Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 182: Gặp lại

Chương 23: Gặp lại







Từ Bá Di âm thầm suy đoán dụng ý hỏi thăm việc này của Điền Diệu Văn, trả lời cân trọng: - Đúng! Ngày ấy Bá Di gặp Tiết mẫu báo án không ai nhận, khóc lóc kể lể với người qua lại đầu đường, nhất thời động lòng trắc ẩn, liền chỉ cho bà đi cầu cứu Lý Thu Trì Lý trạng sư.

Bức rèm che khẽ lay động theo gió núi, gương mặt xinh đẹp sau bức rèm lộ rõ vẻ mê hoặc nhưng ánh mắt sắc như hai thanh kiếm đâm xuyên bức rèm, dừng lại trên người Từ Bá Di. Từ Bá Di buông lỏng mí mắt nhưng vẫn có cảm giác bị ánh mắt sắc lẹm kia đâm vào đầu mình mà gai cả người.

Đã qua nửa ngày, phía sau bức rèm truyền ra tiếng cười nhạt của Điền Diệu Văn: - Thì ra là thế. Diệp Tiểu Thiên là tú tài mà Đồng Nhân Trương Đạc đích thân lựa chọn, coi như là môn sinh của hắn. Mà quan hệ của Trương Đạc và Điền phủ chúng ta, chắc hẳn ngươi cũng rõ. Trương Đạc gửi thư đến, ta không thể không nể mặt.

Từ Bá Di âm thầm ảo não: “Gã Diệp Tiểu Thiên này, làm sao mà đi đến đâu cũng dính líu quan hệ với các nhân vật lớn ở nơi đó vậy. Khi ở huyện Hồ, hắn cáo mượn oai hùm khiến ta thân bại danh liệt. Hôm nay đến Thủy Tây, vốn tưởng rằng đã đến địa bàn của ta, hắn sẽ phải chịu sự chi phối của ta. Không thể ngờ tới hắn lại quá giang qua của Trương Đạc. Cái tên béo chết tiệt học đòi văn vẻ Trương Đạc, chọn môn sinh cái chó má gì”.

Điền Diệu Văn vẫn tiếp tục nói với giọng nói trong sáng tru nhã: - Trương Đạc đã điều tra qua vụ án này, bên trong có ân tình khác. Diệp Tiểu Thiên chịu oan uổng. Chuyện này ta sẽ lo liệu bên Đề hình ti. Không thể để bọn họ làm oan uổng người tốt. Ngươi cũng đừng để ý đến chuyện này nữa.

Từ Bá Di ngậm miệng cắn răng, nén giận nuốt cơn tức xuống, thái độ giả bộ kính cẩn: - Vâng, Bá Di xin tuân mệnh tiểu thư.

Điền Diệu Văn gật đầu: - Rất tốt! Ngươi về đi, chuẩn bị thi tốt. Ta rất xem trọng người, chỉ cần ngươi lấy được công danh, ta sẽ giúp người có được tiền đồ sáng lạn.

Từ Bá Di hạ thấp người nói: - Vâng! Bá Di cáo lui !

Gã mở mắt lướt nhìn rất nhanh về phía sau bức rèm, nhưng đáng tiếc là như xem hoa trong sương mù. Chỉ có thể cảm thấy vẻ mỹ lệ của dung nhan đó nhưng không cách nào thấy rõ được. Từ Bá Di thở dài một tiếng trong lòng, tự nhủ: “Với nhân phẩm và tướng mạo của ta, người nữ nhân ba lần góa bụa này còn không động tâm ư? Cho tới nay không thể bước qua bức rèm kia, làm thế nào mới lay động được xuân tâm của nàng?”

Từ Bá Di nghĩ nhưng ngôn ngữ thái độ cũng không dám có chút nào sơ sểnh, để tránh gây phản cảm với Điền cô nương. Ngược lại tỏ ra như một quân tử, tao nhã lễ phép cáo từ Điền Diệu Văn, cất bước lui ra ngoài.

Phía sau bức rèm, có hai ghế bành dựa vào tường. Trên một cái ghế là một công tử áo trắng ngồi. Nếu như nói vừa rồi Từ Bá Di chỉ là cố làm ra vẻ tao nhã thì vị công tử áo trắng này thực sự là ôn nhuận như ngọc. Một mái tóc nhuộm đen như cái đạo kế, gài lên một cây trâm ngọc bích, cả người giống như tiên xuất thể.

Gã vuốt vuốt trong tay một cây quạt nhỏ mạ vàng, im lặng nửa ngày bỗng nhiên cười nói: - Gã Từ Bá Di này không tốt đẹp gì. Hắn vốn đã có hiện thê, lại thèm thuồng gia thế của Triển Ngưng Nhi, muốn giấu giếm tình hình thực tế mình đã kết hôn. Một mặt nịnh nọt Triển Ngưng Nhi, một mặt cưỡng bức thể tử ly hôn. Sau này bị người ta vạch trần, thanh danh thảm bại nên không thể không rời Hồ huyện. Nhận phẩm ti tiện vô cùng.

Điền Diệu Văn thản nhiên nói: - Điền gia chúng ta coi trọng năng lực, dùng người không phải theo khuôn mẫu. Đã là một con chó, cũng sẽ có tác dụng của một con chó.

Công tử bạch y cười lớn tiếng, đang ngồi thì đứng lên, mỉm cười nói: - Ta vừa nhận được tin tức, Dương Ứng Long muốn tới Thủy Tây, thật là kỳ quái. Gần đây, hắn nhìn chằm chằm vào vào mảnh đất một mẫu ba phân kia, lần này chạy tới Thủy Tây, không biết là có mục đích gì.

Điền Diệu Văn nói: - Đại ca không phải đưa thích chơi đùa cùng hắn sao? Nhưng tiếc là hắn luôn canh giữ Bá Châu không rời. Nếu huynh đến địa bàn của hắn, hắn tranh cao thấp thì tự mình rước bực vào thân thôi. Nếu hôm nay hắn đã đến Thủy Tây, chẳng phải làm thỏa mãn tâm ý của huynh rồi sao?

Công tử bạch y ho nhẹ một tiếng nói: - Ai! Đó đều là chuyện thời thiếu niên. Người cho rằng đại ca vẫn là nhãi ranh không hiểu chuyện sao? Điền gia chúng ta muốn vùng lên một lần nữa, ta có cảm giác chuyện này phải nhờ vào Dương Ứng Long. Cho nên nhất cử nhất động của hắn không thể không quan tâm.

Điền Diệu Văn thản nhiên: - Huynh chủ ngoại, ta chủ nội. Đây là chuyện của huynh, ta không quan tâm.

Công tử bạch y nói: - Tiểu muội...

Điền Diệu Văn nhẹ nhàng phất ống tay áo, đứng lên nói: - Ta mệt rồi.

Bạch y công tử bất đắc dĩ thở dài: - Vậy muội nghỉ ngơi cho khỏe đi. Rồi gã thò tay vén bức rèm, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Một trận gió thổi tới, chuông gió ngoài hành lang kêu đình đang.

Tiết mẫu mang bát cơm đi vào phòng. Thủy Vũ đang ngu ngơ nằm trên giường thấy bà đi vào, lập tức lật người lại, buồn bã như chết rồi. Thủy Vũ bất hạnh, phải chăm sóc một phụ thân hám lợi, một mẫu thân tâm thần mê muội, vị hôn phu lại là một kẻ vô sỉ. Nàng hôm nay thật sự là hận không thể chết đi cho xong.

Tiết mẫu đi đến bên giường, nói: - Vũ nhi, ăn một chút gì đi.

Thủy Vũ không nói một lời, nước mắt lăn dài trên má rơi xuống làm ướt cả gối.

Tiết mẫu đặt bát trên bàn cạnh giường, ngồi xuống bên giường, khẽ thở dài nói: - Nha đầu này, làm sao mà nghĩ không ra chứ? Điều kiện của thằng Tiểu Phong, nghe là thấy hoang đường rồi. Nhưng tấm thân bằng thanh ngọc thiết của con, nếu là vàng thật thì không sợ lửa, động phòng rồi thì có thể sao chứ? Đến lúc nó biết con chưa từng làm chuyện có lỗi, sinh lòng áy náy với con, sợ là càng thương con hơn chứ? Con chung quy cũng làm vợ nó, đen thân mình cho nó trước thì có gì là vội vàng?

Thủy Vũ cười thảm thương, nức nở nói: - Mẹ? Mẹ thực sự cảm thấy như vậy không có gì là vội vàng ư? Mẹ thực sự cảm thấy con nhịn nhục cầu toàn, không danh không phận giao thân mình cho anh ta. Anh ta biết con không làm chuyện có lỗi thì sẽ càng yêu con thương con hơn à. Mà không phải là ngay từ đầu đã coi thường Tiết gia nhà chúng ta ư?

Tiết mẫu kinh ngạc nói: - Làm sao lại như vậy? Thằng bé đó ta thấy nó trưởng thành, bản tính lương thiện, làm sao có thể làm ra chuyện bội tình bạc nghĩa được?

Thủy Vũ thở dài ngao ngán, cũng chẳng nói gì nữa. Tôn nghiêm và phẩm giá của nữ nhi trong mắt mẫu thân không đáng một đồng. Nàng và mẫu thân bây giờ thật là khó có thể nói chuyện với nhau. Tiết mẫu lại bưng chén lên nói: - Con đã hai ngày không ăn cơm rồi, làm sao lại cứng đầu như thế chứ, nhanh dậy ăn một chút đi.

Thủy Vũ không quay đầu lại, lạnh lùng thốt lên: - Con không ăn! Mẹ, mẹ mở lòng tốt, để con chết cho xong đi.

Tiết mẫu giận dữ, đặt mạnh bát cơm lên bàn, hằn học nói: - Ngươi làm sao lại mê muội thế chứ, muốn chết để bảo vệ cái tên họ Diệp kia? Tốt! Ngươi muốn chết, ta không ngăn cản người. Cho dù người chết rồi, ta cũng nhất định bắt cái tên họ Diệp kia đến mạng cho ngươi!

Thủy Vũ ngồi dậy, căm tức nhìn mẫu thân: - Mẹ! Mẹ điên lên rồi à. Mẹ nói, ai là kẻ thù của mẹ cơ?

Tiết mẫu bị con gái hỏi, đột nhiên có chút sững sờ, nói vu vơ: - Ai là kẻ thù của ta ư?

- Đương nhiên là Diệp Tiểu Thiên!

Cửa ra vào đột nhiên truyền vào một thanh âm, Tạ Truyền Phong cười híp mắt đi vào. Tiết mẫu ngộ ra, nói: - Đúng! Diệp Tiểu Thiên chính là kẻ thù lớn của gia đình chúng ta! Nếu không phải là hắn, cha con sẽ không chết! Nếu không phải là hắn, cha con sẽ không chết...

Bà như sợ quên câu trả lời này, nói đi nói lại không ngừng.

Tạ Truyền Phong cười híp mắt liếc nhìn Thủy Vũ. Thủy Vũ tức giận ngiêng đầu quay đi.

Tạ Truyền Phong cho rằng Thủy Vũ không còn trinh bạch nữa. Cho dù thân thể của nàng vẫn còn trong sạch thì trái tim đó đã sớm thuộc về cái tên họ Diệp kia. Lòng kính điểm lúc mới gặp nàng và sự ôn nhu thời niên thiếu vì thế đã biến mất hết. Giờ phút này lòng gã tràn đầy ghen ghét.

Nữ nhân này đã không hề quý trọng gã, nàng chỉ xứng bị chà đạp, ngược đãi. Đây là kết cục đáng có của kẻ phản bội. Mà mối nhục Diệp Tiểu Thiên gây ra cho gã, gã cũng nhất định rửa sạch. Gã là nam nhân, gã là quản sự của Điền phủ, làm sao có thể dễ dàng để cho kẻ cắm sừng vào đầu gã sống trên đời.

Tạ Truyền Phong nhẹ nhàng đỡ Tiết mẫu dậy, ôn nhu nói: - Nhạc mẫu đại nhân, tiểu Vũ chỉ là nhất thời hồ đồ. Người đừng tức giận. Tên họ

Diệp ấy đã đến thành Quý Dương rồi. Ha ha, hắn thực sự đã đến Quý Dương thi cử nhân rồi. Người yên tâm, đợi hắn lộ diện, quan phủ sẽ bắt hắn xử tội ngay, báo thù cho nhạc phụ đại nhân.

“Tiểu Thiên ca ca đã đến Quý Dương?”

Thủy Vũ giật mình quay đầu lại. Mắt nhìn Tạ Truyền Phong đỡ Tiết mẫu chậm rãi đi ra ngoài, lời ra đến khóe miệng lại nuốt trở vào. Nàng biết dù nàng có hỏi thì Tạ Truyền Phong cũng không nói cho nàng. Ngơ ngác một hồi, ánh mắt của Thủy Vũ đưa xuống, nàng bỗng nhiên bưng bát cơm lên...

Diệp Tiểu Thiên đỡ Mao Vấn Trị bệnh nặng mới khỏi đi chậm rãi giữa rừng núi. Từ lúc đến Quý Châu, cảnh trong thành có núi, trong núi có thành không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Bước chậm trong rừng cây dường như không phải đi bộ trong thành mà là hành tẩu ở nơi núi non hoang dã. Cảm giác này thật là kỳ diệu vô cùng.

Đại Cả Tử và Phúc Oa Nhi đi cùng bọn họ, khó tránh bị Diệp Tiểu Thiến dẫn ra ngoài. Hai tên gia hỏa tung tăng vui vẻ, chỉ chốc lát sau không kiên nhẫn liền bỏ qua bọn họ rồi. Đại Cả Từ đu người lên, trèo lên một cây đại thụ che trời. Mà Phúc Oa Nhi thỉnh thoảng bứt vài lá trúc non nhai nhai, rồi lại tất ta tất tưởi đuổi theo Tiểu Thiên.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Thế nào, gần như khôi phục hoàn toàn rồi đấy nhỉ?

Mao Vấn Trí nói: - Ai! Khí thế đã tắt rồi, chỉ thấy hai chân lảo đảo, không còn sức lực nữa.

Diệp Tiểu Thiên cười nói: - Nói nhảm, hai ngày trước ngươi còn mê sảng, bệnh đến như núi đồ, bệnh đi như kéo tơ. Ngươi phải từ từ tĩnh dưỡng vài ngày, rồi sẽ khỏe như rồng như hổ.

Mao Vấn Trí nói: - Ây da! Đại ca, ta... lại đau bụng rồi.

Diệp Tiểu Thiên không ngại dừng bước, nói: - Đi thôi đi thôi, ta chờ người ở đây. Ai!



Mao Vân Trí đáp một tiếng, ôm bụng chạy đi, được vài bước bỗng nhiên đứng lại, giật lấy vài cái lá to bản từ bụi cỏ, cắm đầu chui vào rừng cây.

Diệp Tiểu Thiên đứng chờ một lúc vẫn không thấy Mao Vấn Trí trở lại, ngẩng đầu nhìn xem. Phía trước chỉ có một con đường mòn. Không ngờ Mao Vấn Trí không tìm ra hắn liền đi thăng dạo chơi phía trước. Vừa mới qua chỗ ngoặt, đột nhiên gặp tiểu cô nương đầu trát khăn xanh, lưng cõng sắt trúc, má đỏ trái đào.

Mắt Diệp Tiểu Thiên sáng lên: - Cô nương bán lệ?

Hạ Oánh Oánh thấy rõ bộ dạng Diệp Tiểu Thiên, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch, cây nấm trong tay rơi xuống đất, nói lắp bắp: - Ngươi người ngươi... Quỷ, quỷ, quỷ...





Q5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch