Cửa nhà chính mở ra, ánh mặt trời chiếu hắt vào, đúng trên ba gánh sính lễ Mao Vấn Trí mang tới, lấp lánh, tầm thường không chịu nổi.
Diệp Tiểu Thiên vốn định tặng một ít sính lễ lịch sự tao nhã, chẳng qua Hoa Vân Phi cùng Mao Vấn Trí đều nhất trí cho rằng, đối phương là gia đình nhỏ, là cô nương thân nhỏ chưa từng va chạm xã hội, tặng đồ quá lịch sự tao nhã nàng không nhìn ra được, chi bằng tặng tơ lụa đồ trang sức thì thực tế hơn.
Diệp Tiểu Thiên biết nghe lời phải, vì vậy đồ trang sức vàng, bạc, tơ lụa đỏ thẫm, mặc sức chọn mua cho đủ, muốn dùng bạc làm cho cô nương thôn nhỏ bất tỉnh. Mao Vân Trí xung phong nhận việc này, mang sính lễ đền.
Oánh Oánh cô nương ngơ ngác nhìn gánh sính lễ, vẻ mặt có thần khí cổ quái. Tiểu Lộ không thấy nàng và Tiểu Vi đố kị, không biết tại sao, thậm chí có một chút thất vọng. Nàng không phải là muốn gả, chỉ là... nặng bên này nhẹ bên kia, quả không hợp lý rồi!
Mao Vấn Trí lấy ra rất nhiều tiền, đuổi mấy tiểu nhị gánh đồ đi, vui mừng hớn hở nói:
- Đại tẩu, ở đây chỉ có ba chị em thôi à? Trưởng bối trong nhà đầu rồi? Kết hôn, chuyện lớn như vậy, phải cùng trưởng bối bàn bạc chứ?
Tiểu Lộ vội vàng ngàn nàng lại, đôi mắt to xinh đẹp lạnh lùng nhìn Mao Vấn Tri, nói: - Ta nói, hay là trước tiên đánh gãy hai chân của tên hỗn đản này đi!
Mao Vấn Trí nghe xong không vui nói: - Ta nói này mấy vị cô nương, các cô biết đại ca của ta là ai không? Đó là tủ tài! Tủ tài đấy! Hôm nay đại ca ta đến Quý Dương thi cử nhân, chỉ chớp mắt sẽ là ca có thể làm quan. Các người cũng không suy nghĩ xem, trên đời có mấy người còn trẻ tuổi làm quan mà chưa có hôn phối chưa? Có thể gả cho đại ca ta, đó chính là phúc phận các ngươi tu mấy đời đây!
Oánh Oánh cô nương, cô nói một lời thật lòng, rốt cuộc cô có chịu gả không? Nếu cô không gả, hai vị cô nương này, các cô có nguyện ý gả không, chỉ cần cô gật đầu những sinh lễ này trực tiếp chuyển cho các cô. Đại ca ta, vội lấy vợ, cho nên không kén chọn, chỉ cần là nữ, có thể sinh con là được!
Tiểu Vi tức giận trợn mắt, nói gì vậy, chúng ta kém như vậy sao? Nàng hầm hừ nói: - Tiểu Lộ. Ngươi nói đúng, trước tiên chúng ta đánh gãy chân của hắn, lưỡi cũng cắt luôn đi.
Tiểu Lộ cười lạnh nói: - Muốn lấy Oánh Oánh nhà ta? Một tú tài tôi như hắn, còn chưa đáng nhìn đến! Ta cho người biết, hội Hoa Khế không còn lâu nữa, các ngươi vẫn nên tranh thủ về lo hậu sự đi, nếu sau hội Hoa Khế hắn còn sống, lo gì cóc ghẻ không ăn được thịt thiên nga.
Mao Vân Trí xoa xoa bàn tay cười lớn rồi nói: - Ta đang muốn nói với các nàng chuyện này. Đại tẩu, không phải là đại tẩu có 70- 80 huynh đệ sao? Đại tẩu xem một khi kết hôn với đại ca của ta, không thể vừa về nhà chồng liền thủ tiết phải không? Chuyện quyết đấu hội Hoa Khế, nếu người cao to kia không từ bỏ ý đồ, đại tẩu xem những huynh đệ kia có thể giúp đỡ không...
Tiểu Lộ cười lạnh nói:
Quyết đấu chứ không phải kéo nhau đi đánh nhau. Còn trông cậy vào việc người khác ra mặt thay hắn? Hèn nhát như vậy, xứng với Oánh Oánh nhà ta sao? Có phải là cũng để người khác thay hắn động phòng nữa hay không...?
Hạ Oánh Oánh vẫn đang sững sờ, vừa nghe các nàng càng nói càng không tưởng tượng được, vừa thẹn vừa giận, dậm chân nói: - Các ngươi nói lung tung cái gì đó. Nói kiểu như nếu hắn đánh thắng Đại Tinh Tinh, ta sẽ gả cho hắn vậy, thực bị các ngươi làm cho tức chết mất.
Tiểu Vi soạt một tiếng rút đao ra, nói: - Oánh Oánh, nàng đừng giận, ta đây sẽ đến nhà hắn, chém chết tên tiểu tử si tâm vọng tưởng kia. - Đừng...
Hạ Oánh Oánh vội nắm chặt tay nàng, Tiểu Vi kinh ngạc nhìn nàng. Hạ Oánh Oánh ê ê a a nói: - Không phải còn có hội Hoa Khế sao? Không bằng đợi Cách Long động thủ là được.
Mao Vân Trí mở to mắt, nghe ba người nói chuyện, nghĩ thầm: “Cái này không giống đại ca dự đoán a, xem ra trận này nhất định phải đánh rồi, thế này không được, ta phải nhanh chóng quay về báo tin cho đại ca mới được”.
Mao Vấn Trí nghĩ gì làm nấy, xoay người rời đi, Tiểu Lộ kêu lên: - Này, người đi đâu?
Mao Vấn Trí khoát tay một cái: - Ta còn có chuyện, sính lễ các ngươi cứ nhận đi, chuyện này quyết định như vậy đi.
Tiểu Lộ đảo mắt, nói với Tiểu Vi: - Đuổi theo hắn, xem bọn hắn ở đâu.
Tiểu Vi đồng ý, vội vàng ra ngoài. Tiểu Lộ đuổi theo tới cửa, nhìn theo thăm dò, thấy Tiểu Vi đi theo Mao Vân Trí, lúc này mới khép cửa trở về, vừa nhìn vào nhà chính, chỉ thấy Hạ Oánh Oánh lối một dải lụa đỏ quấn quanh vòng eo khoa tay múa chân.
Tiểu Lộ tăng hắng một cái, Hạ Oánh Oánh lập tức trấn định ném mảnh lụa đỏ đi, chắp hai tay sau lưng, hất cằm lên, khinh thường nói: - Bổn cô nương mà thèm đeo thứ đồ tầm thường như vậy sao?
Khóe miệng Tiểu Lộ nhẹ cơ quắp hai cái. Không mất một lúc, Tiểu Vi trở về, Tiểu Lộ ngoài ý muốn hỏi: - Mất dấu sao?
Tiểu Vi lắc đầu, vẻ mặt cổ quái nói: - Đám người kia ở sau rừng cây, gần cực kì, nói ra... cũng được xem là hàng xóm của chúng ta.
Hạ Oánh Oánh vào một cái nhảy qua, vui mừng nói: - Ở gần như vậy à? Ha! Thật đúng là có duyên!
Thấy Tiểu Lộ cùng tiểu Vi có vẻ mặt cổ quái nhìn nàng, Hạ Oánh Oánh lập tức nâng người lên, ho một cái, phụng phịu nói: - Vừa rồi bị các ngươi dọa, bọn hắn không vì sợ, lén trốn đi chứ?
Tiểu Vi nói: - Lén trốn đi cũng là hợp lý mà. Bị mấy tên không biết gọi như thế nào dây dưa, liền đánh bọn chúng một trận, bọn chúng cũng không có ác ý. Không đánh bọn chúng, chúng lại coi chúng ta là mấy cô thôn nữ, còn bày ra bộ mặt cao cao tại thượng, si tâm vọng tưởng cưới nàng làm vợ.
Hạ Oánh Oánh đắc ý nói: - Không thể nói như vậy, người không biết không thể trách nha, lại nói... hắn còn rất tinh mắt đấy.
Ánh mắt Tiểu Vi nghi ngờ: - Hả?
Hạ Oánh Oánh vội sửa lời: - Ta là nói...Chúng ta đang muốn nhờ hắn để thoát khỏi Cách Long mà, đúng hay không? Ta cũng vì chán ghét Cách Long suốt ngày quấn quýt lấy ta mà trốn khỏi nhà nha, kết quả ta vừa đến Quý Dương, hắn lại đuổi tới, hết lần này đến lần khác cha ta còn nhìn hắn rất thuận mắt, cứ muốn tác hợp cho hai bọn ta, vừa hay mượn con cóc ghẻ này để làm hắn hết hi vọng.
Tiểu Lộ thầm nghĩ: “Không phải cha ngươi thuận mắt nha, là cha ngươi phát hiện ra trước kia mình bảo vệ người quá mức, kết quả sợ tới mức không ai dám tiếp cận ngươi, bây giờ đang lo lắng ngươi không gả đi được, nếu không người cho rằng có thể tự tại như vậy, không có mười mấy huynh đệ đi theo mà vẫn cho ngươi ra ngoài?”
Tiểu Vi suy nghĩ một chút nói: - Nhưng mà, nếu Cách Long thật sự đánh chết hắn thì sao?
Hạ Oánh Oánh nói: - Có gì không được? Ta liền có cớ không để ý đến hắn nữa, cha ta cũng không thể nói giúp hắn rồi.
Tiểu Lộ cùng Tiểu Vi nhìn nhau, đang muốn suy đoán xem lời nói của Hạ Oánh Oánh có bao nhiêu độ tin cậy. Hạ đại tiểu thư lại tự cho là thông minh mở miệng nói: - Nhưng mà. Không để tên kia có được chút lợi ích, vạn nhất hắn bị Cách Long dọa chạy - đi thì sao?
Tiểu Lộ nói: - Vậy ý của nàng là?
Hạ Oánh Oánh nói: - Mẹ ta kể là, nam nhân vì cô nương hắn thích, không sợ liều mạng. Cho nên... không bằng ta hi sinh hạ mình, giả bộ ân cần, làm bộ cho hắn thấy ta thích hắn!
Tiểu Vi không yên tâm nói: - Sẽ không thật sự thích hắn chứ? - Ta?
Hạ Oánh Oánh chỉ ngón tay trắng xanh lên mũi mình, đôi mắt to đen trắng rõ ràng cũng nheo lại thành một điểm đen nhỏ nhìn buồn cười: - Sao có thể chứ? Muốn tài không có tài, muốn sắc không có sắc, muốn năng lực không có năng lực, bồn cô nương sẽ thích hăn ư? Hứ!
Hạ đại tiểu thư dương cầm lên đến tận trời, ngạo nghễ đi vào trong phòng.
Tiểu Lộ nhẹ nhàng thở ra, nói: - Sao ta lại cảm thấy Oánh Oánh của chúng ta đang đưa hàng đến tận cửa nhỉ?
Tiểu Vi gật đầu đồng ý: - Ta cũng cảm thấy thế.
Màn cửa soạt” một tiếng bị xốc lên, Hạ Oánh Oánh nhỏ đầu ra, nghi ngờ nhìn các nàng: - Có phải các ngươi nói xấu ta hay không?
Tiểu Lộ cùng Tiểu Vi đồng loạt lắc đầu: - Không có! Sao có thể chứ...
- Hừ! Hạ Oánh Oánh nhìn mặt hai nàng, buông màn cửa xuống.
- Hó! Hai vị cô nương nhẹ nhàng thở ra.
“Soạt” một cái màn cửa lại bị xốc lên, tiểu Lộ cùng tiểu Vi lại càng hoảng sợ, nhanh chóng năm bả vai Hạ Oánh Oánh. Hạ Oánh Oánh ho nhẹ một cái, có chút xấu hổ hỏi: - Vậy...hắn ở rừng cây bên kia à?
Tiểu Vi duỗi ngón tay ra, chỉ về một hướng, màn cửa “coạt” một tiếng, lại buông xuống.
Tiểu Vi kiễng chân đi qua, vén rèm cửa lên lặng lẽ nhìn, lại rón rén quay về, thấp giọng nói: - Nàng ấy...đang thay quần áo...
Tiểu Lộ liền bưng lấy mặt: - Ngươi tuyệt đối đừng nói với người khác là ta quen nàng ta, ta gánh không nổi đâu...
Mao Vấn Trí vội vàng quay về chỗ ở, căn bản không đề cập đến phản ứng của cô nương nhà người ta. Trong mắt y, đó đều là làm ra vẻ, chỉ sợ trong lòng các nàng đã sớm ngàn chịu vạn chịu. Ba cô nương cùng gả cũng chịu, chính thức cấp bách chỉ có một việc: hội Hoa Khế.
Diệp Tiểu Thiên nghe nói huynh đệ của cô nương nhà người ta không chịu giúp đỡ, không khỏi khẩn trương. Hoa Vân Phi thấy Diệp Tiểu Thiên bị làm khó, dũng cảm đứng ra nói: - Đệ đánh cùng huynh!
Mao Vấn Trí nói: - Ngươi đánh? Thôi dẹp đi nha, vào động phòng ngươi cũng đi a? Người ta cũng nói rồi, không cho giúp một tay.
Đông Thiên nhẹ họ một cái, híp mắt, vẻ mặt lạnh như băng nói: - Tôn giả, có lẽ thuộc hạ có thể giúp một tay.
Diệp Tiểu Thiên vui mừng nói: - Ngươi có biện pháp hay gì?
Tay phải Đông Thiên giơ lên, một cái bình bạch ngọc to bằng ngón cái thình lình xuất hiện trước mặt mấy người Diệp Tiểu Thiên, ánh mặt trời xuyên thấu qua cái bình Bạch Ngọc, bên trong có một bóng mờ đang uốn qua uốn lại. Diệp Tiểu Thiên cùng Hoa Vân Phi, Mao Vấn Tra ngửa đầu, kính ngưỡng vô hạn nhìn cái bình trong tay lão. Mao Vấn Trí hỏi: - Đây là trò gì?
Đông Thiên nói: - Đây là con sâu độc hút tủy, dùng chín chín tám một con rết độc luyện thành! Chỉ cần tìm được người đó, thả sâu độc này lên người hắn, chỉ cần thời gian là ba ngày, có thể yên lặng không tiếng động hút cạn tủy xương của hắn, khiến hắn chết không thanh không tiếng.
Diệp Tiểu Thiên nói: - Cái này...độc ác quá, việc không đến mức phải ...giết người. Có sâu độc nào không hại người mà vẫn có thể giúp ta đánh thắng được không?
Đông Thiên thâm trầm gật đầu nói: - Có!
Tay phải Đông Thiên vừa thu về lại giơ lên, đổi thành một cái bình màu đỏ: - Loại sau này dùng để tăng thêm nguyên khí, cho người sắp chết kéo dài tính mạng đấy, người sắp chết dùng loại sau này, có thể kéo dài được ba ngày. Người thường dùng loại sâu này, thể lực, tốc độ, phản ứng, có thể tăng ít nhất năm lần.
- Gấp năm lần a!
Hai mắt Diệp Tiểu Thiên sáng lên, nghĩ nghĩ: - Tăng khí lực gấp năm lần, ta nghĩ...ta có thể nắm chắc để đối phó đối phương chút ít, khà khà khà, mau cho ta!
Đông Thiên tiên sinh lắc đầu, tiếc rẻ nói: - Nhưng... tốn giả, ngài vạn độc không xâm nhập được nha!