thôn xóm cũng thế, loại hình phạt này so với pháp lệnh còn nghiêm khắc hơn, là nhân gian được định thành quy củ bắt buộc đối với mọi người nhưng nghiêm khắc hơn so với pháp luật.

Còn nữa, bộ tộc bản địa quyền lực nhất là dân tộc Di, dù thực sự có người to gan lớn mật, sinh ra suy nghĩ không an phận với Hạ đại tiểu thư, nhưng chỉ cần tiểu thư nói ra tên tuổi, cũng có thể dọa cho người sợ vỡ mật. Đại tiểu thư của Hạ gia ở hồ Hồng Phong, cháu ngoại nữ Tống gia xếp thứ hai trong Tứ đại kim cương An - Tống - Điền - Dương. Dám động đến người của nàng, trừ phi là quỷ.

Cửa viện đột nhiên bị phá, Hạ Oánh Oánh vội vàng chạy từ ngoài vào, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt khẩn trương, giống như đã gặp quỷ.

Tiểu Vi kinh ngạc đứng lên, hỏi: - Oánh Oánh, nàng làm sao vậy.

Hạ Oánh Oánh vung vẩy đôi chân dài như quạt gió, vọt tới bên người nàng, bắt lấy tay nàng, vừa khóc vừa nhảy lên: - Có quỷ! Có quỷ a!

Tiểu Vi ngạc nhiên hỏi: - Hả?

Nàng chưa kịp hỏi nhiều hơn, Hạ Oánh Oánh đã buông tay của nàng, lại như gió chạy của phòng bếp. Tay trái Tiểu Lộ đang giữ gà, tay phải mang theo dao, thò đầu từ sau cửa phòng bếp ra, tò mò hỏi: - Oánh Oánh. Làm sao vậy...

Hạ Oánh Oánh liền bổ nhào qua, một phát nắm được cổ tay nàng, liều mạng lắc lắc: - Quỷ a! Ta nhìn thấy quy!

- Cạch leng keng...

Tiểu Lộ bị nàng lắc tay nên buông lỏng tay ra. Con trĩ gấm nhân cơ hội chạy thoát, lão đảo chạy trong sân mấy bước, hai cái cánh khôi phục sức lực, ra sức nhảy lên, rồi bất ngờ bay qua tường thấp, chạy mất, chỉ còn lại hai sợi lông xinh đẹp từ trên không trung rơi xuống.

Tiểu Lộ bị nàng điên cường lắc qua lắc lại, dao thái rau sắc bén cùng bị tuột khỏi tay, “soạt” một tiếng băm vào ngưỡng cửa.

Tiểu Lộ càng hoảng sợ, bực mình nói: - Nàng nói quỷ cái gì mà quý! Giữa ban ngày... Nàng còn chưa nói xong, Hạ Oánh Oánh đã buông tay nàng, vào một cái chạy vào phòng.

Tiểu Lộ và Tiểu Vi nhìn nhau khó hiểu, vội vàng đuổi theo, chỉ thấy Hạ Oánh Oánh kéo chăn ra, chui đầu vào chăn, mông vểnh lên, nghe tiếng nàng oanh oanh nói truyền ra ngoài: - Ta rất lương thiện, ta là người tốt, ngươi không cần tìm ta, làm ơn, làm ơn, A Di Đà Phật...

Tiểu Lộ bực mình giật chăn ra, Hạ Oánh Oánh sợ tới mức thét lên một tiếng, đợi đến khi thấy là hai người họ, lúc này vẻ mặt mới hơi thả lỏng. Tiểu Lộ cùng Tiểu Vi ngồi xuống cạnh giường, Tiểu Lộ hỏi: - Oánh Oánh, rốt cuộc nàng làm sao vậy, ban ngày thế này làm gì có quỷ?

Hạ Oánh Oánh hoảng sợ nói: - Thật sự có quỷ, thật sự đó, ta tận mắt thấy đấy.

Hạ Oánh Oánh kể hết chuyện mình gặp phải một lần, Tiểu Lộ cùng tiểu Vi liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng phán đoán: - Có người trêu đùa tiểu thư! Tiểu Lộ xiết chặt đai lưng, thò tay lấy đao loan trên tường, tức giận nói: - Ta ra ngoài xem một chút!

Tiểu Vi thấy Hạ Oánh Oánh sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, kéo nàng lại, vuốt tóc nàng, nhỏ nhẹ an ủi nàng: - Đừng sợ, Oánh Oánh của chúng ta dũng cảm nhất mà..., cô nương Oánh Oánh của chúng ta xin đẹp như vậy, nếu là quỷ cũng không đành lòng làm hại nàng, đúng không? Nghe lời đi, không sợ nữa...

Hạ Oánh Oánh núp ở trong ngực Tiểu Vi lạnh rung, giống như một tiểu cô nương chưa lớn, tình cảnh này, để người nào nhìn thấy cũng khó mà liên tưởng đến “tam hổ Thủy Tây”, rõ ràng giống như mèo con đáng yêu, nhưng, nàng thực sự là một trong ba con hổ tiếng xấu bên ngoài khiến người ở Thủy Tây nghe danh là mặt liền biến sắc.

Diệp Tiểu Thiên vội vàng quay chỗ cũ, chỉ chốc lát sau Hoa Vân Phi cùng Đông Thiên mang theo Diêu Diệu cũng chạy đến, Hoa Vân Phi tò mò hỏi chuyện hắn trải qua, Diệp Tiểu Thiên vẫn còn sợ hãi nói: - Ai! đừng nói nữa, vừa rồi ta thuận tiện đi vào rừng, đến chỗ ngã ba bền cầu thấy một em gái dân tộc Di bán lẻ, ta nghĩ lão Mao đang sốt, ho khan, không bằng mua mấy quả lê qua về cho hắn thấm họng, ai ngờ ta đang chọn lệ, đột nhiên có con chó điện chạy tới đằng sau ta, may mà là con chó điên, chỉ biết chạy đường thẳng, bị người đuổi theo cũng gấp, không để ý đến ta, nếu không bị nó cắn cho một cái, hậu quả khó mà lường được.

Diêu Diêu cắn ngón út, bồn chồn hỏi: - Nhưng mà đuổi theo Tiểu Thiên ca ca rõ ràng là một vị tỷ tỷ xinh đẹp nha.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Vị cô nương kia là người bán lẻ đấy, ta thấy con chó điên kia trong lòng giật mình, tiến lên phía trước theo bản năng, thoảng một cái đấy nàng ấy xuống sông. Mọi người cũng không biết đâu, vị cô nương kia có sáu người ông, hơn hai mươi chú bác, mười mấy huynh đệ họ, người như vậy ai dám chọc đến? Nhỡ người trong nhà nàng không nói đạo lý, ta khó mà thoát thân.

Ba mươi sau kế chuồn là thượng sách, tất nhiên là ta chuồn luôn. Mấy ngày này mọi người cẩn thận một chút, lúc ra cửa nếu thấy vị cô nương bán lẻ xinh đẹp, thì cách xa nàng ta một chút, chúng ta là người ngoại lai không thể trêu vào người ở đây được.

Diêu Diêu nghe theo gật đầu, giống như gà mổ thóc. Mấy ngày kế tiếp, Diệp Tiểu Thiên quả nhiên không ra khỏi cửa, nếu cần thiết, đều để cho Hoa Vân Phi đi chọn mua. Lúc này, người Đề Hình ti phải đến Đồng Nhân cũng đã trở lại. Bọn họ tất nhiên là vồ ếch hụt.

Từ Bá Di nhận được tin tức liền thương lượng với Lý Thu Trì, Diệp Tiểu Thiên đã đến thành Quý Dương, nhưng thành trì lớn như vậy, tìm thế nào? Nếu hắn đã đến tham gia tiến cử, đợi đến lúc thời gian dự thi hắn nhất định sẽ lộ diện, không bằng đến lúc đó lại bắt hắn lại.

Thương nghị đã định, Từ Bá Di trở về đọc sách như trước, Lý Thu Trì bảo tin cho thể ty Dương Ứng Long thông qua người của Bá Châu Dương gia ở Quý Dương, nói là có một người tên là Diệp Tiểu Thiên bị buộc tội giết người. Vì thoát thân, có ý đồ giá họa cho Tinh Châu Dương gia, xin Dưỡng thể ty lưu ý.

Lý Thu Trì làm như vậy, thứ nhất là muốn lấy lòng Dương Ứng Long. Thứ hai là muốn mượn thế lực của Dương Ứng Long tạo áp lực lên quan phủ, chỉ cần Bá Châu Dương gia chịu xuất đầu, Đề Hình ti nhất định sẽ không tự tìm phiền toái, thậm chí bọn hắn sẽ không phải người đến hỏi thăm người của Tĩnh Châu Dương gia, sẽ đẩy tội danh giết người lên đầu Diệp Tiểu Thiên.

Lại không nghĩ đến Dương Ứng Long sau khi nhận được tin tức thì có hứng thú. Y biết rõ Tôn giả trong lúc du lịch không thể nhận xử lý giáo vụ, vốn định sắp xếp Diêu Diêu bền người Diệp Tiểu Thiên, sau này lợi dụng Diêu Diêu gây ảnh hưởng cho Diệp Tiểu Thiên. Lại không ngờ Diệp Tiểu Thiên lại chọc đến quan tòa.

Dương Ứng Long châm chước một lần, viết một lá thư cho Tình Châu Dương gia, đồng thời tự mình chạy tới Quý Dương. Y định trước tiên yên lặng theo dõi diễn biến, đợi lúc Diệp Tiểu Thiên gặp phiền toái sẽ ra tay giải cứu, kể từ đó, không phải liên tỏ vẻ tốt với hắn sao?

Lại không nghĩ đến chuyện về Hình Ti phái người đến Đồng Nhân đuổi bắt Diệp Tiểu Thiên còn kinh động đến một người, người này chính là Đông Nhân Tri phủ Trương Đạc. Trương Nhân huynh và Diệp Tiểu Thiên xem như rùa nhìn thấy đậu xanh, y cảm thấy người thiếu niên này rất có tiền đồ, nhất định có thể thi được cử nhân thay mình dành được mấy phần mặt mũi.

Được rồi, Diệp Tiểu Thiên còn chưa thi cử nhân, đã thành tội phạm giết người. Vụ án kia trong ba dặm là y tự mình thẩm định”, phủ nhận kết quả thẩm tra của y không phải là làm mất mặt y sao? Chưa nói Diệp Tiểu Thiên như là một phần không thể thiếu trong “công trình thể diện” của y.

Trương Đạc rất tức giận, lập tức viết một phong thư, đem “nguyên nhân hậu quả” viết ra rõ ràng, phải người đưa đến đến Thủy Tây Điền gia. Tuy nói Điền gia đã mất đi hai chức vụ Tuyên úy sử Tư Châu, Tư Nam, nhưng Điện gia vẫn có sức ảnh hưởng cực lớn. Đông Nhân Trương Đạc vẫn dựa vào Điền thị gia, chuyện này tất nhiên muốn nhờ Điện gia ra mặt.

Chủ sự của Điện gia hiện nay chính là hai huynh muội Điền Bân Phi, Điền Diệu Văn. Hai huynh một bên lo việc bên ngoài, một bên lo việc bên trong, được vinh dự trở thành nhân vật kiệt xuất gần bằng Dương Ứng Long trong tứ đại gia tộc, phong thư Trương Đạc gửi đến đang nằm trong tay Điền Diệu Văn.

Điền gia hiện đã mất đi quyền danh chính ngôn thuận khống chế nơi này, toàn bộ vào sự ảnh hưởng lớn mạnh của việc kinh doanh hai vùng Tư Châu Tự Nam của Điện thị gia để ảnh hưởng đến việc thống trị cự thân nơi đây, đối với việc nhờ vả của Trương Đạc tất nhiên không thể xem nhẹ.

Điền Diệu Văn phái người đi nghe ngóng, tình cờ biết được việc này lại có dính đến Từ Bi Di, liền cho người gọi Từ Bá Di đến gặp. Lúc này Từ Bá Di đã nghe theo sự sắp xếp của Điền Diệu Văn từ chức Chiếu Ma, ở nhà chăm chỉ chuẩn bị thi cử.

Nghe nói Điền đại tiểu thư cho gọi, Từ Bá Di lập tức ăn mặc trau chuốt, đến thẳng Điền phủ. Nếu nói, với thân phận cao quý của cô nương Điền gia, gã vốn không dám có chỗ vọng tưởng, nhưng lúc trước Triển Ngưng Nhi si mê người đọc sách, chủ động theo đuổi gã, khiến gã nảy sinh dã tâm: - Hóa ra nữ tử cao quý như công chúa, trong tình yêu nam nữ, cũng như nữ nhi bình thường!

Mà Điền Diệu Văn cô nương đã từng kiểm tra qua kinh nghiệm của ba người, càng khiến gã thêm hi vọng. Ba vị hôn phu kia của Điền cô nương đều chết bất đắc kỳ tử một cách ly kì, người Thủy Tây chỉ dám tôn kính nàng từ xa, nhưng Từ Bá Di là đệ tử Nho gia, không tin những chuyện ly kì kia lắm, trong mắt gã, chỉ là trùng hợp, chẳng có gì đáng gọi là li kỳ cả.

Từ Bá Di vào chỗ ở của Điền tiểu thư trong Điền gia, phong độ nhẹ nhàng bái kiến nàng, Điền Diệu Văn ngồi ở sau bức rèm che, nói thẳng vào vấn đề: - Ta nghe nói Đồng Nhân phủ có hai mẹ con Tiết thị đến Quý Dương, kiện một người tên là Diệp Tiểu Thiên, ngươi cũng biết việc này?

Từ Bá Di thầm kinh hãi: - Việc này sao lại kinh động đến Điền đại tiểu thư?

Gã hoàn toàn không biết, chuyện này lại kinh động đến Điền gia.





Q5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch