Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 198: Ngưng Nhi giá lâm

Chương 39: Ngưng Nhi giá lâm







Quả Cơ Cách Long nổi giận bò dậy, chỉ Diệp Tiểu Thiên hét lớn:

- Diệp Tiểu Thiên, ngươi động tay động chân!

Đám đường huynh đệ của Hạ Oánh Oánh vây quanh Diệp Tiểu Thiên, nghe vậy nhìn lại, một người nhíu mày, không vui nói:

- Cách Long, ngươi cũng là một hán tử có tiếng, thua là thua, trước mặt nhiều người như vậy, lại chống chế như vậy, có hơi...

Y chưa dứt lời, Quả Cơ Cách Long lại nổi giận hét lớn:

- Ta không chống chế. Nếu quả thực thua bởi hắn, ta tâm phục khẩu phục. Nhưng khi mới quyết đấu rõ ràng hắn đã động tay động chân, để cho ta thua không minh bạch. Vì sao ta phải nhận thua?

Người nọ buồn cười nói:

- Chúng ta đông người như vậy đều nhìn tận mắt, rõ ràng người ta chỉ một quyền đã đánh ngã ngươi. Ngươi nói hắn gian lận? Hắn có thể giở trò gì?

Quả Cơ Cách Long cười lạnh:

- Người cho rằng ta không biết Hạ gia các ngươi sủng ái Oánh Oánh chừng nào sao? Oánh Oánh hắn dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, đương nhiên các ngươi muốn thiên vị hắn! Hiện giờ toàn thân ta không còn chút sức lực nào, cũng không có kinh đạo, chẳng lẽ không phải vì trúng ám toán của hắn sao? Nếu không, chỉ với hắn, liệu có thể một quyền đánh bại ta?

Rất nhiều người đã từ bờ bên kia chạy tới xem náo nhiệt, nghe Quả Cơ Cách Long nói vậy đều bàn luận ầm ỹ.

Có một vài người cho rằng Quả Cơ Cách Long bị thua nên chơi xấu, nhưng những người tin vào sức mạnh đáng sợ của Quả Cơ Cách Long lại không tin Diệp Tiểu Thiên với thể trạng yếu ớt đến đáng thương kia lại có thể một quyền đánh bại Quả Cơ Cách Long.

Sắc mặt các nam nhân Hạ gia trở nên khó coi dân, tuy vừa rồi bọn họ vẫn còn hung hăng uy hiếp Diệp Tiểu Thiên, nhưng vì khi đó là Diệp Tiểu Thiên so với Hạ Oánh Oánh, dù thế nào thì người thân thiết với bọn họ nhất vẫn là Hạ Oánh Oánh, nhưng so với Cách Long...thực xin lỗi, tuy bình thường mọi người vẫn xung huynh gọi đệ, còn cùng uống rượu, nhưng đó là muội phu của chúng ta đó!

Một huynh đệ Hạ gia sắc mặt khó coi nói:

- Tốt! Ngươi muốn bị mất mặt thì ta sẽ không cản ngươi! Tiểu Thiên, ngươi ra tay giáo huấn gã lần nữa đi, để cho gã không có lời nào để nói nữa!

Trước đó Diệp Tiểu Thiên đã nghe Đông Thiên dặn dò, loại cổ mới luyện này chỉ có một chút hiệu quả mất sức như vậy, không phải pháp bảo cổ thuật sư dùng để chữa bệnh hoặc phòng thân, thời gian tác dụng của nó quá ngắn, ai biết được Quả Cơ Cách Long sẽ khôi phục khí lực khi nào. Tới đó, hắn làm sao ra tay tái chiến nổi.

Hắn lắc đầu, sắc mặt bất đắc dĩ:

- Vừa rồi là bất đắc dĩ, dù sao ta cũng đã nói với gã, không thể nói lại. Vừa rồi là ta thể hiện thành ý của ta với Hạ Oánh Oánh, nhưng dù sao ta cũng là người đọc sách, há có thể động thú với người ta một lần nữa, làm chuyện mãng phu, làm nhục tư vấn.

Tiểu Lộ cô nương lớn tiếng nói:

- Diệp cô...công từ người ta là tú tài đó (cô gia: con rể nhà chủ)

Mới gọi cái họ Diệp, nàng liền khựng lại không biết nên gọi hắn thế nào. Gọi cô gia thì hơi sớm, gọi tên thì...mắt thấy Oánh Oánh nhất định phải gả cho hắn, vậy thì sớm muộn gì mình cũng là người của hắn. Nữ nhân sao có thể gọi thắng tên nam nhân của mình, nên khựng lại một chút, mới thốt ra được “Diệp công tử”

Tiểu Vi ngạc nhiên nhìn sang nàng, khuôn mặt Tiểu Lộ cô nương đỏ lựng lên vẫn làm bộ không phát hiện. Tiểu Vi cô nương lập tức lớn tiếng nói:

- Ngày mai Diệp công tử không chỉ là tú tài, còn tham gia thi công. Với tài học của Diệp công tử, nhất định có thể thi đỗ cử nhân trở về.

Vita nói như vậy, Diệp Tiểu Thiên càng trỡn người, khẽ nâng cằm, sắc mặt ngạo nghễ, hoàn toàn ra vẻ ta là người có văn hóa, chỉ động văn không động võ.

Quả Cơ Cách Long bị dáng vẻ này của hắn chọc cho nổi điên lên nhảy loạn, hét lớn:

- Ngươi không ra tay, chính vì trong lòng có quỷ. Nhất định người đã động tay động chân với ta, khiến cho ta tứ chi vô lực mới đánh lén mà đắc thủ. Ta và người nhất định phải so tài một lần nữa.

Lúc này Hạ Oánh Oánh đã chạy về, nghe vậy, hai cánh tay nhỏ bé chống bên hông, trừng lớn đôi mắt to xinh đẹp:

- Muốn chơi xỏ phải không? Người trúng ám toán tứ chi vô lực hả? Ha...! Vậy giờ ngươi động thủ không phải là thua rồi sao? Kiểm cớ! Không phải nam nhân!

Quả Cơ Cách Long bị cô nương trong lòng trào phúng như vậy, chỉ tức giận đến nổi gân xanh, bèn hét lớn một tiếng, rồi phóng tới phía Diệp Tiểu Thiên. Mấy đường huynh đường để của Hạ Oánh Oánh lập tức cùng nhau tiến lên ngăn lại. Quả Cơ Cách Long cực kỳ đảo mắt xem xét, khẽ cong eo ôm lấy tảng đá vừa dài vừa hẹp dưới đất, dồn sức, tảng đá kia rít một trang tiếng gió, chư vị huynh đệ Hạ gia sợ đến nhảy vội ra.

Quả Cơ Cách Long hét lớn:

- Tất cả cút ngay cho ta. Nếu không ta cũng không khách khí!

Diệp Tiểu Thiên nhảy dựng lên, chỉ Quả Cơ Cách Long:

- Á à! Từ chi vô lực! Hay cho một câu tứ chi vô lực! Từ chi vô lực mà còn có được sức mạnh lớn như vậy, nếu tứ chi còn hữu lực thì người định bốc luôn cả ngọn núi này lên sao?

Quả Cơ Cách Long lập tức ngẩn ngơ, gã chỉ thấy khí lực dồi dào nên không chút nghĩ ngợi mà theo bản năng cứ cậy mạnh bẻ đá. Đây chính là một động tác cực kỳ có uy hiếp, đối thủ bình thường thấy gã có thân lực như vậy, chưa chiến đã sợ, nhưng lúc này...

- Không chỉ chơi xấu, còn không biết nghĩ. To vậy mà không biết nghĩ... Xung quanh xôn xao ồn ào, Quả Cơ Cách Long khóc không ra nước mắt. Gã cũng không hiểu đượ tại sao lại đột nhiên khôi phục khí lực, thực sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.

Gã nổi giận đến mức mặt đỏ bầm như lá gan, trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Thân, chỉ hận không thể nuốt trọn cả da lần xương của hắn vào bụng. Gã lại gào lên, ôm tảng đá đập mạnh xuống đất, khắp đại địa vang lên một tiếng kêu lớn. Khối cự thạch này đã bị gã đập thành hai nửa.

Hai mắt Quả Cơ Cách Long như phóng hỏa, chỉ vào Diệp Tiểu Thiên, quát to:

- Diệp Tiểu Thiên, tới tới tới. Ta và người quyết một trận tử chiến. Ngươi có bản lĩnh thì hôm nay đánh chết ta đi. Lương Nguyệt Cốc ta quyết không tìm người gây chuyện! Dứt lời, gã xộc tới Diệp Tiểu Thiên. Huynh đệ Hạ gia lần lượt xông lên đều bị Qu: Cơ Cách Long như một con hổ điện một quyền đánh cho bay đầy trời.

Thấy gã nổi giận phát điện, Diệp Tiểu Thiên vội quát lên: - Người cao to! Con vượn khổng lồ nghe hắn gọi, dồn sức hai chân bật lên, thân thể cao lớn vụt lên, phóng qua đám người rộng đến mấy trăm trượng, vào một cái rơi xuống bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, vểnh mông.

Hắn đá một cái vào mông con vượn, quát:

- Đi! Đi thân mật với vị hảo huynh đệ kia của ngươi!

Lúc này Quả Cơ Cách Long đã vọt tới trước mặt Diệp Tiểu Thiên, hét lớn một tiếng, đấm một quyền vào ngực hắn. Con vượn khổng lồ nghiêng người bước lên một bước, một đấm kia của Quả Cơ Cách Long trung vào ngực con vượn, một đầm đi đánh bại một con trâu đực, nhưng con vượn khổng lồ vẫn vững vàng, vẫn không nhúc nhích, còn phản lại gã bắn lui ngược hai bước.

Con vượn năm làm hai đấm, đấm vào ngực thình thịch như đánh trống, cái miệng đó như máu há lớn gào lên một tiếng về phía Quả Cơ Cách Long. Tiếng gầm lớn thổi bật cả tóc của Quả Cơ Cách Long tốc ngược, mặt mày nhăn nhó.

Quả Cơ Cách Long hoảng sợ lùi lại hai bước, trợn mắt với Diệp Tiểu Thiên:

- Ngươi để cho ta đánh với súc sinh kia?

Diệp Tiểu Thiên học đòi văn vẻ, rút một thanh quạt xếp của ai đó bên cạnh, phật một cái mở ra, tiêu tiêu sái sái nói:

- Đương nhiên!

Quả Cơ Cách Long trừng muốn rách mí mắt, hét lớn:

- Ta muốn quyết đấu với ngươi, ngươi để cho ta đánh với súc sinh kia, ngươi muốn làm gì?

- Ta phụ trách chiều nàng, yêu nàng! Dứt lời, hắn lại kéo cái eo nhỏ của Hạ Oánh Oánh, nhẹ nhàng thơm lên má nàng. Hai má nàng đỏ hồng như hoa đào không nói được gì. Quả Cơ Cách Long thấy vậy, hai mắt tối sầm, “âm” một tiếng ngã ngửa ra.

Diệp Tiểu Thiên lập tức nói với hai bên trái phải:

- Mọi người đều thấy được, ta còn không ra tay đấy, là chính bản thân gã tự ngã xuống đấy! Ai, một người yếu đuối như vậy còn dám nói là cao thủ sao?

Quả Cơ Cách Long giãy dụa đang muốn đứng dậy, nghe câu châm chọc này của hắn nhắm tịt mắt, triệt để bị khí giận công tâm. Trong đám đông có mấy người có chút quan hệ qua lại với Quả Cơ gia Lương Nguyệt Cốc, liền tiến lên đỡ Quả Cơ Cách Long dậy đưa gã đi.

Hạ Oánh Oánh ngọt ngào nói với Diệp Tiểu Thiên:

- Gia gia của ta đã đến, gia gia muốn gặp chàng!

- Ò! Diệp Tiểu Thiên thu quạt xếp, trả quạt cho người kia, người nọ cười cười nói.

- Không cần! Chiếc quạt này tặng cho ngươi.

Hắn chắp tay với người nọ, đang định đưa Oánh Oánh chạy lên sườn núi. Dưới sườn núi vang lên tiếng ngựa hí, chỉ thấy một người mặc áo bào trắng bay nhanh tới bờ sông. Người nọ buộc chặt cương ngựa, con ngựa đứng thẳng người, đứng từ xa xa nhìn lại, con ngựa mềm mại khí thể như rồng, vô cùng uy phong.

Lúc này Diệp Tiểu Thiện đang lùi lại bờ sông, Hạ Oánh Oánh đứng đối diện với hắn, vừa vặn thấy rõ ràng tiểu sinh tuấn tú kia là Triển Ngưng Nhi nữ cải nam trang. Hạ Oánh Oánh chỉ nghĩ nàng đến xem cuộc chiến, trong lòng vui vẻ, nói với Diệp Tiểu Thiên:

- Chàng chờ ta, ta đi gặp bằng hữu.

Hạ Oánh Oánh bước nhanh về phía sườn núi, khi Diệp Tiểu Thiên quay đầu lại, Triển Ngưng Nhi đã nhảy xuống ngựa. Từ chân núi đến sườn núi đều là người, lại xen kẽ nhiều trảng cây cỏ, nàng nhảy xuống ngựa, hắn không nhìn thấy nàng cũng không phải cố ý.

Lúc này, Hạ Lão Lục cùng một đám huynh đệ tách khỏi đoàn người bước ra, các huynh đệ khác của Hạ gia lập tức tránh ra một con đường cho trưởng bởi nhà mình. Hạ Lão Lục sải bước đi tới trước mặt Diệp Tiểu Thiên, dò xét hắn vài lần từ trên xuống dưới, nói:

- Hắc! Tiểu tử ngươi tên Diệp Tiểu Thiên?

Diệp Tiểu Thiên chần chừ nói:

- Lão bả là...?

Hạ Lão Lục cao giọng trả lời:

- Ta là cha của Oánh Oánh!

Diệp Tiểu Thiên vội vàng thi lễ:

- A! Thì ra là bá phụ, Tiểu Thiên xin cúi đầu thi lễ!

Hạ Lão Lục vuốt vuốt chòm râu lớn:

- Ừm! Tư tư văn văn, đúng là kiểu người đọc sách. Hồ Hồng Phong chúng ta còn chưa có người đọc sách, nếu có một văn nhân làm con rể cũng không tệ. Ha ha ha...

- Hồ Hồng Phong? Ách, đây là chỗ ở của bá phụ sao?

Hạ Lão Lục ngạc nhiên:

- Oánh Oánh chưa nói với ngươi sao? Không sao, hồ Hồng Phong là nơi cả nhà lão phu sinh sống Hắc hắc, ở đó, cha ta...cũng là ông nội người quyết định.

Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ “Có nghĩa là, chỉ với một lời nói của đại gia các ngươi thì khẳng định cả thôn đều do nhà các ngươi quyết định rồi. Gia gia của Oánh Oánh không phải thôn chính cũng là kỳ lão, ở địa phương coi như cũng là một nhân vật có quyền thế”.

Hạ Lão Lục nghiệm mặt:

- Có điều, lời thô tục ta vẫn phải nói. Người đọc sách các ngươi nhã nhã nhặn nhận nhưng tâm địa lại quá gian xảo. Nữ nhi bảo bối của ta rất đơn thuần, ngươi không được bắt nạt nó. Nếu không, Hạ Lão Lục ta biết người nhưng thanh đao này của ta không biết ngươi!

Hạ Lão Lục rút bảo đao tùy thân ra, cây đao này so với đạo của gã râu dê mà Diệp Tiểu Thiên bắt được ở trong rừng núi Sinh Miếu còn tốt hơn mấy phần. Đao sáng như tuyết, đạo phong lạnh rợn người, trên sống đao khảm một viên hồng bảo thạch lớn, không chỉ sắc bén mà còn vô cùng quý báu.

Hơn hai mươi huynh đệ của Hạ Lão Lục đều nhao nhao gật đầu, ầm ầm nói:

- Đúng! Oánh Oánh thích người là do số người tốt. Ngươi nên đối xử với Oánh Oánh của ta tốt một chút, nếu người bắt nạt nó khóc, những lão gia hỏa chúng ta tuyệt không đồng ý!

Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ “Mấy đường huynh đường đệ này của Oánh Oánh rất thô tục, không ngờ tính tình các bậc cha chủ của nàng cũng như vậy, xem ra cả nhà này đều thô lỗ

quen! Người như vậy cũng không tiện ở chung, may sao nhà ta ở Kinh thái chờ ta cưới Oánh Oánh sẽ quay lại Kinh thành, núi cao đường xa, cũng ít liên quan tới nhà mẹ đẻ.

Lúc này đột nhiên Hạ Lão Lục bỏ đao vào vỏ, sắc mặt vô cùng tường hòa:

- Tiểu tử, bảo đạo này đã theo ta bốn mươi sáu năm, giờ ta giao nó cho ngươi, sau này hãy dùng nó bảo vệ cho nữ nhi của ta.

Diệp Tiểu Thiên ngẩn người, thầm nghĩ:

- Lão đầu nhi này thật buồn cười, vừa rồi còn hung hung hăng hăng, sao đột nhiên lại...

Hắn lập tức hiểu nguyên nhân, vì sau lưng vang lên giọng nói ngọt ngào của Oánh Oánh:

- Cha, Tiểu Thiên ca, nhị tỷ của ta đã tới rồi!





Q5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch