Núi xanh, cành lá rậm rạp kết thành vùng, thác nước chảy ầm ầm giống như sợi tơ màu trăng ôn nhu, ngang qua giữa những gợn sóng xanh, như tơ như họa.
Nước dưới chân núi như màu xanh của trời, mười mấy hòn đá xếp nằm trong dòng nước chảy, như một loạt phím đàn, dòng nước xanh chảy qua giữa những hòn đá, chính là con đường vượt qua sông.
Trong nước còn mấy bãi bồi nhỏ nhô lên, lúc nước dâng lên ở đây sẽ bị ngập, nhưng trên bãi bồi có một vài loài cây thích nước, vẫn luôn xanh tươi.
Bên sông có khoảng đất trống, xung quanh là đại thụ tán lá sum xuê không nhìn thấy thân, nhánh cây nặng trĩu áp xuống đất.
Trên đất trống sớm đã có nhiều thiếu niên nhà quyền quý Thủy Tây đứng đây, nhưng họ rất tự giác để ra hai lối đi cùng một khoảng đất trống, đó là chuẩn bị dành cho người quyết đấu, nếu như họ chen chúc chật như nêm, thì người quyết đấu sẽ không thể tiến vào, vậy còn nhìn cái chym gì nữa.
Những vị khách khác đã đứng riêng biệt trên bãi bồi nhỏ trong nước, hoặc đứng ở nơi xa tương đối cao, trên bãi bồi, trong rừng, khắp nơi đều có từng nhóm người, cảnh tượng náo nhiệt gần giống như buổi ca hội.
Đối với loại việc quyết đấu này, tất cả mọi người đều thích nghe thích nhìn, thực tế nhà gái là Hổ Yên Chi - một trong tam hổ. Một khi cưới nàng, anh họ, em họ nhiều đến nỗi khiến người khác nhìn thấy mà sợ. Tuy mấy thiếu gia hào môn này thèm thuồng vẻ xinh đẹp của Hạ Oánh Oánh, nhưng cân nhắc kỹ càng, vẫn nên chọn an toàn là số một.
Quả Cơ Cách Long không phải trong hội của họ. Lương Nguyệt Cốc Quả Cơ gia không phải tộc mọi rợ, tuy nhiên cũng không tính là Thục Phiến, đại để là văn minh hơn các tộc mọi nhưng cũng không tiếp xúc nhiều với xã hội chủ lưu. Coi như là một bộ lạc nửa sống nửa chín.
Đại khái nguyên nhân chính là như vậy, Quả Cơ Cách Long mới dám coi thường khí dương cương cường đại của Hạ gia như vậy, có can đảm theo đuổi Oánh Oánh cô nương. Ngày nay, lại nảy nòi ra một gã đàn ông không sợ chết, dám quyết đấu với một kẻ sở trường dùng vũ lực như gã. Mọi người tự nhiên cực kỳ cao hứng.
Sau khi những thiếu niên con nhà hào môn vô cùng rảnh rỗi này đến Hoa Khê, lập tức hỏi thăm nghe ngóng bạn bè quen biết, nhưng đáng tiếc lại không một người nào biết rõ người quyết đấu với Quả Cơ Cách Long là ai, điều đó lại càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của họ.
Trên một dốc cao trong rừng cây đối diện suối nước, có vài mỏm núi đá nhấp nhô, đứng
đó không lo cây to che mất tầm nhìn, là nơi sớm đã có nhiều người đứng.
Tuy chỗ này coi như thoải mái, nhưng sau đó có nhiều người đến thích tìm nơi có người quen đứng, vừa thấy những người này có chút lạ lẫm, tất nhiên sẽ không nhét chung một chỗ với họ. Kết quả là, nhưng người này ngược lại vui mừng tự tại.
Những người đứng ở những mỏm núi đá chính là những người đàn ông Hồng Phong hồ Hạ gia. Hạ lão gia nghe nói có người ngưỡng mộ cháu gái bảo bối của ông, còn vì cháu gái bảo bối của ông mà quyết đấu, không thể không hài lòng, nhất định phải tự mình chạy đến xem náo nhiệt, sau đó Hạ gia dốc toàn lực. Dường như tất cả trai tráng trong nhà đều đến. Nếu như lúc này trên trời rơi xuống một viên thiên thạch, “oanh” mà tráng trưởng thành Hồng Phong hồ Hạ gia liền bị diệt toàn bộ.
Dưới cùng trên những mỏm núi đá có diện tích dưới đáy đặc biệt lớn, hơn 80 anh em họ của Hạ Oánh Oánh đã trưởng thành, đám cháu trai so ra còn lớn tuổi hơn Hạ Oánh Oánh, đứng
đằng kia vung tay múa chân vô cùng thích thú.
Lại hướng ra xa khoảng mấy trượng, lại có những mỏm núi đá bé hơn, Hạ Lão Lục cha của Hạ Oánh Oánh cùng hơn hai mươi huynh đệ đứng ở đó. Tuổi hơi lớn. Tương đối trầm ổn, hơn hai mươi người này yên tĩnh hơn nhiều so với vãn bối ở phía dưới.
Nhưng ở phía trên còn mấy mỏm núi đá càng bé hơn một chút. Ở đây có sáu “đứa trẻ già”. Hạ lão gia tử cùng năm huynh đệ của lão đứng ở đó. Người Hạ gia tựa hồ có gien trường thọ, sáu huynh đệ tuy râu tóc bạc trắng, nhưng đều rất tráng kiện, không nhìn ra một chút dáng vẻ của người gia bảy mươi tuổi.
Hạ lão đại là ông nội của Hạ Oánh Oánh, năm người khác là ông họ của Hạ Oánh Oánh. Lão Hạ gia chỉ có một đứa cháu gái, sáu lão nhân đều sủng nàng như con mắt của mình, thời điểm này tất nhiên đến động viên, nguyên một nhóm cười toe toét, mặt mày hồng hào.
Lúc Quả Cơ Cách Long mang theo hơn hai mươi tùy từng đến Hoa Khuê, vừa thấy rầm rộ như vậy không khỏi hoảng sợ, gã không nghĩ tới sẽ kinh động đến nhiều người như vậy. Chẳng qua gã mười phần tin tưởng mình chiến thắng, nghĩ lại, cái tên tiểu bạch kiểm kia nếu bại trước mặt nhiều người như vậy rất thảm, chắc gã cũng không còn mặt mũi lăn lộn ở Quý Dương, trong lòng liền vui mừng.
Khi đoàn người Diệp Tiểu Thiên đến Hoa Khê, Hoa Khê đã tấp nập người, Mao Vân Trí sợ hãi than: - Ai nhá, má ơi, sao lại nhiều người như vậy, đây là tụ tập lớn a?
Tiên sinh Đồng Thiên nheo mắt lại, cố gắng nhìn mọi nơi, lão chỉ có thể nhìn thấy không it người đứng trên bãi, còn người ở hai bên sườn núi cùng trong bãi bồi, căn bản lão không nhìn thấy, mơ mơ hồ hồ chỉ thấy một mảnh màu xanh, Đông Thiên không khỏi âm thầm quệt - quệt khóe môi: - Kiến thức nông cạn.
Lúc tiên sinh Đông Thiên dừng bước chân nhìn khắp nơi, nhóm người Diệp Tiểu Thiên vẫn tiếp tục đi lên phía trước, bọn hắn đi qua một chút, vốn khách đến xem nhường ra thành đường liền bị bức tường người đứng đây, Đông Thiên ngẩng đầu, bỗng không thấy thân ảnh của nhóm người Diệp Tiểu Thiên đâu nữa, không khỏi khẩn trương, nhanh chóng lách người về phía trước, nói: - Nhường một chút, nhường một chút.
- Đi đi đi, lách cái gì, ai bảo người đến chậm. Ôi, mắt đui mù à, giẫm lên giày của ta rôi. Người bị giẫm lên giày hét to, nhưng lúc này người đóng gã không thể cúi người được, làm sao nhặt được giày, qua một lát, chiếc giày kia đã bịn từng đôi chân giẫm qua giẫm lại, đá tới đá lui, không thấy bóng dáng.
Tiên sinh Đông Thiên chen lấn cả buổi không lách qua được, không khỏi bối rối, lớn tiếng nói: - Các ngươi nhường đường một chút, ta tới tham gia quyết đấu đấy.
Những lời này nhất thời truyền đến tiếng cười, có người cười nhạo: - Thôi đi, lão già, như người còn muốn cưỡi Yên Chi hổ? Không đợi Quả Cơ Cách Long động thủ, Yên Chi hổ nhổ sạch tóc trên đầu lão rồi.
Bên cạnh lập tức có người nói:
- UCẩm ngay cái miệng chim con mẹ ngươi lại! Coi chừng có người của Hạ gia ở đây, đánh đến nỗi mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi.
Người nọ hậm hực mà nói:
- Những lời của người nhắc nhở ta ghi nhớ, lòng tốt của ngươi, có cần phải mở miệng thành ăn cắp không?
Người nọ lại nói:
- Nhắc nhở cái rắm! Người của Hạ gia ngang ngược bao nhiêu ngươi có biết không? Nhất là lúc chọc phải Yên Chi hộ, lão Hạ gia sẽ là mọi người đứng lên phản đối a. Nơi này đông người, nếu họ không tìm được người, chẳng phải bọn ta đều bị đánh sao?
Diệp Tiểu Thiên ôm Diêu Diêu, có người lực lưỡng cùng Phúc Oa Nhi mở đường, ông hầm ông hữu một thấp một cao này, nhất là đầu vượn khổng lồ quá mức khó gặp kia, nhiều người như vậy ở đây đều chưa thấy qua vượn khổng lồ như vậy, không khỏi sợ hãi thán phục trong lòng, ánh mắt của mọi người đều bị vượn khổng lồ thấp dẫn, ngược lại không có mấy người chú ý đến Diệp Tiểu Thiên.
Mao Vân Trí ca tụng:
- Người ở đây nhiều hơn so với ở chợ, người Quý Dương đúng là quá rảnh rỗi.
Diệp Tiểu Thiên cười nói:
- Đổi một người khác sợ là không có nhiều người chú ý đến. Ai kêu người nhà Oánh Oánh nhiều, một truyền mười, mười truyền trăm, tất nhiên ai cũng biết rồi.
Trên đất trống bên sông có một khối đá lạ, nhìn như một La Hán đứng mà cười, bên cạnh đá La Hán, Quả Cơ Cách Long khoanh tay đứng nhìn ngạo nghễ, nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên, gã lập tức bước nhanh chào đón, quan sát từ trên cao Diệp Tiểu Thiên, hừ lạnh nói:
- Ngươi thật to gan, thực sự lại dám đến!
Quả Cơ Cách Long vừa nói xong, chợt nghe thấy một tiếng rít gào trầm trầm trên đỉnh đầu, Quả Cơ Cách Long ngẩng đầu, chỉ thấy vượn khổng lồ nhìn gã từ trên cao, hai mắt hơi híp lại, lộ ra ánh mắt khinh miệt giống như con người.
Cái ngẩng đầu này của Quả Cơ Cách Long, vượn khổng lồ liền phun nước bọt tung tóe lên mặt gã. Gã lại không thể nổi giận với một súc sinh, đành phải tự nhận đen đủi mà vuốt mặt, lớn tiếng nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Ta đã chờ ngươi lâu rồi. Chúng ta động thủ đi!
Diệp Tiểu Thiên vừa rồi thừa dịp gã ngẩng đầu, đã cong ngón tay búng ra, đem con sâu độc Đông Thiên giao cho hắn gảy lên ống tay áo của Cách Long, mắt thấy con côn trùng kia bỏ đi vào, lúc này chỉ chờ con sâu độc kia có tác dụng, Diệp Tiểu Thiên cười hì hì chuyền hướng nói với Oánh Oánh:
- Hắn nói cái gì?
Oánh Oánh trừng mắt với Quả Cơ Cách Long, lúc chuyển hướng Diệp Tiểu Thiên, lập tức thay đổi một dáng vẻ mỉm cười ngọt ngào má lúm đồng tiền:
- Hắn nói, muốn động thú với chàng.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Từ từ đã, muốn động thủ có vài lời phải nói rõ ràng trước. Chúng ta là đấu văn hay là đấu võ, là một hồi phân thắng thua hay là chia trên dưới ba đợt, có cần người làm chứng hay không, phải ký giấy sinh tử không, những việc này cũng phải quyết định nha.
Oánh Oánh ôn nhu nói:
- Vẫn là Tiểu Thiên ca suy nghĩ cẩn thận.
Oánh Oánh lại ngẩng đầu nhìn về phía Quả Cơ Cách Long, lập tức nghiêm mặt, dùng ngữ trừng mắt mà nói:
- Tiểu Thiên ca của ta nói, hai người là đấu văn hay đấu võ. Tiểu Thiên ca còn nói, một hồi phân thắng thua hay là chia ra trên dưới ba đợt, có cần người làm chứng không...
Quả Cơ Cách Long nghe nàng mở miệng một tiếng “Tiểu Thiên ca”, không khỏi vừa đố kị vừa hận, lỗ mui phập phồng đóng mở, thở hổn hển, giống như con tinh tinh ở trên đầu, không đợi Oánh Oánh nói xong, gã liên hét lớn:
- Cái gì đấu văn đấu võ, một hồi ba đợt đấy, không cần gì cả, chúng ta lập tức động thủ, người nào thua từ nay về sau không bao giờ dây dưa với Oánh Oánh.
- Cách Long huynh nói vậy sai rồi, vì để tránh có người thua xong không nhận, hoặc là cho rằng quá trình quyết đấu có gì đó không ổn, do đó sinh ra tranh chấp, chúng ta vẫn nên nói nói rõ ràng trước khi quyết đấu...
Diệp Tiểu Thiên thuần tâm kéo dài thời gian, lải nhải nhiều chuyện một hồi lâu, hai người này một hồi một đáp, chính giữa còn cần Oánh Oánh không ngừng phiên dịch, đám người vây xem dần dần không kiên nhẫn được nữa, mắt thấy hai người không động võ lại diễn ra trận diễn võ mồm, hư thanh lập tức nổi lên bốn phía, làm cho Oánh Oánh phiên dịch cũng không khỏi có vài lần bị gián đoạn.
Diệp Tiểu Thiên thấy mình làm cho nhiều người tức giận, trong lòng cũng có chút lo lắng: “Không cần biết người man rợ này có suy yếu khí lực hay không, vạn nhất gã còn sức mạnh, ta há không phải xong đời nhà ma sao?”
Diệp Tiểu Thiên nhắm mắt nói:
- Được! đánh thì đánh! Chẳng qua...chúng ta có phải chuyển sang nơi khác không, ở đây nhiều đá, quả vướng víu rồi...
Oánh Oánh nói với Quả Cơ Cách Long, Quả Cơ Cách Long lạnh lùng nhìn Diệp Tiểu Thiên, bỗng nhiên quay người đi đến trước mặt tảng đá hình La Hán cao hơn người kia, đánh giá trên dưới, đột nhiên cởi áo ra, lưng cái khom xuống, hai tay ôm một cái, hai cánh tay dài của gã không thể ôm hết tảng đá lớn kia, chỉ có thể ôm lấy hai phần ba.
Cơ bắp hai cánh tay của Quả Cơ Cách Long giống như đồi nổi lên, hai chân phát lực, chỉ thấy bùn đất như sóng cuồn cuộn nổi lên, tảng đá khổng lồ nặng trên ngàn cân bị gã từ từ nhổ lên từ tận gốc. Xung quanh lập tức vang lên một hồi trầm trồ khen ngợi núi hộ biển hú.
Quả Cơ Cách Long nghe được tiếng khen, càng thêm hưng phấn, gã cố tình khoe khoang trước mà Oánh Oánh, “hắc” một tiếng hét lớn lên, khối đá khổng lồ này bị gã nâng qua đỉnh đầu. Quả Cơ Cách Long giơ khối đá khổng lồ này, đi một bước liền in lại dấu chân thật sâu.
Diệp Tiểu Thiên lo lắng ngừng hô hấp, trong lòng thầm hò hét: “Chính là lúc này, chính là lúc này, ông trời phù hộ, mau cho hắn mất sức đi, để hắn bị tảng đá rơi xuống đầu chết đi, ta không cần so tài nữa”.
Đại khái ông trời cũng có chút không vừa mắt Diệp Tiểu Thiên vô sỉ, nên Quả Cơ Cách Long cũng không mất sức, gã giơ tảng đá khổng lồ, dưới ánh mắt sợ hãi soi mói của mọi người, từng bước đi đến bờ sông, đột nhiên ra sức ném một cái, khối đá khổng lồ bay ra xa hơn một trượng, oanh một tiếng rơi vào nước sông.
Nước sông, dưới cơ bắp cuồn cuộn phẫn nộ của Quad Cơ Cách Long, càng thêm toát lên vẻ cường tráng như núi. Gã thở hổn hển đi tới, ngạo nghễ nhìn Diệp Tiểu Thiên, khinh miệt chỉ ngón tay về hướng hắn, quát to:
- Đến đây! Động thủ!
- Động thủ! Động thủ! Những người vây quanh bị thần lực của Quả Cơ Cách Long kích thích, nhiệt huyết sôi trào, nhao nhao xắn tay áo hô to.
Diệp Tiểu Thiên âm thầm kêu khổ: “Sao sâu độc còn chưa có tác dụng, Đông Thiên đâu rồi? Lão già này đi đâu rồi? Đúng rồi, Đông Thiên từng nói qua, người trúng độc cần phải cực độ vui mừng hoặc trạng thái phẫn nộ, mới có thể thúc đẩy sâu độc nhanh chóng phát tác, xem ra ta phải ra chiều rồi!”