Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 197: Phái nữ ra uy

Chương 38: Phái nữ ra uy







Trước phủ nha môn, sau khi biết được tin tức Diệp Tiểu Thiên tới Hoa Khê, đám tuần kiểm lập tức áp giải Hoa Vân Phi tới Hoa Khế. Lý Thu Trì sai người chở gã và Tiết mẫu đi cùng với đám tuần kiểm.

Từ Bá Di hận Diệp Tiểu Thiên tận xương, rất muốn tiến tới tận mắt nhìn thấy tràng cảnh Diệp Tiểu Thiên bị bắt giữ, nhưng gã vẫn không đi cùng, gã đã đáp ứng Điền Diệu Văn không tham dự việc này nữa, hiện giờ tất cả tiền đồ của gã đều treo ở Điền gia, nào dám làm chuyện khiến Điện Diệu Văn không thích.

Triển Ngưng Nhi lại đi trước bọn họ một bước, khoái mã chạy vội tới Hoa Khê. Nàng không rõ tại sao Diệp Tiểu Thiên lại quyết đấu với Quả Cơ Cách Long, vì Hạ Oánh Oánh sao? Hai người họ làm sao có thể quen biết, làm sao có thể yêu nhau trong thời gian ngắn như vậy? Chẳng lẽ mình kém như vậy, người ngay cả liếc ta cũng không thèm, lại chịu đi quyết đấu vì nàng? Triển Ngưng Nhi vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, nàng nhất định phải làm cho rõ ràng.

Khi bọn họ vội vàng chạy tới Hoa Khê, quản gia Dương phủ nhanh chóng chạy về Dương phủ, bẩm báo Dương Ứng Long cảnh tượng xảy ra trước phủ nha. Dương Ứng Long nghe nói hôm nay Diệp Tiểu Thiên và Quả Cơ Cách Long là nhân vật chính quyết đấu ở Hoa Khế, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

Dương Ứng Long sờ cằm thầm nghĩ: “Một tên lính canh ngục nho nhỏ tới từ kinh thành, chẳng những trở thành tôn giả thống lĩnh mấy chục vạn người Miếu, lại có thể được Đại tiểu thư Triển gia và Hạ gia ưu ái. Triển gia thuộc về An gia, Hạ gia cùng một thế Tổng gia, lại thêm Diêu Diệu nhà ta, trong Tứ Đại Thiên Vương có ba nhà dính dáng tới hắn, thực sự không thể tưởng tượng nổi. Ta cũng không nghĩ ra cách giải thích khác, chỉ có thể nói... đây là số mệnh của hắn, số mệnh của hắn thịnh vượng, số mệnh rồng, không ai bằng”.

Dương Ứng Long chậm rãi mở mắt, chậm rãi nói:

- Đi, mời Dương phu nhân tới.

Dương phu nhân nghe Dương Ứng Long gọi tới, lập tức chạy tới phòng khách tham kiến. Dương Ứng Long tùy ý nói chuyện với bà một phen, Dương phu nhân nghe xong không muốn, nhưng khôn trái ý Dương Ứng Long. Trước mắt chỉ cần có thể giấu diếm được Dương Ứng Long, không để y biết mình hại chết mẹ Diêu Diêu thì bà đã cảm ơn trời đất, việc khác còn có thể so đo cái gì, đành phải khúm núm, lập tức dẫn theo người của mình ngồi xe đến thẳng Hoa Khê.

Bờ sông Hoa Khê, Diệp Tiểu Thiên một quyền đánh bại Quả Cơ Cách Long, nhất thời chấn kinh mọi người. Người nào không biết Quả Cơ Cách Long dũng mãnh? Lúc trước Quả Cơ Cách Long một quyền đánh ngã trâu đực xảy ra ở phủ Quý Dương, rất nhiều người ở đây tận mắt trông thấy, một người cường tráng giống như người trời như vậy, lại bị tên mặt trắng kia một quyền đánh bại. Hắn là tên mặt trắng kia có võ công thêm bất khả trắc?

Tiểu Lộ và Tiểu Vi nhìn nhau, lúc nhìn về phía Diệp Tiểu Thiên lần nữa, trong mắt mang theo vài phần hâm mộ, thiếu nữ nào không mộng tưởng nam nhân của mình là anh hùng cái thế? Nhất là các cô nương biết chút võ công, gia thế không tầm thường, tầm mắt cũng cao như các cô, đại khái cũng chỉ có đánh Oánh khác người mới chán ghét kẻ

Quả Cơ Cách Long cũng ngây dại, gã nằm trên mặt đất cả buổi không đứng dậy nổi. Loại cổ độc Đông Thiên luyện thành này kỳ diệu ở chỗ người trúng độc sẽ không có bất cứ cảm giác nào, người trúng độc hoàn toàn cảm thấy cơ bắp không còn chút sức lực nào, trừ khi gã cầm lấy thứ gì mới có thể kinh ngạc phát hiện thể lực của mình đã suy yếu kịch liệt.

Quả Cơ Cách Long lúc này cũng không biết lực lượng của mình trở nên yếu đi, còn tưởng rằng Diệp Tiểu Thiên giả heo ăn thịt hổ, là cao thủ tuyệt thế, gã ỷ vào dùng lực không hai địch lại, nếu như ở điểm này cũng không phải đối thủ của Diệp Tiểu Thiên, vậy chỉ có thể thúc thủ chịu trói.

Gã còn có thể lấy gì tranh giành với Diệp Tiểu Thiên? Quả Cơ Cách Long nằm trên mặt đất, ngước nhìn vài đóa mây trắng trên bầu trời xanh thăm, trong lúc nhất thời mất hết can đám.

- Ai da! Thằng nhóc này, nhìn không ra lợi hại như vậy, cháu gái của ta, ánh mắt tốt!

Hạ lão gia tử đứng trên lớp nham thạch tầng thứ ba, mở to mắt nhìn Diệp Tiểu Thiên một - quyền đánh ngã Quả Cơ Cách Long, tự hào nhếch rấu. Lão khép hai tay vừa lao xuống vừa kêu:

- Oánh Oánh, cháu mau tới đây, mau nói chuyện với lão đầu ta.

Oánh Oánh nghe thấy tiếng hô to quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi lè lưỡi: - A, gia gia tới rồi.

Oánh Oánh kéo hai tay Diệp Tiểu Thiên, nhỏ giọng nói: - Chàng chờ một chút, ta đi gặp gia gia. - Được!

Diệp Tiểu Thiên nhìn Oánh Oánh tung tăng như chim sẻ chạy lên sườn núi, thầm nghĩ "ta đã nói mà, đám người lớn bọn họ sao có thể không thích xem náo nhiệt, hóa ra đã sớm tới rồi;.

- Này! Tiểu tử! Một đám anh em họ của Hạ Oánh Oánh vấy Diệp Tiểu Thiên lại, một người anh họ vẻ mặt bất thiện dò xét Diệp Tiểu Thiên vài lần, nói:

- Nhìn không ra, ngươi chính là cao thủ! Nhân vật như Quả Cơ Cách Long, người một quyền có thể đánh bại.

Các anh em họ khác nói:

- Công phu cao thì thế nào? Hổ tốt không chịu nổi đàn sói, nếu như chúng ta cùng tiến lên mà nói, cho dù người có công phu trên người, có thể là đối thủ của chúng ta sao?

Diệp Tiểu Thiên chỉ có lúc nổi giận mới có thể bướng bỉnh chín trầu không kéo trở về được, bình thường lại rất giảo hoạt, lập tức tươi cười nói:

- Các vị đại ca, tiểu đệ không đắc tội mọi người chỗ nào chứ, hắn là Cách Long là bằng hữu của mọi người? Trước khi quyết đấu ta đã nói với Cách Long, không được tìm sự giúp đỡ!

Một người anh họ của Hạ Oánh Oánh nói:

- Nếu người nói Cách Long là bằng hữu của chúng ta, vậy cũng không sai, chẳng qua không phải chúng ta ra mặt thay Cách Long, chỉ là muốn nói cho ngươi, Oánh Oánh nhà chúng ta thích ngươi đó là vận mệnh của ngươi, ngươi không thể khi dễ nàng, nếu không...

Diệp Tiểu Thiên bừng tỉnh nói:

- A! Ta hiểu được, các ngươi là anh em trong họ của Oánh Oánh... Diệp Tiểu Thiên còn chưa nói xong, liền cảm thấy sau lưng xiết chặt, bị một lợi khí bên nhọn chĩa vào. Một người anh họ của Oánh Oánh nói:

- Ta nói rõ mất lòng trước được lòng sau, nếu người để cho muội muội của ta chịu chút ủy khuất, ha ha ha...

Hạ Oánh Oánh chạy đến trước mặt gia gia của nàng, hơi thẹn thùng nghiêng đầu quay sang chỗ

ống dưới, nàng trông thấy đám anh em họ của nàng đang vây quanh Di Tiểu Thiên, cũng may vị nhân huynh dùng đạo chỉa vào lưng Diệp Tiểu Thiên đứng ở góc độ tốt, Hạ Oánh Oánh không thấy được gã dùng đao.

Chẳng qua Hạ Oánh Oánh hiểu rất rõ tính tình những người anh em họ này, trước kia lúc chưa thích nam nhân, gặp phải nam nhân cố ý tiếp cận, còn giả mù sa mưa nói mấy lời không có chút phong độ, nàng chán ngán từ trong lòng, ước gì trong đám anh em họ có người đuổi họ đi, nhưng địa vị của Diệp Tiểu Thiên trong mắt nàng thì khác nhiều, Hạ Oánh Oánh lập tức gọi xuống dưới:

- Thập Cửu ca, mọi người làm gì vậy?

Vị đường huynh đang trầm mặt giả vờ lạnh lùng với Diệp Tiểu Thiên nghe tiểu muội đứng trên sườn núi hổ xuống, lập tức tươi cười dùng sức vỗ vai Diệp Tiểu Thiên, cười to nói:

- Tiểu tử, có bản lĩnh! Ta rất thưởng thức ngươi, ha ha ha...

Cùng lúc đó, thanh đao chĩa vào lưng Diệp Tiểu Thiên thoáng chốc không còn, vị Thập Cửu ca kia cười ha ha quay người vẫy tay lên sườn núi, cao giọng nói:

- Tiểu muội, không có chuyện gì, ta chỉ nói chuyện với vị huynh đệ này.

Hạ lão gia tử hào hứng đi tới bên người Hạ Oánh Oánh, mặt mày hớn hở nói:

- Cháu gái ngoan, Cách Long kia còn cường tráng hơn trâu, hậu sinh kia rõ ràng một quyền đánh ngã xuống đất, thực sự có bản lĩnh, thực sự có bản lĩnh, ha ha! Oánh Oánh nhà ta thực tinh mắt, tiểu tử kia tên gì, là con nhà ai...

Oánh Oánh nghe gia gia khích lệ Diệp Tiểu Thiên, trong lòng rất vui mừng, liền cúi đầu xuống, cố tình thẹn thùng nói:

- Gia gia, hắn họ Diệp, tên là Diệp Tiểu Thiên...

Hạ lão gia tử hơi nhíu lông mi trắng, quay đầu hỏi:

- Lão Ngũ, trong hào môn thế gia Thủy Tây chúng ta có họ Diệp sao?

Ngũ gia gia của Hạ Oánh Oánh sờ gáy, nghi hoặc nói:

- Không có, họ Diệp kia dường như không phải người hộ lớn nào?

Hạ Oánh Oánh đang giả trang thục nữ nhất thời hất bộ ngực sữa, hai tay chống nạnh, trở thành một ấm trà lớn xinh đẹp, khuôn mặt hung hăng trừng mắt trách móc:

- Đúng vậy!

Hắn vốn cũng không phải hào môn thế gia Thủy Tây, vậy thì làm sao? Ồ, hai người căn bản không quan tâm cháu có thích hay không, đã muốn gả cháu vào nhà hào phú, dùng quan hệ thống kết minh với thế lực lớn cho Hạ gia đúng không? Uống công cháu tốt với hai người như vậy...

Hạ Oánh Oánh quệt môi, mắt to nháy nháy, còn chưa ra nước mắt, đã khiến sáu ông lão đau lòng. Hạ lão gia tử bay lên một cước đá vào mông Ngũ đệ của lão, trách cứ:

- Đệ có biết nói chuyện hay không?

Hạ lão gia tử quay qua Hạ Oánh Oánh, mặt mũi tươi cười nói:

- Oánh Oánh đừng khóc, Oánh Oánh nghe lời, ta mặc kệ hắn có xuất thân hào phú hay không, qua trọng nhất là người có bản lĩnh, ta thấy đứa nhỏ này rất có bổn sự, một quyền đánh ngã Cách Long, ha ha...

Hạ Oánh Oánh nhỏ giọng nói:

- Bổn sự bổn sự, ngài chỉ biết có bốn sự, Ngũ gia gia hy vọng nhà người ta có bổn sự, ngài chỉ hy vọng người ta có bản lĩnh, phải hữu dụng với Hạ gia mới được đúng không? Tất cả đều là điệu bộ, chẳng lẽ thanh danh địa vị của Hạ gia cần dựa vào con gái để đổi lấy sao?

Hạ Lão Nhị lập tức trừng mắt với Hạ Lão Đại, nói:

- Thấy chưa, Oánh Oánh nói có lý, lão già ông lớn tuổi như vậy còn chưa rõ đạo lý làm người. Quan trọng nhất là cái gì, quan trọng nhất là yêu thương Oánh Oánh nhà chúng ta, đánh Oánh, cháu nói có đúng không?

Hạ Oánh Oánh vốn chưa khóc lập tức mỉm cười ngọt ngào nói:

- Vẫn là Nhị gia gia thương cháu! Nói xong nàng ôm cô lão, hôn một cái lên mặt lão. Hạ Lão Nhị mừng rỡ mặt mày hớn hở. Hạ lão gia tử ghen ghét nói:

- Cháu gái ngoan, ông mới là ông nội của cháu!

Oánh Oánh chưa nói gì, năm ông lão cùng tạo phản:

- Ai! Lão đại, lời này của huynh là không đúng rồi! Oánh Oánh là Lão Lục của huynh sinh ra, chẳng lẽ chúng ta làm ông lại không thương nàng? Cái gì gọi là ông mới là ông nội của nàng, chúng ta thành người ngoài sao?

Sáu ông lão tóc trắng nhất thời ồn ào, Hạ Oánh Oánh giậm chân, nhịn không được nói:

- Mọi người đừng ồn nữa! Thật là, mọi người bao nhiêu tuổi rồi? Sáu người cộng lại cũng hơn 400 rồi, còn bắt cháu quan tâm mọi người cả ngày!

Sáu ông lão bị Hạ Oánh Oánh giáo huấn, Hạ Oánh Oánh nói với sáu ông lão đang cầm như hến:

- Mọi người không được nói nữa, cháu đi gọi hắn, cháu nói trước cho mọi người biết, không ai được làm hắn sợ, nếu không về sau cháu không để ý tới các ông nữa.

Hạ đại tiểu thư hạ ý chỉ xuống, sáu ông lão tóc trắng liên tục gật đầu. Lúc này Hạ Oánh Oánh mới hài lòng rời đi, xoay người dẫn Diệp Tiểu Thiên tới gặp gia gia của nàng. Đúng lúc này, Quả Cơ Cách Long chán nản thất vọng ngồi dậy khỏi mặt đất.

Gã đột nhiên phát giác bình thường chỉ cần khống chế một thoáng là có thể thả người nhảy lên, lúc này đứng dậy lại hơi khó khăn. Quả Cơ Cách Long hơi động trong lòng, thử hạ lực, trong lòng đột nhiên hiểu được, gã bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Tiểu Thiên, tức giận quát:

- Người chơi thủ đoạn!





Q5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch