Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 185: Quả cơ cách long

Chương 26: Quả cơ cách long







Mao Vấn Trí thấy Diệp Tiểu Thiên bị bắt liền chạy đi gọi người tới, nửa đường gặp phải vượn khổng lồ và Phúc Oa Nhi. Mao Vân Trí hoa chân múa tay giải thích cho bọn chúng. Vượn khổng lồ có linh tính, hiểu được một phần nào, lập tức theo mùi của Diệp Tiểu Thiên đuổi theo. Phúc Oa Nhi lúc này đã thành bạn chơi của nó, tự nhiên theo sát phía sau.

Mao Vân Trí nhiệt tình đuổi theo những đội súc sinh này chạy thật là nhanh. Mao Vân Trí đuổi không kịp, đành phải trở về gọi Hoa Vân Phi và Đông Thiên. Hoa Vân Phi vừa nghe đại ca bị bắt đi thì lập tức giật tạp dề vứt xuống cùng y ra cửa. Tiểu Diêu Diêu lo lắng cho Tiểu Thiên ca ca nên cũng đuổi theo ra ngoài.

Chỉ là bọn họ cũng không biết nơi ở của Hạ Oánh Oánh, đuổi tới trên núi thì nhìn thấy một cái sọt, không thấy bóng dáng một ai, không khỏi choáng váng đầu óc. Lúc này Đông Thiên tiên sinh nheo mắt lại, không chút hoang mang lấy từ trong lồng ngực ra một cái bình to bằng ngón tay cái, mở nút lọ, bên trong lập tức bay ra một loại côn trùng giống như ông đi truy tìm giấu vết.

Con côn trùng kia bay đến bên trên cái giỏ thì dừng lại một chút rồi vỗ cánh bắt đầu bay lên không trung, dường như đang khiêu vũ. Động Thiên tiên sinh híp mắt nói: - Đi theo nó!

Nói xong lão liền đi về lùm cây phía trước, bị Hoa Vân Phi kéo lại. Hoa Vân Phi nói: - Động tiên sinh, nó bay hướng bên này.

Đông Thiên “ủa” một tiếng, lại nheo mắt, mặt không biến sắc nói: - Mắt của ta kém rồi, nhìn không thấy. Các ngươi đi theo nó là tốt rồi. Ta... đi theo các ngươi!

Thế là Hoa Vân Phi bế Diêu Diêu, Mao Vấn Trí nhìn chằm chằm cái con “ong mật” kia, Đông Thiên còng lưng chăm chăm dõi theo bóng của bọn họ. Một đám người từ trong núi rừng chui ra, đi thăng tới nơi ở của Hạ Oánh Oánh.

Cái con côn trùng giống như ong kia bay rất nhanh, thỉnh thoảng vỗ cánh bay ra xa rồi lại bay trở về trước mặt bọn họ nhìn như không có chút ý đồ nào. Chờ nó dẫn đám người này đến ngoài nơi ở của Hạ Oánh Oánh, Hoa Vân Phi không khỏi sáng cả hai mắt, thốt lên:

- Chính là chỗ này à? Mao Vấn Trí nói:

- Chắc chắn rồi! Phía trước là một căn phòng. Đông Thiên nghe nói đã tìm thấy rồi liền móc bình nhỏ ra, chậm rãi cho vào ít bột thuốc, giơ lên không trung. Con côn trùng kia liền bay trở lại, bỏ vào trong bình. Động Thiên vẫn nâng cao cánh tay phải, dường như giơ lên một ngọn lửa đang cháy hừng hực. Nếu dưới cánh tay trái của lão lại kẹp vài cuốn sách, vậy thì...

Mao Vân Trí nhìn Đông Thiện, hỏi: - Đông Thiên tiên sinh, có cái gì không đúng sao?

Đông Thiên híp mắt nói: - Không có gì, ta đang chờ nó bay trở lại.

Mao Vấn Trí vuốt vuốt cái mũi, nói: - Ngươi nói con côn trùng đó à? Nó đã sớm bay trở về rồi. Đã chui vào bình nhỏ rồi. O!



Đông Thiên thu hồi cái bình, đậy nắm lại, vẻ mặt thâm trầm nói: - Thể thì chúng ta vào đi thôi.

Hoa Vân Phi giao Diêu Diêu cho Mao Vấn Trí, xê dịch vị trí của bội đao, dẫn đầu hướng về phía cửa sân.

Trong sân, Diệp Tiểu Thiên đang đối đầu với Hạ Oánh Oánh.

Diệp Tiểu Thiên đứng giữa người khổng lồ và Phúc Oa Nhi. Hạ Oánh Oánh đứng giữa Tiểu Lộ và Tiểu Vi. Tiểu Lộ và Tiểu Vi đều cấm đoản đao. Hạ Oánh Oánh tức giận khiến hai má ửng đỏ. Thoạt nhìn tựa như trái đào chín, mập mạp trắng trẻo khiến người ta muốn cắn một miếng.

Hạ Oánh Oánh dùng cặp mắt to xinh đẹp hung hăng trừng mắt với Diệp Tiểu Thiên: - Cầm thú!

Diệp Tiểu Thiên nhìn người khổng lồ, lại nhìn Phúc Oa Nhi, an tâm mà nghĩ: “Không phải măng ta”.

Hạ Oánh Oánh nhìn thái độ bất cần của Diệp Tiểu Thiên trong tâm càng phẫn nộ, ngẫm lại chính mình vừa rồi thật là trẻ con, đã bị hắn ta lừa chuyện ma quỷ đến nước mắt lưng tròng, thực sự coi hắn là thành tình nhân kiếp trước của mình. Điều xấu hổ này đã làm cho nàng hận đến nỗi không có kế đất nào mà chui vào.

Hạ Oánh Oánh càng nghĩ càng giận, chỉ vào Diệp Tiểu Thiên thao thao bất tuyệt trách mắng hắn, lúc này đây đại khái để biểu lộ sự phẫn nộ của nàng, Hạ Oánh Oánh dùng tiếng Di, cái miệng nhỏ nhắn nói chữ như nhả ngọc, mắng bô lô ba la cả nửa ngày. Diệp Tiểu Thiên ngơ ngác đứng nghe, một chữ cũng không hiểu. Chẳng qua cảm thấy vị tiểu cô nương này cho dù đang tức giận cũng rất đẹp.

Diệp Tiểu Thiên bất động, người khổng lồ cùng Phúc Oa Nhi tự nhiên cũng bất động, ba người bọn hắn ngơ ngác đứng đấy, bị Hạ Oánh Oánh hoa chân múa tay măng cả nửa ngày.

Hạ Oánh Oánh xả hết ác khí trong lòng, tức giận trừng mắt với Diệp Tiểu Thiên rồi nói: - Người cho rằng không lên tiếng là được à? Biết ta đang nói ngươi cái gì không?

Diệp Tiểu Thiên mờ tịt lắc đầu, Hạ Oánh Oánh nhếch chân mày lá liễu lên, dương dương đắc ý nói: - Ta đang mắng chửi người đó. Đây là tiếng Di, nghe không hiểu đúng không?

Diệp Tiểu Thiên nói một cách mê hoặc: - Ừm! Nghe không hiểu. Ngươi măng ta, ta lại không hiểu, vậy ngươi măng có tác dụng gì chứ?

Tiêu Vi và Tiểu Lộ đang đứng cầm đao, tư thế hiên ngang tự nhiên cùng nhau nghiêng đầu thò tay xoa trán.

Hạ Oánh Oánh ngẩn ra một lúc, tức giận nhảy dựng lên nói: - Dù sao thì ta cũng đã mắng người rồi, ngươi có thể như thế nào đây?

Diệp Tiểu Thiên bất đắc dĩ nói: - Được thôi, ai bảo ta làm sai chuyện. Nói ra thì, ngày đó ta cũng không phải thành tâm lừa rơng, chỉ là không cẩn thận làm cô té xuống sông, lại nghe nói nhà cô có nhiều người như vậy, ta sợ... Sợ nhà các ngươi lừa gạt người xứ khác cho nên mới muốn nhanh chóng rời đi. Nếu sớm biết như vậy sẽ hù dọa cô, ta tuyệt đối không làm như vậy. Hôm nay cô mắng cũng mắng rồi, giận cũng hết rồi, chúng ta hòa, được không?

- Không được!

Hạ Oánh Oánh ngậm ngùi chép miệng: - Ngươi có biết hay không, trong mấy này qua ta sợ đến mức ăn không ngon, ngủ không yên?

Diệp Tiểu Thiện bất đắc dĩ nói: - Vậy ngươi muốn thể nào đây?

Lúc này, Hoa Vân Phi một cước đá văng của viện, rút đao xông vào. Hạ Oánh Oánh vừa thấy, lập tức cười lạnh nói: - Hay rồi, các ngươi quả nhiên là đồng bọn, đã đến giúp đỡ, cho là ta đã sợ các ngươi rồi hay sao?

Hạ đại tiểu thư không biết trời cao đất dày này không sợ nhưng hai cô nương Tiểu Lộ và Tiểu Vi lại có chút lo lắng: - Những người này không biết lai lịch thế nào. Nếu không biết nặng nhẹ, thật sự làm tổn thương đến tiểu thư thì làm sao đây?

Động thủ với bọn họ, hai vị cô nương còn hơi có phần tin tưởng, nhưng thêm vào tên vượn khổng lồ kia... Nhìn lên thấy cái tên đầu vượn không chỉ cao hơn các nàng một lần, cường tráng giống như ngọn núi, bàn tay lớn như hai cái quạt hương bồ, hai vị cô nương trong lòng phấp phỏng.

Lúc đó Đông Thiên là người cuối cùng đi vào, nheo mắt nhìn xem rồi đi về phía Diệp Tiểu Thiên, làm như không nhìn thấy hai vị cô nương trong tay cầm đao. Lão đi thẳng đến bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, đến kề mặt mày hớn hở nói: - A! Tôn...

Diệp Tiểu Thiên vội vàng nói: - Đông đại thúc, ta không sao, ông cứ đứng trước sang một bên.

Đông Thiên giật mình nhớ ra Tôn giả không cho phép ở trước mặt người ngoài gọi hắn là tôn giả, vội vàng trả lời một tiếng xong thì đứng ở bên cạnh Diệp Tiểu Thiên. Phúc Oa Nhi thấp lè tè. Động Thiên đứng đó, vừa khéo che trước mặt nó, Phúc Oa Nhi liền thò đầu ra giữa hai chân của lão. Đông Thiên bây giờ mới chú ý đến sự tồn tại của nó.

Tiểu Lộ cô nương giơ đao, nhìn xem đội hình kỳ quái ở đối diện, đầu óc quay cuồng: “Nếu cứ như vậy thả cho bọn hắn đi, chỉ sợ tiểu thư sẽ không đồng ý. Nhưng muốn động thủ, chúng ta nhất định chịu thiệt. Vậy phải làm sao bây giờ, làm sao có thể nghĩ được kế sách lưỡng toàn”...

Nàng vừa nghĩ đến đây, của viện “lạch cạch” một tiếng lại có người đẩy cửa vào, một nam tử áo đen cao lớn khẽ uốn mình, theo của đó chui vào bên trong. Viện này của không phải là thấp nhưng người đó phải cong eo mới không đụng phải cạnh cửa. Dáng người cao lớn vô cùng.

Hạ Oánh Oánh vừa thấy gã, hoảng sợ nói: - Cách Long, sao người lại tới đây? Nam tử cao lớn kia đứng thẳng người lên, nghe thấy tiếng nàng, lập tức nở một nụ cười mừng rỡ: - Oánh Oánh, nàng quả nhiên ở chỗ này.

Gã bước nhanh chân đi tới, bởi vì thân hình thật sự cao lớn nên chỉ bước hai ba bước đã chạy đến trước mặt Hạ Oánh Oánh.

Chân mày lá liễu tố đen của Hạ Oánh Oánh vừa rồi đầy sát khí giờ cũng ôn nhu lại. Nàng trừng mắt với Tiểu Lộ và Tiểu Vi nói: - Là các ngươi nói cho hắn biết hành tung của ta phải không?

Hai vị cô nương Tiểu Lộ và Tiểu Vi liền vội vàng lắc đầu. Lúc này ngoài cửa tràn vào một đám tráng sĩ mặc trang phục người Di. Mỗi người đều được trang bị vũ khí. Cuối cùng là một lão già phục trang bị gia đi vào, cười nịnh Quả Cơ Cách Long: - Cách Long đại nhân, ngài xem đúng là vị cô nương này chứ?

Hạ Oánh Oánh trông thấy chủ cho thuê nhà mới biết bị ai bán rẻ, nàng mất hứng trừng mắt với Quả Cơ Cách Long nói: - Ngươi có phiên hay không, cả ngày 2 người ta làm cái gì?

Quả Cơ Cách Long cười trừ nói: - Oánh Oánh, bên ngoài nhiều người xấu. Nàng một mình đi ra ngoài, ngay cả thị vệ cũng không mang đi mấy người. Ta làm sao có thể yên tâm được?

Hạ Oánh Oánh nói: - Ngươi lại đến đây rồi, thực là còn phiền phức hơn cả cha ta. Ta kêu ít thị vệ đến bảo vệ ta, ngươi yên tâm rồi chứ?

Quả Cơ Cách Long nói: - Yên tâm, đương nhiên yên tâm, nhưng... Ta đã ở đây rồi, cần gì tìm người khác bảo vệ, hay là ta ở bên cạnh nàng cho an toàn. Bọn hắn là người nào?

Quả Cơ Cách Long vừa nói vừa lạnh lùng nhìn thoáng qua bọn người Diệp Tiểu Thiên. Khi nhìn thấy vượn khổng lồ dị chủng thượng cổ trong mắt thoáng hiện lên một vẻ kinh ngạc. Vượn khổng lồ như vậy ngay cả gã cũng chưa từng thấy qua. - Bọn hắn...

Ánh mắt Hạ Oánh Oánh di chuyển, đột nhiên nảy ra ý hay để thoát khỏi dây dưa với Quả Cơ Cách Long. Hạ Oánh Oánh lập tức lớn tiếng nói: - Hắn là tình lang của ta!

Tiểu Lộ và Tiểu Vi bỗng dưng mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía Hạ Oánh Oánh. Quả Cơ Cách Long cũng bị những lời này làm cho ngày người, gã kinh ngạc nhìn Hạ Oánh Oánh. Nhìn mẹ lúc lâu rồi gã từ từ quay đầu nhìn về phía Diệp Tiểu Thiên, mặt đầy sát khí.

Diệp Tiểu Thiên đứng ở phía đối diện, âm thầm kêu khổ: “Hỏng rồi, nhà bọn họ quả nhiên có rất nhiều huynh đệ tốt. Việc này nếu có thể giải quyết viên mãn là tốt nhất, nếu như bọn hắn không quan tâm đến đạo lý thì đành phải để cho tên vượn khổng lồ đọ một trận, chúng ta mau trốn đi, dời đến nơi khác thôi”.

Bởi vì Quả Cơ Cách Long và Hạ Oánh Oánh vẫn dùng tiếng Di nói chuyện với nhau, hắn cũng không biết Hạ Oánh Oánh đột nhiên mượn lời chụp mũ cho hắn. Quả Cơ Cách Long nghiêng đầu gấp gáp nói với Hạ Oánh Oánh vài câu, Hạ Oánh Oánh một mực chắc chắn, người nam nhân Lđối diện chính là người lần này nàng đi du ngoạn vừa thấy đã yêu rồi.

Nói đến lời cuối cùng, Hạ Oánh Oánh còn ăn hiếp Quả Cơ Cách Long không hiểu tiếng Hán, Diệp Tiểu Thiên không hiểu tiếng Di, ngon ngọt cười với Diệp Tiểu Thiên, dùng tiếng Di nói:

- Cô ác ai, ác? Diệp Tiểu Thiên nào biết nàng đang nói: - Tình ca ca, nhỉ?

ít thấy cô nương người ta lộ vẻ ngọt ngào tươi cười, dường như không đến mức không thể cứu vãn, Diệp Tiểu Thiên thở phào, vội vàng phối hợp tươi cười với nàng, gật đầu nói: - Ác! (ờ)

Hạ Oánh Oánh chút nữa cười ra tiếng, lập tức nhìn trìu mến Diệp Tiểu Thiên: - A nhĩ cổ (em yêu anh)!

Quả Cơ Cách Long bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, từng bước từng bước đi đến bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, nhìn hắn từ trên xuống dưới. Diệp Tiểu Thiên trong lòng thầm nhủ: “Cao như thế để mà làm gì, lại còn đứng gần như vậy, ngửa mặt lên nhìn người thật là mệt mỏi”.

Nhưng trên gương mặt không dám biểu hiện ra ngoài, hắn ngửa mặt nhìn vị “cao sơn cự nhân” này, cố gắng thể hiện bộ mặt tươi cười hòa bình.

Quả Cơ Cách Long đột nhiên nở nụ cười, gã mỉm cười lấy tay chọc chọc ngực Diệp Tiểu Thiên, lại chỉ vào ngực của mình, nói từng chữ: - Bát bác như, ân?

Hạ Oánh Oánh vừa nghe hắn muốn cùng Diệp Tiểu Thiên quyết đấu, bất giác mở to hai mắt nhìn. Diệp Tiểu Thiền miệng tươi như hoa, gật đầu nói: - Ân!





Q5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch