Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 184: Bịa đặt lung tung

Chương 25: Bịa đặt lung tung







Đôi mắt Diệp Tiểu Thiên chuyển động như mắt của một tên trộm. Hai lưỡi đao sắc bén gác ở trên cổ của hắn, làm cho đầu óc của hắn không thể không xoay chuyển như một trận lốc xoáy: - Hự! Việc này, muốn nói từ rất lâu rất lâu rồi...

Diệp Tiểu Thiên đầu tiên nghĩ đến câu chuyện của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài. Đáng tiếc là câu chuyện này đã lưu truyền hơn ngàn năm rồi, không chừng vị cô nương sợ quỷ này cũng đã nghe qua. Thế là Diệp Tiểu Thiên quyết định dứt khoát sáng tác ra một câu chuyện mới.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Trước đây rất lâu, ta và người sống trong cùng một thôn, là thanh mai trúc mã. Sau khi trưởng thành, chúng ta đã thành một đôi uyên ương. Chính vào lúc hai bên phụ mẫu để chúng ta thành thân, nàng đột nhiên sinh bệnh. Lang trung nói, phải đến vách núi hái một loại thảo dược còn đọng sương sớm mới có thể trị khỏi bệnh. Vì vậy ta liền lên núi...

Tiểu Vi và tiểu Lộ cùng liếc mắt nhìn nhau một cái. Tiểu Vi dùng khẩu hình nói với tiểu Lộ: - Miệng lưỡi hoang đường!

Tiểu Lộ cũng dùng khẩu hình đáp lại: - Nghe đã rồi nói sau.

Chăn mền từ từ dọn sang một góc, Hạ Oánh Oánh rõ ràng là nghe rất động lòng. Diệp Tiểu Thiên nói: - Có thuốc, ta hái về rồi. Tiếc là vừa vui mừng thì chân bước hụt, từ vách núi ngã xuống, rơi xuống bất tỉnh nhân sự.

Dưới chăn truyền ra một tiếng thở nhẹ “yaa.a.a..”, góc chăn lại được kéo lên to hơn. Diệp Tiểu Thiên nói: - Bệnh của nàng khỏi rồi thì ngày ngày đều ở bên cạnh ta, mong chờ ta khỏe lên. Nhưng ta vẫn hôn mê bất tỉnh, mời rất nhiều lang trung đều không chữa khỏi. Về sau nàng trèo đèo lội suối mời đến một vị đại sư. Vị đại sư kia nói, kỳ thực tuổi thọ của nàng đã tận, là ta nghịch lại thiên mệnh, kéo dài thọ mạng của nàng nên phải chịu sự trừng phạt của trời, phải giảm đi thọ mạng của ta. Thời điểm ta rơi từ trên vách núi xuống đáng lẽ phải chết rồi nhưng nàng không nỡ rời xa ta. Ta cũng không nỡ rời xa nàng cho nên hồn phách của ta một mực lưu luyến không chịu rời đi.

Diệp Tiểu Thiên tiếp tục huyên thuyên: - Vị đại sư kia khai quang cho đôi mắt của nàng. Nàng nhìn thấy nằm trên giường là ta, đứng

bên cạnh nàng cũng là ta. Ta đã rất mệt rất mệt rồi. Nhưng vì nàng không nỡ bỏ ta đi, một mực không ngừng gọi tên ta cho nên ta luôn ở bên cạnh nàng, không chịu từ bỏ cho dù nàng vốn không nhìn thấy ta nữa.

Dưới chắn khẽ động, Hạ Oánh Oánh lặng lẽ dò xét, liếc nhìn Diệp Tiểu Thiên rồi lại mau mau chóng chóng trùm chăn lại, lúng túng nói: - Vậy... sau đó thì sao?

Diệp Tiểu Thiên cố nín cười, nói: - Về sau, nàng rơi lệ mà nói với ta: “Chàng an tâm yên nghỉ đi! Kiếp sau, ta vẫn là của chàng!” Hồn phách của ta mới về lại bên thân thể ta, đoạn khí. Hạ Oánh Oánh thở nhẹ ra một tiếng “A”, nghe có chút thương tâm.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Bởi vì ta chết sớm cho nên ta ở địa phủ trì hoãn không chịu đầu thai. Muốn chờ đợi nàng, ai biết được ta đã chờ quá lâu rồi. Khi nàng đến địa phủ, đúng lúc ta đang ngủ, nàng không biết ta đang chờ nàng. Khi ta tỉnh lại nàng đã đi đầu thai rồi. Ta dốc sức liều mạng đuổi theo nhưng không đuổi kịp... Diêm Vương nói ta đã bỏ lỡ thời khắc đầu thai cùng nàng. Chỉ có chờ một vòng luân hồi nữa ta mới có thể gặp nàng như mong đợi. Thế là ta liền năn nỉ Diêm Vương để cho ta đầu thai làm một con chim sẻ, bay đến bên nàng, cùng chơi với nàng...

Chăn mền thoáng cái lại xốc lên. Đôi mắt tinh anh của Hạ Oánh Oánh mở ra thật lớn: - Chim sẻ! Ngươi... Ý ngươi nói là con chim sẻ kia? Là con chim sẻ ta... ta đã nuôi từ nhỏ kia?

Diệp Tiểu Thiên nhìn nàng tha thiết, khẽ gật gật đầu: - Đúng vậy, đó chính là hóa thân của ta.

Nước mắt của Hạ Oánh Oánh đột nhiên rơi xuống lã chã như hạt châu, rơi xuống lách tách lộp bộp: - Thực xin lỗi, ta không biết đó là ngươi. Thực sự là... xin lỗi...ôi...

Tiểu Lộ bất lực đặt tay lên trán. Tiểu Vi ngẩng đầu lên, không ngừng trợn trắng mắt nhìn lên trần nhà. Diệp Tiểu Thiên mỉm cười, ôn nhu nói: - Không có gì. Ta chỉ là quá nhớ nàng, muốn đến thăm nom nàng. Kỳ thực có thể ở cùng nàng một ngày ta đã rất vui sướng rồi.

Diệp Tiểu thiên nói như vậy, Hạ Oánh Oánh càng thương tâm, khóc ô ô, rất là đau khổ. Diệp Tiểu Thiên lại nói: - Thế là ta quay về địa phủ, ta cứ tưởng sẽ phải đợi nàng cả đời mới có thể đầu thai cùng nàng. Nhưng ta thực sự rất nhớ nàng cho nên mới... Là ta không tốt, đã quên là âm dương ngăn cách. Ta không nên tới thăm nàng, dọa cho nàng sợ, là ta không đúng...

Hạ Oánh Oánh tuôn lệ như suối trào, không ngừng lắc đầu, nói nấc lên: - Không, ta không trách chàng...

Diệp Tiểu Thiên khẽ thở dài, nhìn nàng trìu mến, từng bước một lui ra ngoài: - Oánh Oánh, nàng phải sống cho tốt, ta ở dưới đó chờ nàng. Sau khi chờ nàng trăm năm, ta cùng nàng đầu thai chuyển kiếp...

Chân sau của Diệp Tiểu Thiên đã đụng cánh cửa, trong lòng rất đắc ý: “Ta đây dùng miệng ba tấc lưỡi, đã dễ dàng lừa dối nàng rồi. Ta rời đi ngay trước mặt các ngươi. Hai vị cô nương hung hãn kia cũng không thể ngăn cản ta”. “Ta thật sự là quá thông minh...”

- Ô! Chàng đừng đi, ta không sợ nữa, chàng ở lại đi... Hạ Oánh Oánh bị câu chuyện ma quỷ lãng mạn này làm cảm động đến rối tinh rối mù. Nàng nhảy như bay từ trên giường xuống, muốn giữ chặt lấy Diệp Tiểu Thiên. Tiểu Lộ và Tiểu Vi vội vàng kéo nàng lại. Tiểu Lộ cố nén cười, họ một tiếng rồi nói: - Oánh Oánh, âm dương khác biệt. Nàng để hắn đi đi. Hãy nghe lời hắn, phải sống thật tốt.

Tiểu Vi trừng lớn hai mắt, ngạc nhiên nhìn Diệp Tiểu Thiên: “Tên tiểu tử này thật là lừa tình giỏi quá? Bộ dạng này nhìn cũng được đấy chứ?

Diệp Tiểu Thiên cố gắng kiềm chế, không để đuôi lông mày mình đắc ý nhướn lên. Hắn dùng ánh mắt đau khổ và lưu luyến nhìn Hạ Oánh Oánh một lần cuối, nói một cách sâu thảm: - Ta đi đây, sẽ không bao giờ tới làm phiền cuộc sống của nàng nữa. Tạm biệt nhé, đánh Oánh của ta. Tạm biệt...

- Oa! Diệp Tiểu Thiên vừa định chuồn đi một cách an toàn thì đột nhiên một nguồn sức mạnh từ phía sau lưng xông tới, đánh bật cả người hắn bay ra ngoài. Trên mặt đất vang lên một tiếng “dành”, ngã thất điên bát đảo. Đợi hắn tỉnh lại mới phát hiện sau lưng dường như có một ngọn núi đè lên, không nhúc nhích được.

Con vượn khổng lồ lông lá rậm rạp, mắt tựa chuông đồng. Một đầu xông vào trong phòng, chân giẫm lên lưng Diệp Tiểu Thiên, cánh mũi phập phồng, thở hồng hộc trừng mắt nhìn hai vị cô nương Tiểu Lộ và Tiểu Vi đang nắm chặt đạo đề phòng. Cái đầu to nhìn quanh bốn phía, tìm Diệp Tiểu Thiên.

Hạ Oánh Oánh hai mắt đăm đăm, nhìn xem con vượn khổng lộ dị chủng chưa từng thấy qua, sợ hãi nói: - Oa! Tinh tinh thành tinh!

Lúc này, Phúc Oa Nhi cuồn cuộn thịt cũng lách từ cửa vào. Hạ Oánh Oánh vừa nhìn thấy càng kinh hãi hơn: - Oa! Gấu mèo thành tinh!

Diệp Tiểu Thiên bị bàn chân lớn của vượn khổng lồ dẫn đến không thở nổi. Hắn dùng hai bàn tay khó khăn chống xuống đất, kêu lên thảm thiết: - Người khổng lồ, ngươi nhấc chân lên. Ta sắp bị ngươi giẫm chết rồi! - Ha?

Hạ Oánh Oánh cúi đầu nhìn xem người tình kiếp trước vừa mới làm nàng cảm động đến hồ đồ, thấy gương mặt hắn đỏ bừng, đang giãy giụa vô ích dưới chân vượn khổng lồ nhưng căn bản là không đứng dậy được. Hạ Oánh Oánh bỗng nhiên hiểu ra: - Quỷ thì làm sao có thể bị giẫm lên chứ?

Vượn khổng lồ nghe tiếng nói của Diệp Tiểu Thiên, ngó ngang ngó dọc, phát hiện Diệp Tiểu Thiên đang bị giẫm dưới chân, vội vàng nhấc chân ra. Diệp Tiểu Thiên thở phào một hơi “haizz”, vui vẻ nói:

A! Thiếu chút nữa là bị tên lỗ mãng này giẫm chết.

Diệp Tiểu Thiên còn chưa nói xong, chợt nghe thấy một tiếng nói vừa xấu hổ vừa giận dữ vang lên:

- Ngươi dám gạt ta! Diệp Tiểu Thiên vừa nhướn mắt lên thì thấy chiếc hài xinh đẹp, nhỏ nhắn hơn rất nhiều so với bàn chân của tên vượn khổng lồ bay thẳng đến trán mình. “Phanh” một tiếng, hai mắt hắn trợn trắng lên rồi hôn mê bất tỉnh.

Thủy Vũ mặc một bộ y phục nha hoàn của Điền phủ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn ở bên trong Điền phủ.

Từ ngày nghe nói Diệp Tiểu Thiên đã đến Quý Dương thi cử, quan phủ chuẩn bị chờ khi hắn đến báo danh tham gia thi thì bắt hắn về quy án, Thủy Vũ đã từ bỏ việc tuyệt thực, thái độ cũng có chuyển biến. Tiết mẫu chỉ chờ con gái hồi tâm chuyển ý nhưng không biết Thủy Vũ đang muốn tìm cơ hội trốn chạy, nhanh chóng báo tin cho Diệp Tiểu Thiên.

Nhang Điền phủ quá rộng lớn, hơn nữa kiến trúc bố cục khác biệt rất lớn so với kiến trúc bố cục của Trung Nguyên. Sau khi Thủy Vũ âm thầm chạy trốn, trên đường đụng phải người liền rẽ lối khác tránh đi, cứ như vậy không lâu thì lạc đường. Căn bản là chạy không ra ngoài được.

Ở nhà sau, Điền Diệu Văn tiễn Triển Ngưng Nhi đi ra, vẻ mặt tiếc nuối nói: - Gần đây chuyện đau đầu thật quá nhiều, lần săn bắn này ta không đi nữa. Các nàng đi chơi vui vẻ đi.

Triển Ngưng Nhi hé miệng cười tươi, nói: - Ta đã đoán nàng không rời đi được, không như chúng ta, cả ngày lo chuyện này chuyện khác. Cha ta suốt ngày cứ ngồi ước ta giỏi bằng một phần của nàng.

Điền Diệu Văn thở dài, nói: - Nàng không biết ta vô cùng ngưỡng mộ các nàng, không buồn không lo, tốt bao nhiêu.

Tính tình của Điền đại tiểu thư và Triển Ngưng Nhi khác xa nhau, so với Hạ Oánh Oánh trẻ con, hồn nhiên, hoạt bát thì càng lộ vẻ thành thục quý tộc. Tuy nhiên ba nàng cùng là con nhà quan, hơn nữa gia thế địa vị không khác nhau nhiều, tự nhiên đã trở thành bạn.

Kỳ thực với tính tình của ba người này, Triển Nghi Nhi và Hạ Oánh Oánh có thể cùng đi chơi với nhau. Các trò chơi mà các nàng thích thì Điền Diệu Văn căn bản không có hứng thú. Tuy nhiên kết giao với các cô nương có gia thế giống mình, ngoài sở thích giống nhau còn có nhiều điểm tốt khác. Hơn nữa, Điền Diệu Văn ở cùng hai nha đầu không có mưu đồ gì này cũng thấy rất thoải mái.

Chỉ là Điền Diệu Văn gần đây đang tập trung vào kỳ thi công, những ngạch danh nàng muốn tranh thủ không chỉ là một mình Từ Bá Di, hôm nay nàng muốn thu phục thêm một ngạch danh nữa. Trong tương lai Điện gia có thể khống chế thêm nhiều quan viên trên quan trường. Vì khối phục thanh danh, Điện gia đã tốn biết bao công sức. Như vậy làm sao có thể không tận tâm tận lực, nàng không thể vui chơi cùng Triển Ngưng Nhi một cách thoải mái được.

Triển Ngưng Nhi thở dài nói: - Nha đầu Oánh Oánh kia, bởi vì trốn tránh Quả Cơ Cách Long, cũng không biết trốn đến nơi nào. Nàng lại bận rộn như vậy, lúc này đây chúng ta không thể ở bên nhau, cũng chỉ thừa lại một mình ta thôi.

Điện Diệu Văn nghe xong không nhịn được cười phá lên: - Quả Cơ Cách Long và Hạ Oánh Oánh thật là một đôi oan gia. Toàn bộ Thủy Tây, tất cả các đại công tử gia thế đều ngưỡng mộ Oánh Oánh nhưng chỉ dám đứng xa mà trông. Duy chỉ có hắn không biết sống chết, một mực cuồng si, Oánh Oánh cũng nên yêu thích hắn mới đúng.

Triển Ngưng Nhi nghĩ đến bản thân, không khỏi thở dài nói: - Việc này không phân biệt được có hay không có lý. Thích một người hay không thích một người, thực sự căn bản không dùng đạo lý ra đánh giá được.

Ánh mắt Điền Diệu Văn ngừng lại, nhìn nàng mỉm cười nói: - Nàng như nói điều phát ra từ lòng mình, hắn là... đã có người trong lòng?

Triển Ngưng Nhi mặt đỏ bừng lên, vội vàng che giấu: - Đâu có đâu. Ta thấy gì nói nấy thôi. Nam nhân dưới gầm trời này nào có ai tốt, căn bản là không xứng để gửi thác một tấm chân tình. Được rồi, nàng đang bận, đừng tiến ta nữa, tỷ muội chúng ra thân thiết lâu như vậy, còn khách khi làm gì.

Điền Diệu Văn mỉm cười dừng lại, thì đột nhiên nhìn thấy Thủy Vũ đang từ một ngõ trúc nhỏ đi ra. Thủy Vũ đột nhiên nhìn thấy hai nàng, theo bản năng muốn trốn đi. Điền Diệu Văn đã nhanh miệng gọi: - Ngươi tới đây, tiễn Triền cô nương!





Q5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch