Tiêu Lộ vội vã chạy vào phòng ngủ. Tiêu đuổi chạy vào trước, lập tức quay lại, chỉ vào môi, làm động tác chớ có lên tiếng. Tiểu Lộ lập tức thả nhẹ bước chân, lặng lẽ đi vào, định thần nhìn lại, chỉ thấy Hạ Oánh Oánh ngồi trên giường, hai mắt phát sáng nhìn về phía trước nhưng là ánh mắt bồng bềnh mơ màng giống như đang nhìn vô định.
Nàng duỗi một ngón tay ngọc mịn màng như cây non, tim đập mạnh và loạn nhịp, khẽ vuốt vẽ đổi mới có chút sưng mọng của mình. Ngay cả Tiểu Lộ và Tiểu Vi chạy vào cũng không phát hiện ra. Tiểu Lộ ném về phía Tiểu Vi ánh mắt điều tra. Tiểu Vi ra hiệu ý bảo đi ra ngoài. Hai người một trước một sau đi ra.
Vừa ra đến sân, Tiểu Lộ không chờ đợi được liền hỏi: - Oánh Oánh sao vậy? Không phải bị người ta thân mật mà choáng váng chứ?
Tiểu Vi thở dài nói: - Ta thấy, chính là bị người ta thân mật làm cho ngờ nghệch rồi.
Tiểu Lộ cả kinh nói: - Á?
Tiểu Vi liếc nàng một cái nói: - Ta nói ngờ nghệch dĩ nhiên không phải loại ngờ nghệch này. Cái ta nói là Oánh Oánh có khả năng đã thật sự động lòng.
Tiểu Lộ ngẩn ngơ nói: - Không thể nào chứ, chính là vì bị người ta hôn một cái à?
Tiểu Vi nói: - Tiểu tử kia trông tuấn tú mà.
Tiểu Lộ nghiêng đầu nghĩ, không thể không thừa nhận lời nói của Tiểu Vi: - Ừm! Hoàn toàn chính xác. Nhưng thanh niên tuấn tú có tài nhiều lắm, không đến mức bởi vì người ta hôn một cái mà nàng đã động tầm xuân chứ?
Tiểu Vi khẽ thở dài, nói: - Đây chính là nụ hôn đầu của nàng, ngươi cũng không thể tưởng tượng được nàng lớn như vậy rồi nhưng ngay cả bàn tay nhỏ bé cũng chưa từng cho nam nhân sờ qua. Lần đầu đối với nữ nhân đều rất khó quên. Có đôi khi xuân tâm lay động chỉ là vì một chuyện tình nào đó, vì một câu nói hoặc một ánh mắt hút hồn hay bởi vì... một nụ hôn...
Tiểu Vi nói mà giọng điệu như đang bay bổng, dường như nàng cũng say rồi. Tiểu Lộ không nhịn được phì cười: - Thấy người nói, dường như rất có kinh nghiệm. Ngươi ... có phải đã từng bị người ta hôn rồi không?
- Ta không có. Tiểu Vi vội vã phủ nhận: - Chúng ta sáu tuổi đã bắt đầu theo hầu Oánh Oánh, chưa từng tách nhau ra. Người thấy ta kết giao với nam nhân khi nào chưa?
Tiểu Vi liếc nhìn Tiểu Lộ nói: - Ta nhớ, hai năm trước người quay về nhà không chỉ một lần, hay là... đã có người trong lòng rồi?
Tiểu Lộ vội nói: - Ta nào có! Lần đó, không phải bởi vì mẹ ta ngã bệnh nên ta mới quay về thăm hỏi, hầu ha thuốc thang, lòng da nào tìm tình lang.
Tiểu Vi thoáng cái đã bắt được sơ hở trong lời nói của nàng, nói: - Haaa...! Không có lòng dạ nào? Nói cách khác, kỳ thực ngươi cũng muốn tìm, chỉ là không có cơ hội?
Tiểu Lộ đỏ mặt nói: - Cũng muốn đấy, thế thì sao? Ta không tin người chưa từng nghĩ đến.
Tiểu Vi im lặng, khuôn mặt cũng dần đỏ lên. Thiếu nữ nào mà không mộng mơ? Các nàng làm sao có thể không mong muốn có đấng lang quân yêu dấu một đời?
Hai người trầm tư một hồi, Tiểu Lộ nói: - Ngươi nói là vì hắn thô lỗ hổn Oánh Oánh nên Oánh Oánh ưa thích hắn?
Tiểu Vi nói: - Ngươi còn nhớ chuyện Tứ thiếu gia Điền gia, bởi vì yêu thích Oánh Oánh nhà chúng ta, cố ý giả vờ say rượu muốn thân mật nàng, va vào bờ vai của nàng, lại giảm nhẹ lên chân nàng, kết quả là bị mấy chục đường huynh đệ của Oánh Oánh đánh cho tan tác không?
Tiểu Lộ nói: - Đương nhiên nhớ rõ. Tứ thiếu gia Điện gia hung hăng đi tìm cha Oánh Oánh kiện cáo, kết quả lại bị cha nàng cho một cái bạt tai.
Hai người đồng loạt bối rối, yên lặng chốc lát, Tiểu Vi lại nói: - Vậy ngươi còn nhớ hay không? Đại thiếu gia An gia đùa giỡn Oánh Oánh nhà chúng ta, kỳ thực chỉ là tiện miệng chút thôi, kết quả bị lão gia nhà chúng ra mắng chửi đuổi đi, khiến lão gia An phủ tức giận dùng gia pháp đánh cho cháu trai hắn một gậy. Lúc đó mới hùng hùng hổ hổ bỏ qua chuyện đó?
Tiểu Lộ nói: - Ngươi nói những chuyện này làm gì?
Tiểu Vi giận dữ: - Trên dưới Hạ gia đều yêu thương bao bọc Oánh Oánh đến mức vô pháp vô thiên không kể đạo lý, kết quả sao? Kết quả là hại ai ai cũng đứng xa trông nàng, một câu cũng không dám nói với Oánh Oánh của chúng ta. Ai cũng sợ như sợ cọp...
Tiểu Lộ nói một cách tự nhiên: - Cái đó cũng không hẳn, Quả Cơ Cách Long không phải là người không sợ chết sao? Hắn cũng cuống lên đuổi theo Oánh Oánh của chúng ta.
Tiểu Vi cười gượng nói: - Thế nhưng người xem cái bộ dạng khờ khạo kia của hắn, chỉ biết dùng nắm đấm nói chuyện. Oánh Oánh nhà chúng ta từ nhỏ đã bị mấy chục đường huynh đệ vây quanh, ai cũng là người dùng vũ lực để nói chuyện, nhìn đã thấy ngán rồi, nàng sao có thể tra thích nam nhân như vậy?
Tiểu Lộ ngạc nhiên nói. - Ngươi nói là...
Tiểu Vi thản nhiên nói: - Theo ta thấy... Oánh Oánh bị người ta vô lễ, chỉ sợ nhiều người nhìn thấy như vậy, có chút thẹn thùng, còn về suy nghĩ thì chưa hẳn là...
Tiểu Lộ “a” lên một tiếng, lắp bắp nói: - Nếu Oánh Oánh... Oánh Oánh thật sự thích hắn thì làm sao bây giờ?
Tiểu Vi nói: - Lại để cho lão gia bận tâm thôi, thật sự vẫn có lão tổ tông làm chủ rồi, ngươi lo lắng làm gì?
Tiểu Lộ lắp bắp càng nặng: - Không... Không phải. Ta là nói...hai... hai chúng ta...
Hai người bắt đầu từ khi bị đưa đến Hạ gia thì đã định là sẽ bị gả đi cùng với Oánh Oánh.
Đây là một chế độ hôn nhân thời Xuân Thu Chiến Quốc, tỷ muội của người con gái quý tộc cùng được gả đi. Thân phận của những tỷ muội này đều là thiếp. Thời Lưỡng Hán Tam Quốc cũng có tình huống này, mà một số địa phương ở Thủy Tây vẫn còn lưu giữ chế độ hôn nhân thời Tiến Tần Lưỡng Hán.
Tiểu Vi đột nhiên cũng hiểu ra: - Tên đó sao...
Nghĩ lại dáng vóc Diệp Tiểu Thiên, nàng rõ ràng là không có phản cảm gì. Nhớ lại tình huống Diệp Tiểu Thiên tự tin hôn môi Oánh Oánh, môi của nàng đột nhiên cũng có chút rung động...
Thủy Vũ bị Điền Diệu Văn gọi, không dám lần lữa trốn tránh, mạnh dạn đi tới, trả lời trầm trầm một tiếng rồi đứng ở một bên. Điền phủ to lớn như thế, tôi tớ nhiều vô kể, Điền Diệu Văn sao có thể nhận ra tất cả. Nàng cũng không để ý, chỉ nói lời tạm biệt Triển Ngưng Nhi rồi để Thủy Vũ tiễn nàng đi.
Thủy Vũ đóng vai nha hoàn tiền khách thì không dễ đi về phía sau nhà. Nhưng đi ở phía trước nàng lại không biết đường, đành phải thả chậm bước chân, khóe mắt dõi theo hông của Triển Ngưng Nhi. Nhìn thái độ nàng rất thân thiết với chủ nhân nơi đây, hắn không phải lần đầu tiên đến nhà, hi vọng vị khách này có thể biết đường.
Triển Ngưng Nhi quả thật biết đường, mỗi khi gặp ngã ba, Thủy Vũ liền lặng lẽ quan sát ánh mắt, động tác của nàng, luôn có thể đoán trước một bước, cứ như vậy cũng đã lừa được đi qua hai sân nhỏ nhưng nàng không có khả năng lần nào cũng phán đoán chính xác, cũng nhầm lẫn hai lần.
Ngay từ đầu, Triển Ngưng Nhi không chú ý, về sau đã phát hiện ra tình hình không bình thường. Khi đi đến một giao lộ, Triển Ngưng Nhi liền rẽ ngang về bên cạnh. Thủy Vũ lặng lẽ quan sát động tác của nàng, nhìn một ánh mắt của Triển Ngưng Nhi có thay đổi, chân mới di chuyển. Thủy Vũ đi trước một bước quẹo vào con đường này. Triển Ngưng Nhi mỉm cười, tay phải liền nhẹ nhàng để lấy đoản kiếm bên hông.
Hướng bên này đi một đoạn đường rất dài đều không có đường rẽ, Thủy Vũ nhẹ nhàng thở phào, rốt cục không cần thời gian quan sát động tác của người ta. Nàng vốn nha hoàn cho một gia tộc lớn, dáng vẻ đi lại thong dong cũng là hoàn toàn bản năng, dẫn Triển Ngưng Nhi đi đến phía trước, xuyên qua một khu rừng trúc, vượt qua ao cá, cuối cùng Thủy Vũ đã phát hiện ra sự lạ.
Phía trước, rừng cổ thụ che trời, có vườn hoa diễm lệ, rõ ràng là một hoa viên của nhà chủ nhân, không thể bố trí trên con đường ra vào của khách được. Thủy Vũ vội vàng đứng lại, đang muốn tìm lý do che giấu, liếc trông thấy thần sắc của Triển Ngưng Nhi, lòng của nàng lắng xuống.
Triển Ngưng Nhi cười thầm nhìn nàng, tay đã cầm chuôi kiếm: - Ngươi thật to gan, dám trà trộn vào Điền gia trộm đồ. Nếu như bị người nhà Điền gia phát hiện, dùng hình phạt riêng xử tử ngươi, quan phủ cũng chẳng quan tâm!
Thủy Vũ cuống quýt giải thích: - Cô nương, cô đừng hiểu lầm. Ta không phải trộm.
Lại nói, hai người bọn họ đã từng gặp nhau, chẳng qua là lúc đó Thủy Vũ đứng trong đám người, Triển Ngưng Nhi vô tình nhìn lướt qua, căn bản không nhớ tướng mạo của nàng mà lúc đó Triển Ngưng Nhi ăn mặc lộng lẫy, vàng bạc lóng lánh, sự chú ý của Thủy Vũ đều bị những thứ đó hấp dẫn. Giờ phút này Triển Ngưng Nhi lại một thân một mình mặc trang phục thợ săn. Thủy Vũ cũng khó liên tưởng tới hình ảnh nữ nhi nhà Miếu gia đã từng gặp ở Tam Lý Trang. .
- Có phải trộm hay không, ta không quan tâm. Tóm lại, ngươi không phải nha hoàn của Điền gia. Triển Ngưng Nhi vừa nói vừa tủm tỉm cười, làm bộ quay người đi: - Việc của Điền gia, ta là khách không tiện xử lý, ta thấy cứ gọi người của Điện gia đến là được rồi.
- Cô nương khai ân! Hai đầu gối Thủy Vũ mềm nhũn, nàng liền quỳ xuống cầu xin: - Vị cô nương tốt bụng này, cầu xin cô tuyệt đối đừng gọi người Điền gia ra. Ta không phải là trộm, ta chỉ là... chỉ là...
Triển Ngưng Nhi nghiêng người, điệu hộ sắp hô hoán: - Ngươi chỉ là như thế nào?
Thủy Vũ nói: - Cô nương, kỳ thực ta là hôn thê của Điền phủ Tam quản sự Tạ Truyền Phong.
Triển Ngưng Nhi nhíu mày, nói: - Vậy ngươi lén lén lút lút ra vẻ nha hoàn làm cái gì?
Thủy Vũ nức nở nói: - Thực không dám giấu giếm. Tạ Truyền Phong cấu kết cùng người khác, muốn hại ân công của ta. Ta muốn... rời khỏi Điền phủ đi báo tin cho ân công. Những Điền phủ này quả lớn, ta bị lạc đường...
Triển Ngưng Nhi có chút rung động, nghe câu chuyện có chút phức tạp này, nàng nhìn khắp xung quanh rồi nói với Thủy Vũ: - Người đứng dậy đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Triển Ngưng Nhi kêu Thủy Vũ cùng trốn vào một bên rừng cây. Thủy Vũ rơi vào đường cùng, liền đem chuyện từ đầu đến cuối nói kỹ càng với Triển Ngưng Nhi một lần. Triển Ngưng Nhi mới nghe một nửa liền ngây dại, nàng tuyệt đối không nghĩ tới lại biết được tin tức về Diệp Tiểu Thiện ở chỗ này.
“Tên hỗn láo kia!”
Triển Ngưng Nhi cắn răng nghĩ thầm: - Hắn quả nhiên đã đến Quý Dương. Nhưng hắn đã đến vì sao không đến tìm ta... Triển gia ta không có nhà ở Thủy Tây An gia thì có, chẳng nhẽ nghe ngóng phủ đệ An gia rất khó khăn sao? U- a.aaa..., có lẽ hắn muốn thi đậu cử nhân, nở mày nở mặt rồi đến gặp ta?
Vi ta nghĩ như thế, Triển Ngưng Nhi lại vui mừng, hai mắt sáng lên như trăng. Chứng kiến nước mắt của Thủy Vũ, tâm tình nàng lại căng thẳng: “Tiểu Thiên rất thích cô ta, nếu cô ta gặp Tiểu Thiên... Như vậy phải làm sao?”
Triển Ngưng Nhi chần chờ nói: - Ngươi biết cái tên Diệp Tiểu Thiên kia đang ở nơi nào sao?
Thủy Vũ lắc đầu: - Ta chỉ nghe nói, bọn họ cũng không tìm thấy hắn, định thừa dịp hắn đi quan phủ báo danh thì hành động.
Triển Ngưng Nhi mỉm cười nói: - Nói như vậy, thành Quý Dương rộng lớn, người làm thế nào tìm được hắn? Chưa nói đến một người con gái yếu ớt, một mình ở ngoài rất bất tiện. Ta thương nỗi khổ tâm của ngươi, chi bằng như vậy, ta đi cùng ngươi, đợi đến kỳ hạn dự thi, ngươi lại về trước nha môn chờ đợi, thế nào?
Thủy Vũ vui mừng quá đỗi, vội vàng bái tạ: - Đa tạ cô nương tác thành.
Triển Ngưng Nhi đưa tay dìu nàng lên, cười tươi như hoa nói: - Không cần giữ lễ tiết.
Triển Ngưng Nhi lại hỏi: - Ngươi cũng biết kỳ hạn thi công à?
Thủy Vũ lắc đầu, Triển Ngưng Nhi thấy thế cười càng đáng yêu: - Không cần lo lắng, ta sẽ giúp người nghe ngóng.
Triển Ngưng Nhi nghĩ thầm: “Đến lúc đó ta đi phủ nha đón hắn là được rồi. Còn vị cô Hương Thủy Vũ này hai ngày sau ta mới... ai nha! Thật là ngại quá, người ta không cẩn thận nhớ nhầm, người sẽ không trách ta chứ?”