Triển Ngưng Nhi mặc quần áo nam nhân, đi từ người đứng đầu nhóm bảo danh đến vị trí cuối cùng, còn chưa nhìn thấy hình ảnh Diệp Tiểu Thiên, cửa lớn của phủ nha đã mở ra, trong tiếng hét to của nha sai, các thí sinh nối đuôi nhau bắt đầu vào báo danh.
Triển Ngưng Nhi thầm cười khổ:
- Mất công ta dậy sớm, ngược lại hắn vô cùng bình tĩnh, lúc này còn chưa tới.
Tiết mẫu vì chồng chết thảm, tinh thần chịu kích thích, nếu nói ngay từ đầu bà vẫn tin tưởng di ngôn của chồng, coi Diệp Tiểu Thiên là hung thủ, giờ phút này hoàn toàn mất lý trí, cố chấp đến mức thành bệnh.
Bà vốn không còn lý tính cân nhắc lời nói của Diệp Tiểu Thiên, dường như chỉ có lấy mạng của hắn, mới có thể hoàn toàn làm mất đi nỗi hận thù trong lòng bà. Bà bám vào cửa số, cố gắng mở to hai mắt, cẩn thận phân biệt trong đám người tiến vào phủ nha, tìm kiếm khuôn mặt mãi mãi không thể quên được, khuôn mặt bà vặn vẹo có chút dọa người.
Bà rất đáng giận, cũng rất đáng thương, bây giờ bà ta đã như một người điên tâm thần thất thường.
Vài tên tuần kiểm của Đề Hình Ti đổi thường phục lẫn trong đám người, tuần tra tới tới lui lui, thấy hơn phân nửa thí sinh đã tiến vào phủ nha rồi lại đi ra từ phủ nha, bà già kia vẫn chưa xác nhận được ai. Một tuần kiếm mặc y phục thường đi tới, không nhịn được nói với Lý Thu Trì:
- Lý tụng sư, bà già này có phải là hoa mắt không, không nhận ra người được? Sao lâu như vậy còn chưa tìm được người kia?
Lý Thu Trì còn chưa lên tiếng, Tiết mẫu liền quay đầu lại, khẩn trương nói:
- Sai nha, ngài đừng nóng vội, mắt bà lão này vẫn tốt, hắn còn chưa tới đâu, hắn sắp tới rồi, bà già này nhất định sẽ nhận ra
Lý Thu Trì mỉm cười, lấy ra chút bạc vụn nhét vào tay tên tuần kiểm kia, nói
- Vất vả cho các ngươi rồi, báo danh phải kéo dài cả ngày, nói không chừng có thể buổi chiều hắn mới đến. Cầm lấy chút tiền này đi, xin mọi người mua chén trà thấm yết hầu.
Tên tuần kiểm kia thu tiền, thái độ liền hòa hoãn rất nhiều, nói:
- Đúng vậy, ta vào trong phủ dạo một chút, nhưng nhờ hắn báo danh rồi, lại bị bà già này nhìn sai thì sao?
Lý Thu Trì chắp tay một cái nói: - Làm phiền!
Tạ Truyền Phong ở một bên sớm đã mất kiên nhẫn, đang muốn đi xung quanh, nghe quan sai kia như vậy, vội hỏi: - Ta đi cùng ngươi!
Từ khi phát hiện Thủy Vũ bỏ trốn, trong lòng Tạ Truyền Phong vừa đố kị vừa hận, không cần nghĩ, Tiết Thủy Vũ bỏ trốn, chắc chắn là tìm Diệp Tiểu Thiên, gã đã cho rằng sự hoài nghi lúc trước của mình là đúng, đối cẩu nam nữ này quả thật có tư tình.
Hôm này gã đi cùng Tiết mẫu tới, không những gã muốn tống Diệp Tiểu Thiên vào ngục, còn muốn đem Thủy Vũ về. Thủy Vũ là hôn thê của gã, làm gã mất mặt, cho dù gã ngại nàng ta thấp hèn, không chịu cưới nàng làm vợ, cũng không buông tha dễ dàng.
Sáng sớm Hoa Vân Phi đã tới. Nhóm người xếp hàng thật dài, kiên nhẫn chầm chậm, thật vất vả mới đến phiên hắn, Hoa Vân Phi viết nơi phủ Đông Nhân vào đơn khảo thi giao lại cho viên quan nhỏ kiểm tra. Viên quan nhỏ kia nhìn thấy ba chữ “Diệp Tiểu Thiên”, hai mắt liền sáng lên.
Y quan sát Hoa Vân Phi từ trên xuống dưới, cẩn thận nhìn qua chứng từ, cho gã đăng ký. Viết đơn kiểm chứng, đóng ấn lên, Hoa Vân Phi nói cám ơn liền đi ra ngoài. Lúc này quan nhỏ kia dùng sức ho một cái, quản sự Dương phủ vẫn đứng bên đối diện chuyển tầm mắt, quan nhỏ kia lập tức nháy mắt hai lần với hắn.
Quản sự kia theo ánh mắt của quan nhỏ này, vội vàng gật đầu, dẫn hai hạ nhân đuổi theo Hoa Vân Phi.
Người xếp hàng sau Hoa Vân Phi là Từ Bá Di. Từ Bá Di đi đến trước bàn xử án, giao bằng thi của mình, ánh mắt vô ý nhìn xuống, ba chữ “Diệp Tiểu Thiên” thình lình rơi vào tầm mắt, tuy từ góc độ của gã chữ kia bị đảo ngược, nhưng nét bút của ba chữ kia không nhiều, sao không nhìn ra được.
Từ Bá Di có chút kinh ngạc, thầm nghĩ: “Người vừa rồi cũng gọi là Diệp Tiểu Thiên? Không phải Diệp Tiểu Thiên nhờ người báo danh thay hắn đấy chứ? Uy..., chắc không đầu, cuộc thi quan trọng như vậy, hắn có tay có chân, cần gì nhờ người thay thế”.
Đang suy tư, vị tuần kiểm của Đề Hình Ti kia đi tới, giơ thẻ bài cho quan nhỏ kia, nói:
- Huynh đệ, tại hạ là người của Đề Hình Tư, làm phiền người tra một chút, có người nào tên là Diệp Tiểu Thiên, tới đây đăng ký báo danh không.
Quan nhỏ kia lại âm thầm ngẩn ngơ, thầm nghĩ: “Sao lại có người tìm Diệp Tiểu Thiên, Diệp Tiểu Thiên này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?” Trong lòng y suy nghĩ, làm động tác theo bản năng, khó khăn chỉ ngón tay theo bóng lung Hoa Và Phi, nói:
- Ừm, chính là người kia! - Cái gì?
Tuần kiểm kia mãnh liệt quay đầu lại, vừa khéo thấy Hoa Vân Phi bước qua cửa, tuần kiểm lập tức hét lớn: - Bắt hắn lại! Rồi bước dài một bước đuổi theo Hoa Vân Phi.
Tạ Truyền Phong vừa mới nhìn thoáng qua Hoa Vân Phi, nghe tuần kiểm kia hô to xong, lập tức q người, vừa đuổi theo vừa cắn răng nghiến lợi nghĩ:
- Hóa ra chính là tên tiểu tử này cắm sừng ta!
Hoa Vân Phi ra khỏi đại sảnh liền chạy như bay, gã muốn sớm trở về, còn kịp đến hội Hoa Khê. Tuy Diệp Tiểu Thiên đã được Đông Thiên chuẩn bị sâu độc cho, nhưng đối với sự an nguy của Diệp Tiểu Thiên, Hoa Vân Phi vẫn không quá yên tâm.
Tạ Truyền Phong vừa thấy, lập tức hét lớn:
- Diệp Tiểu Thiên!
Hoa Vân Phi nghe thấy có người gọi “Diệp Tiểu Thiên”, quay người lại theo bản năng, Tạ Truyền Phong dĩ nhiên hung hăng đánh vào gã một quyền. Hoa Vân Phi cả kinh trong lòng, dưới vững vàng không động, chỉ là thân trên đột nhiên khẽ cong về sau, trong gang tấc, thân hình giống như tấm gỗ, nghiêng như cầu, một quyền này của Tạ Truyền Phong liền đánh hụt.
Mặc dù Tạ Truyền Phong không biết võ công, nhưng một quyền này xuất phát từ căm phẫn, nên cũng vừa nhanh vừa độc, mang theo một túm tóc của Hoa Vân Phi. Hoa Vân Phi dùng “Thiết Bản Kiều” tránh thoát một quyền này, thân thể phút chốc thẳng lại, một phát “Bá Vương Thượng Cung”, nặng nề đánh một quyền vào cằm Tạ Truyền Phong.
Tạ Truyền Phong đau đớn kêu lên một tiếng, thân thể khẽ lảo đảo, không nghĩ đến chân sau bị Hoa Vân Phi tóm lấy, cả người cường tráng ngã xuống đất, cái ót “phang” một cái, nhất thời dập đầu nổi lên một cái u máu lớn, kém chút nữa ngất đi.
Quyền pháp Hoa Vân Phi học là “Bạch Viên Thông Ti”, bộ quyền pháp này kết hợp với Giao Pháp, vì cái gọi là “Quyền Thêm Giao, nghệ thêm cao”, rất thích hợp cận chiến, không cần nói Tạ Truyền Phong căn bản không hiểu quyền thuật, cho dù là cao minh quyền thủ, đã bị Hoa Vân Phi tránh thoát một quyền này, cũng rất khó thoát khỏi đòn phản kích nhanh chóng như thế.
Hoa Vân Phi đánh bại Tạ Truyền Phong, mũi giày nhấc lên, mang theo một làn gió mạnh lướt trên cổ Tạ Truyền Phong, lạnh lùng quát:
- Ngươi muốn làm gì?
Lúc này, tuần kiểm kia cũng đuổi tới, hét lớn:
- Bắt hắn lại!
Bảy tám tên tuần kiểm đang tuần tra tới lui lập tức “răng rắc rắc” một cái xông tới. Hoa Vân Phi đấu chịu để cho bọn họ vây kín, hai tay buông xuống, đang muốn đánh về phía tuần kiểm thoạt nhìn có vẻ gầy yếu, những tuần kiểm kia đã nhanh chóng lấy ra xích sắt trong áo bào, thẻ bài xiềng xích ra.
- Tuần kiểm Đề Hình Ti phá án, kẻ dám chống lại, giết chết bất luận tội gì?
Hoa Vân Phi cả kinh, thầm nghĩ: “Nguy rồi, chẳng lẽ án tử ở huyện Hồ Lô của mình?” Ta nghĩ tới đây, Hoa Vân Phi càng không chịu ngồi chờ chết, gã đang muốn phá vỡ vòng vây trốn thoát, lại không ngờ tuần kiểm trong đại sảnh đuổi theo quát to:
- Diệp Tiểu Thiên. Ngươi dám chống lại lệnh bắt giữ hay sao?
Hoa Vân Phi nghe xong ba chữ “Diệp Tiểu Thiên”, lại ngùng động tác, trầm giọng nói:
- Ngươi nói cái gì?
Tuần kiểm tai lớn tiếng nói:
- Bây giờ có Đồng Nhân Tiết Lưu thị, kiện người mưu sát chồng bà ta, bản án đã chuyển tới Để Hình Ti, ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói, cùng chúng ta đi gặp Đại lão gia đi.
Hoa Vân Phi lập tức giật mình: “Hóa ra là vì vụ án Đồng Nhân kia, bọn hắn nhận nhầm ta thành đại ca”.
Lúc này, Từ Bá Di cũng nhanh đuổi theo từ đại sảnh ra, đứng ở trên bậc nhìn xem.
Lý Thu Trì trên xe nhíu mày lại, nói với Tiết mẫu:
- Hắn chính là cái tên Diệp Tiểu Thiến người kiện?
Tiết mẫu trùng to mắt xác định, nói:
- Không phải! Hắn không phải là Diệp Tiểu Thiên!
Lý Thu Trì chuyển mắt, xốc màn hiệu đi ra. Tiết mẫu cũng vội vàng đi theo.
Triển Ngưng Nhi đang đi từ cuối hàng lên phía trước, còn chưa đi đến đầu, chợt nghe được tiếng hô to của Tạ Truyền Phong: - Diệp Tiểu Thiên. Trong lòng Triển Ngưng Nhi vui vẻ, vội chạy nhanh, còn chưa chạy tới gần liền nhìn thấy Từ Bá Di, nhưng nàng còn chưa kịp tức giận đã bị tình cảnh nhóm tuần kiểm vây quanh Hoa Vân Phi thu hút ánh mắt.
- Ngươi là kẻ giả mạo, ngươi nói đi! Tên giấu đầu hở đuôi kia đang ở đâu?
Hoa Vân Phi vừa thấy Tiết mẫu, nhíu mày chán ghét, nói:
- Bà điên lấy ơn báo oán này, đại ca ta có lỗi gì với ngươi, ngươi nhất định phải đẩy huynh ấy vào chỗ chết?
Tiết mẫu hét to bất thường:
- Ta lấy oán trả ơn? Hắn hại chết chồng ta, hắn đáng chết!
Hoa Vân Phi “xì” một tiếng, lười nói chuyện cùng bà điên này, chỉ lạnh lùng nói:
- Không thể nói lý!
Tuần kiểm đuổi theo từ đại sảnh nói:
- Ngươi không phải là Diệp Tiểu Thiên? Sao dùng danh nghĩa của Diệp Tiểu Thiên đến đây bảo danh?
Hoa Vân Phi ngậm miệng không đáp. Từ Bá Di chuyển mắt, mỉm cười đi về phía trước, nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, bây giờ là khổ chủ kiện cáo, Đề Hình Ti phá án, ngươi như vậy cũng không phải là cách, chẳng lẽ ngày mai đại ca ngươi không tham gia thi cống? Hoặc là từ nay về mai danh ẩn tích lưu lạc chân trời? Có tội hay không, còn phải để quan phủ điều tra mới biết được, sao ngươi không mời đại ca người xuất hiện, cùng khổ chủ bị thẩm vấn công đường, trong sạch thị phi, đều có quan gia phán xét!
Hoa Vân Phi không biết Từ Bá Di, thấy thái độ của người này hòa nhã, lời nói cũng có đạo lý, không khỏi âm thầm nghĩ ngợi nói: “Hắn nói không sai, chuyện hôm nay nếu không dứt, chẳng phải đại ca sẽ bỏ lỡ kỳ thi công ngày mai? Còn nữa, trừ phi đại ca mai danh ân tích chạy trốn chân trời, án này cũng phải kết thúc mới được. Đông Nhân phủ đã phán quyết đại ca thắng, bà điên này lại báo lên Đề Hình Ti, chẳng lẽ có thể lật lại bản án rồi? Ta là nhân chứng quan trọng của vụ án này, nếu như lúc này đối nghịch với - quan phủ, sẽ không thể làm chứng cho đại ca”.
Nghĩ tới đây, Hoa Vân Phi miễn cưỡng đáp:
- Ta thay đại ca đến đây báo danh, đại ca ta hôm nay ở hội Hoa Khế!
Từ Bá Di nghi hoặc nói:
- Ngày mai phải dự thi, hắn còn đến Hoa Khê giải sầu?
Triển Ngưng Nhi nghe được lời nói này, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười: “Phí công ta lo lắng cho hắn, trơ mắt chờ ở đây, không đến Hoa Khế xem tột cùng là ai thích nha đầu Oánh Oánh kia. Không nghĩ đến cái tên xấu xa kia ngày mai phải thi công, hôm nay còn có tâm tư đi xem náo nhiệt Hoa Khê. tâm cũng lớn thật”.
Triển Ngưng Nhi vừa nghĩ tới đây, câu nói tiếp theo của Hoa Vân Phi khiến nàng ngây ra như phông.
Hoa Vân Phi cất cao giọng nói:
- Đại ca ta hẹn quyết đấu với một người tên là Quả Cơ Cách Long ở Hoa Khê, thời gian là hôm nay!